Nam Thiền

Chương 19: Đền Khoản Nợ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nam Thiền



Cố Thâm không phải là lần đầu tiên trong thấy Đông Lâm, hồi nhỏ hắn có gặp qua Đông Lâm một lần.

Nhưng mà cho dù là ai gặp qua Đông Lâm, đều sẽ không nghĩ đến hắn là đạo tặc tiếng tăm lừng lẫy.

Bởi vì Đông Lâm thật là làm cho người khác khó mà chú ý, thời điểm hắn cuộn tròn người dán vào tường mà ngồi, Cố Thâm thậm chí tìm hai vòng mới thấy được hắn.

"Chính là hắn à." Thương Tễ đánh giá: "Khiến người ta thật dễ tìm."
Tịnh Lâm gõ nhẹ quạt xếp lên đầu gối, nói: "Hắn hôm nay không có mang theo chuông đồng bên người."
"Mặc kệ nó." Thương Tễ lộ ra răng nanh sắc bén: "Không tìm được thì ăn hắn."
Cố Thâm đã ngồi trước người Đông Lâm, hắn đối diện với Đông Lâm trong giây lát mới nói: "Không ngờ ngươi lại rơi vào tình cảnh như vậy."
"Ác giả ác báo." Đông Lâm cởi mũ nhung, lộ ra cả khuôn mặt.

Hắn hơi cúi gằm mắt tựa hồ như không mở ra được, hình dáng tiều tụy, chỉ có đường nét vẫn như cũ lãnh duệ mười phần.

Hắn cũng nhìn Cố Thâm nói: "Ngươi còn chưa về nhà."
"Hơn ba mươi năm không có tin tức, về nhà há lại là chuyện dễ dàng, bọn bắt cóc ta năm đó giờ đã xuống mồ, không biết còn phải tìm bao lâu." Cố Thâm giơ tay, thuộc hạ nâng lên hai vò rượu lạnh.

Hắn mở một vò, ném cho Đông Lâm.

Hai người tại bên góc tường chật hẹp đụng vò rượu vào nhau, từng người ngửa đầu uống.

Cố Thâm lau miệng, đặt vò rượu bên sườn, nói: "Kể đi."
"Trần Nhân sa vào cờ bạc, từng nợ ta sáu viên kim châu.

Ta năm nay gặt hái không tốt, mắt thấy cửa ải cuối năm sắp tới, thế nào cũng phải đòi chút khoản nợ này về.

Bởi vậy nhiều lần bái phỏng, ai biết gã năm lần bảy lượt qua loa lấy lệ với ta, vạn bất đắc dĩ, ta chỉ có thể đêm khuya đến nhà gã đòi nợ.

Sao liệu được cả nhà gã còn chưa ngủ, ta cùng với Trần Nhân xảy ra tranh chấp, lão trượng kia muốn đi báo quan, ta sao có thể khoan dung cho lão? Nhất thời hứng khởi, liền đem một nhà bốn mạng người giết sạch." Đông Lâm nhấp ngụm rượu lạnh, chậm rãi phun ra khẩu nhiệt khí, nói: "...chỉ là không biết nhà hắn còn có tiểu cô nương, ta không động thủ với trẻ con, chỉ có thể tha cho nó một con đường sống."
"Với thân thủ của ngươi, ra khỏi thành không phải việc khó, đợi ngươi rời khỏi trấn, tùy tiện tìm cho tiểu cô nương một gia đình là có thể thoát thân.

Ta mặc dù được lệnh phải tra án này, nhưng mà thời hạn cũng sắp tới, chỉ cần bẩm báo lên trên, chờ ba đến năm ngày công văn truyền xuống mới có thể ra khỏi trấn truy bắt ngươi." Cố Thâm nói: "Thời cơ tốt như vậy, ngươi ngược lại tự chui đầu vào lưới?"
Hắn gặp phải tên Đông Lâm này, như hổ hóa thành mèo.

Thương Tễ nắm lấy quạt của Tịnh Lâm, kéo đến trước mặt, hỏi: "Hắn đối với người này rất khác biệt, người khác không sợ bọn hắn cùng một giuộc, cấu kết với nhau làm việc xấu sao?"
"Đồng bệnh tương liên thôi." Tịnh Lâm dùng quạt gõ nhẹ lên đỉnh đầu Thương Tễ, tên người tí hon nhất thời ngã chỏng vó lên trời.

Người nhà họ Trần chết chưa hết tội, nhưng Thảo Vũ không có lỗi.

