Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Muôn Vàn Cưng Chiều
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ly cà phê phả ra hơi nóng, cánh tay thon dài của người phụ nữ thong thả bỏ gói đường xuống bàn, giọng nói mềm mại, nhỏ nhẹ. Thái độ dịu dàng giống như cô thật sự là phục vụ bàn ở đây. Hạ Kỳ Sâm không nhìn cô mà bình thản nhìn Từ Nam Chung, ánh mắt có phần soi mói và chửi bới trong im lặng: Mẹ cậu, sao không nhắc tôi?Từ Nam Chung thờ ơ: Liên quan gì tới tôi chứ.Một giây trước hai người là anh em thẳng nam tình thâm nghĩa nặng, giây sau đã trở mặt không nhận bà con."Uyển Uyển." Hạ Kỳ Sâm vô cùng thức thời, nhanh chóng nói, "Anh nói là em xinh đẹp như con mèo kia vậy.""Vậy à?" Trần Uyển Ước chậm rãi trả lời, "Thế thì anh nói đúng."Nếu như câu chuyện tới đây kết thúc thì không có tính khiêu chiến. Dốc tình dốc sức đưa cà phê cho hai người đàn ông xong, Trần Uyển Ước không đi ngay mà đứng đó, lấy tay vén tóc ra sau tai, hưng phấn hỏi: "Vậy anh nói thử xem, em đẹp chỗ nào?"Hạ Kỳ Sâm: "Hôm nay vẻ đẹp của em còn làm rung động lòng người hơn hôm qua."Trần Uyển Ước: "Anh nói chi tiết nữa đi."Nghe vậy, Từ Nam Chung suýt chút nữa trượt tay làm rơi ly, may là nó chỉ đụng vào mặt bàn, phát ra tiếng động. Từ trước đến giờ anh không hay có phản ứng lớn đối với tất cả mọi chuyện, nhưng vừa rồi lại không kìm nổi.
Buồn cười. Phụ nữ bây giờ ai cũng khó hầu hạ thế à? Khen một câu đẹp là được rồi, còn đòi hỏi phải chi tiết hơn.Hạ Kỳ Sâm biết người anh em này đang châm chọc mình. Anh cũng không biết nên diễn tả cho Trần Uyển Ước biết cô đẹp chỗ nào. Có người ngoài ở đó, cô cũng không làm khó nữa, chỉ cho gợi ý: "Chồng, anh có phát hiện bây giờ em khác gì so với với lúc mới vào tiệm không?"Hạ Kỳ Sâm: "Có."Trần Uyển Ước: "Khác chỗ nào?"Hạ Kỳ Sâm yên lặng. Anh không phát hiện ra gì cả. Trước khi vào tiệm là kiểu tóc này, vào tiệm rồi kiểu tóc cũng không thay đổi. Hạ Kỳ Sâm cẩn thận quan sát cô vợ nhà mình một hồi, quan sát chừng mười mấy giây, vẫn không phát hiện được.Từ Nam Chung đặt ly cà phê xuống, giống như một người qua đường dù bận nhưng vẫn thích hóng chuyện, xem hai vợ chồng đóng phim, "Vợ chồng hai người đang chơi trò tìm điểm khác biệt à?"Còn phải tìm điểm khác nhau sau khi vào tiệm nữa chứ. Không vui gì cả."Anh biết rồi." Có lẽ nhờ mấy chữ tìm điểm khác biệt nhắc nhở, Hạ Kỳ Sâm thử đoán, "Uyển Uyển, tạp dề của em rất đẹp.""Đúng đúng đúng!" Trần Uyển Ước vui vẻ, "Thế mà cũng bị anh phát hiện."Hạ Kỳ Sâm: "Đương nhiên là anh biết rồi."Nếu anh không phát hiện, lời nịnh bợ hồi nãy coi như đi tong.Có khách vào, Trần Uyển Ước tiếp tục đi giúp đỡ. Nhìn bóng lưng cô vợ, Hạ Kỳ Sâm cảm khái: "Có phải tìm điểm khác biệt đâu, này là vượt chướng ngại vật mà."