Ta thấy nó, liền nhớ đến con gái mình.

Cả đời này ta đều phải trốn chui trốn nhủi mà sống qua ngày, không bao giờ có thể quang minh chính đại mà sống, ta không phải người tốt.

Đông Lâm nâng mắt, xuyên qua Cố Thâm mà nhìn nơi khác: "Bởi vì cốt nhục chia lìa, chịu đựng nỗi đau thấu tâm can.

Ta đã không còn dường quay đầu, hà tất gì kéo theo một người nữa.

"Nếu ngươi chưa giết cả nhà đứa trẻ này, lời này lão tử còn có thể nghe lọt, nhưng ngươi đã giết cả nhà nó." Cố Thâm đạp một cước lên ghế, nhịn chốc lát, mới nói: "Nó bây giờ cô độc một mình, Trần gia không còn ai là người thân, ngươi bảo nó phải làm sao..."
"Người nhà họ Trần chết chưa hết tội." Thương Tễ nói.

"Chết chưa hết tội? Ngươi coi luật pháp không ra gì, ngươi vậy mà cũng dám nói những lời này." Mu bàn tay Cố Thâm đã nổi đầy gân xanh, "Đông Lâm, ngươi thật sự vô pháp vô thiên."
Đông Lâm uống cạn rượu lạnh, giơ tay quẳng vò rượu, nói với Cố Thâm: "Chúng ta đã ở đây rồi, ngươi còn chờ gì nữa?"
"Lão tử chờ cái chân tướng." Cố Thâm đứng dậy: "Ngươi nói ngươi giết, Tiền phu tử cũng nói là mình giết, các ngươi một người hai người tranh giành nhau làm hung thủ, rốt cuộc là vì cái gì?"
"Ta không quen biết tên kia." Đông Lâm thẫn thờ mà nói.

"Hắn có thể nhận ra ngươi." Cố Thâm nói: "Tiền phu tử, ngươi có nhận ra hắn là ai không?"
Thuộc hạ mang Tiền phu tử ra, Phu tử hai tay che mặt, chỉ dùng ánh mắt liếc nhìn Đông Lâm một cái nói: "Chưa từng gặp."
Đông Lâm chỉ cười lạnh.

"Trần Nhân quanh năm lăn lộn đầu đường, bản lĩnh càn quấy không đơn giản.

Nếu Tiền phu tử là người hạ thủ, chỉ sợ cần phải mưu tính kỹ càng.

Nhưng bởi vì Phu tửu thân hình gầy yếu, vai, cánh tay vô lực, cho nên dù có giết người, cũng không thể làm được việc phân thây.

Đông Lâm thân thủ bất phàm, giết người xác thực dễ như trở bàn tay, có thể phân thân đến mức này cũng tốn không ít thời gian lẫn công sức, ngươi còn bận tâm tiểu nha đầu Trần gia, trong thời gian ngắn không thể làm xong được." Cố Thâm vịn người vào thanh đao, từng câu từng chữ mà nói: "Chẳng lẽ hai vị bắt tay, phân công nhau làm?"
"Ta nếu như muốn tìm người giúp đỡ, hà tất phải tìm một tên đọc sách." Đông Lâm đặt tay lên bàn, mặc cho người ta trói, hắn nói: "Quá trình giết người phân thây bây giờ ta cũng vẫn nhớ rõ.

Ta trước đem Trần Nhân đánh ngất xỉu ở trong phòng, bịt miệng thê tử gã là Chu thị, lại thấy cha mẹ gã muốn chạy ra ngoài kêu cứu, liền đi trước một bước dùng bội đao bên người chém vào người Trần lão thái.

Lúc này Trần lão đầu đã chạy tới trước cửa, ta từ phía sau đâm xuyên ngực lão, kéo người quay về.

Hai người này tuổi già sức yếu, đều đã mất mạng.

Thời điểm ta quay lại thấy Chu thị muốn leo tường chạy trốn, liền túm tóc ả ta, đem ả kéo về trong viện, một đao kết liễu.

Đợi lúc ta vào bên trong chém Trần Nhân ba nhát đao, lôi gã ra khỏi nhà, kéo đến phòng chứa củi, thời điểm phát hiện gã vẫn còn hơi thở, đang muốn giãy dụa, liền tiện tay nắm lấy then cửa, đánh vào mặt gã mấy cái, đập đến máu thịt be bét mới thôi.

Đúng lúc này ta nghe thấy phía bên trái viện có tiếng hút không khí, thấy rõ một bà lão tóc bạc hoảng loạn không thấy đường, bò lăn về đóng cửa.

Ta vốn muốn giết bà ta, nhưng thi thể trong viện không tiện để lâu, đoán rằng bà ta cũng không thấy rõ ta là ai, liền xoay người tiếp tục xử lý thi thể.

Ta vốn không muốn phân thây." Thanh âm của Đông Lâm vững vàng, trong nháy mắt lộ ra thần sắc của kẻ giết người hung ác: "Nhưng ta không nghĩ sẽ để Trần Nhân chết dễ dàng như vậy, ta đối với gã ngàn đao bằm thây cũng không đủ để tiết hận.

Đao dùng để phân thây là ta trộm từ tiệm rèn đao Mạo Tuyết trên phố Tam Đường, mang theo bất tiện, vì vậy liền cắm vào khe hở ở phòng chứa củi, qua quýt che giấu, đoán trước cho dù có bị ngươi tìm thấy thì cũng không quan trọng gì.

Thế nào, ngươi hỏi lại hắn xem, hắn giết người như thế nào.

Hắn sợ là ngay cả đao cũng không dám động vào đi."
Tiền phu tử từ đầu đến cuối đều không dám nhìn Đông Lâm.


Đông Lâm nói một chữ, tay hắn lại run rẩy một lần.

"Không...ta, ta hạ dược Trần gia từ hai tháng trước..."
"Trần Nhân sẽ cho ngươi vào nhà? Huống hồ ngày thường nhà gã chỉ có phụ nữ và trẻ em, ngươi dám đường hoàng mà vào?" Hai mắt Đông Lâm nhìn thẳng Tiền phu tử: "Ta không biết vì sao ngươi lại muốn gánh tội thay ta, nhưng ta với ngươi vốn không quen biết, nhân tình này ta nợ không nổi."
Tiền phu tử bỗng nhiên run rẩy cả người rơi lệ, hắn nghẹn ngào nói: "Ngươi..."
"Từ khi ta bước chân vào giang hồ tới nay, hai chữ Đông Lâm chính là biệt hiệu.

Gánh lấy vụ án của ta, chính là vứt tên của ta xuống, cũng chính là cướp mất bát cơm của ta." Thần sắc Đông Lâm lạnh bạc: "Thù này không thua gì mối hận giết cha, ngươi không cần mệnh nữa sao?"
Thương Tễ cảm thấy khi Tịnh Lâm nghe câu cuối cùng này, dừng như ngừng lại một chút, đầu ngón tay y xoay chuyển quạt xếp dừng trong một khắc, liền rơi xuống đầu gối.

Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, Thương Tễ lại cảm thấy được y bị câu nói này quấy nhiễu đến tâm thần bất định.

"Ngươi không cần mệnh nữa sao?"
Trong lúc mơ hồ dường như Thương Tễ đã từng nghe qua.

Quạt xếp bỗng che trước mặt, Tịnh Lâm liếc mắt nhìn hắn nói: "Nhìn chằm chằm ta làm cái gì?"
"Ngươi cũng nói là nhìn chằm chằm ngươi." Thương Tễ nói: "Nhìn ngươi a."
Tịnh Lâm không đáp.

Người đá nhỏ không nhanh không chậm mà đập vào lưng Thương Tễ, tựa như cũng không hăng hái lắm.

Thương Tễ nắm ngón tay người đá nhỏ, quay đầu lại hỏi: "Tại sao đột nhiên lại mất hứng?"
Cục đá ngoẹo cổ, dùng chân khẽ đá đá hắn.

Phía dưới Tiền phu tử thật lâu không nói gì, hai tay buông thõng dần lộ vẻ bình tĩnh.

Hắn tiều tụy mà lau nước mắt, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã có tóc bạc.

"Bà lão tóc bạc kia trông thấy rõ ràng, lại giả vờ câm điếc." Đông Lâm nói: "Góc tường nhà bà ta có chỗ để đi tiểu, rõ ràng đã liếc mắt một cái cùng ta đối diện, làm sao vừa quay đầu, lại đi nói là người khác.

Những người này lời làm chứng lộn xộn, quan phủ đều tin sao?"
"Cứ cho lời ngươi nói là thật, nhưng từ trong nhà Tiền phu tử tìm thấy y phục cũng là thật.