BẠN CŨNG SẼ THÍCHTừ Nam Chung: "Chán phèo."Hạ Kỳ Sâm: "Cậu là chán nhất đó."Từ Nam Chung: "Cái tạp dề hoa kia thật xấu xí. Lúc nói ra câu khen ngợi, lương tâm cậu có đau không?"Hạ Kỳ Sâm: "Cút."*****Uống xong ly cà phê, chủ tiệm cuối cùng cũng về.Bên ngoài trời đông giá rét, Thu Đường và con gái cùng nhau đẩy cửa vào, khí lạnh tràn vào theo. Hai mẹ con lạnh cóng, vào tiệm rồi lập tức đi tới máy điều hòa để sưởi ấm, không để ý tới khách khứa ở đây.Trần Uyển Ước đang học pha cà phê, thấy bạn về thì bỏ ngang chuyện, chạy tới giúp."Sao cậu không khoác nhiều áo vào?"Thu Đường che miệng hắt hơi một cái, "Thôi khỏi, tớ mặc nhiều lắm rồi. Còn cậu đó, lúc nào cũng ăn mặc mỏng manh thế này."Mùa đông cô không mặc nhiều áo, chỉ cần ấm là được. Nhưng thể trạng người cô cũng tốt, một năm bốn mùa không mắc bệnh gì.Trước khi sinh con, Thu Đường không được quan tâm chăm sóc nhiều, sau này để lại một ít di chứng, dễ bị bệnh.Trần Uyển Ước giúp Thu Đường bỏ lồng mèo xuống, mở khóa lồng ôm con mèo bị bệnh ra, tiện tay ước lượng cân nặng của nó, cảm thán: "Chắc nó khoảng 5kg, cộng thêm cái lồng 7, 8kg, sao cậu mang nổi?"
Đối với cô, lồng mèo đã nặng lại còn cồng kềnh, không biết Thu Đường làm sao cầm nổi nữa."Vẫn ổn mà." Thu Đường nhún vai, "Bế trẻ em mãi rồi cũng quen thôi, 15, 20kg là chuyện bình thường."Câu này có vẻ đúng. Trần Uyển Ước tự thấy mình khá khỏe nhưng cô không hay mang vác đồ nặng, bình thường đi mua đồ đều có người giúp đỡ, đi dạo cửa hàng bách hóa cũng có người mang đồ giùm.Trần Uyển Ước ra sau bếp lấy nước ấm, nhúng vào khăn lông cho hai mẹ con lau mặt."Con làm bài tập xong rồi ạ. Con đi sờ mèo được không ạ?" Thu Tự vừa lau mặt vừa ngẩng đầu hỏi Thu Đường, "Con chỉ chơi một lát thôi."Thu Đường đồng ý: "Vậy cũng được."Thu Tự bị dị ứng lông mèo, tiếp xúc với mèo nhiều quá thì trên mặt sẽ nổi mẩn. Thu Đường không muốn con mình chơi với mèo nhiều quá, nhưng con nít sinh ra đã thích động vật, nhiều khi không cản được.Thu Đường giáo dục con rất tốt. Thu Tự từ khi sinh ra đã không có cha, tất cả chuyện lớn nhỏ gì đều do Thu Đường chăm lo. Vì hoàn cảnh, Thu Tự ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng nghịch ngợm làm người lớn tức giận.Dù tức dù khổ, Thu Đường vẫn không lùi bước, không để con mình cảm thấy sự khổ cực của cuộc sống.Thu Đường lau mặt xong, cậu trai nãy giờ coi tiệm đi tới, thân thiết kêu: "Chị."Trong tay cậu ta là một ly trà nóng vừa pha. Trời lạnh thế này mà có một ly trà nóng để uống thì còn gì bằng.Cậu trai kia cũng không con nít quá như Trần Uyển Ước nghĩ, tuy nhỏ tuổi nhưng vóc dáng rất cao, khoảng 1m8, chân mang đôi AJ xu hướng bấy giờ, cắt đầu đinh, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai. Trong mắt con gái, cậu ta có thể đảm đương hình ảnh anh hàng xóm đẹp trai, nhưng đối với hai người các cô, cậu ta còn trẻ người non dạ lắm.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Muôn Vàn Cưng Chiều,
truyện Muôn Vàn Cưng Chiều,
đọc truyện Muôn Vàn Cưng Chiều,
Muôn Vàn Cưng Chiều full,
Muôn Vàn Cưng Chiều chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!