Hàng xóm cũng đều thấy rõ ràng hắn cùng Trần Thảo Vũ..." Thuộc hạ còn muốn tranh luận.

"Những việc đó đều không quan hệ gì với ta." Đông Lâm nói: "Ta chỉ biết đến vụ án của ta."
"Ngươi nếu thực tâm thực lòng muốn tốt cho Trần Thảo Vũ, thì không nên bao che cho Tiền phu tử." Cố Thâm một bước cũng không nhường: "Các ngươi nhất định có quen biết."
"Trần Thảo Vũ sau này ra sao, không liên quan gì đến ta.

Tiền phu tử là ai, cũng chẳng quan hệ gì với ta.

Ngươi đem người không liên can dính dáng vào, là muốn mượn lời ta làm chứng, vì ngươi giết người sao?" Đông Lâm quỷ biện nói: "Nếu như thật sự có ý đó, ta giúp ngươi một tay cũng không phải là không thể."
"Ngươi càn quấy như vậy, ta càng không tin hơn." Cố Thâm nói.

"Ngươi tin hay không không quan trọng." Cổ tay Đông Lâm đeo gông xiềng rầm một tiếng, hắn đặt hai tay lên bàn, nói với Cố Thâm: "Án này thời hạn đã tới, nha phủ nên cho bên trên một câu trả lời.

Một vụ thảm án diệt môn làm người kinh hãi, đã có chứng cứ xác thực, ngươi không tin.

Tri phủ đại nhân cũng phải tin."
"Ngươi đã tính toán thời hạn." Cố Thâm trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ: "Ngươi chậm chạp ở lại trong trấn mấy ngày, chính là chờ án này đến kỳ hạn chót."
Trên mặt Đông Lâm hiện ra nụ cười, ngón tay hắn xoa cổ một vòng, "Chỉ cần đầu ta rơi xuống đất, mọi người đều thống khoái."
"Ta còn muốn tra cho rõ ràng." Cố Thâm nói: "Ta nhất định phải tra cho rõ ràng!"
"Hà tất phải chấp nhất." Đông Lâm ngồi thẳng người: "Cố Thâm, ngươi sao còn chưa chịu thừa nhận, án này đã rõ ràng." Ánh mắt hắn lại mơ hồ xa xôi, trong miệng lẩm bẩm: "Mau chút thành toàn cho ta, để ta còn theo kịp con gái ta."
Cố Thâm một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, cố tình vào thời khắc này lại nghe Tiền phu tử mở miệng.

Tiền phu tử uốn cong người, vén mái tóc rối bời lên, trong nhất cử nhất động này, đối với Đông Lâm ngày hôm nay trông thấy khác biệt hoàn toàn.

"Ta muốn minh oan." Tiền phu tử vừa run vừa nói.

"Ngươi thiếu nợ tiền của Tiền phu tử! Mẹ ngươi bộc phát bệnh nặng, cửa tiệm không chịu bỏ ra ngân lượng, ngươi liền đi cầu xin Tiền phu tử.

Hắn cho ngươi mượn năm mươi viên Đồng Châu, cũng không viết giấy nợ." Cố Thâm day day ấn đường, ép hỏi tên tiểu nhị: "Có phải thế không?"
Tiểu nhị kinh hãi không thôi, sắc mặt vàng như đất.

"Bởi vì không có chứng từ, cho nên nếu hắn gặp chuyện gì bất trắc, tiền này cũng không cần phải trả lại nữa." Ngón tay Cố Thâm gõ gõ mặt bàn: "Ngươi đã nói với lão tử thế nào? Tiểu nhân không vay tiền, nếu không có hắn cho ngươi mượn năm mươi viên châu, ngươi lấy cái gì cứu mạng mẹ ngươi!"
"Tiểu..." Tiểu nhị mồm miệng mất linh, lắp bắp nói: "Vì, vì để phá án..."
"Thả mẹ ngươi cái rắm!" Cố Thâm nói: "Ngươi có ý định gì, còn cần ta lặp lại lần nữa?"
"Không, không dám!" Tiểu nhị nhanh chóng quỳ xuống, cực kỳ hoảng loạn: "Tiểu, tiểu nhân xác thực, thực là mượn tiền của hắn...nhưng không nghĩ muốn khiến hắn chết! Nha phủ phá án, tiểu nhân sao dám bịa chuyện? Hắn...hắn đích xác thường mang theo Trần Thảo Vũ, Thảo Vũ...nếu như hắn không làm chuyện gì, nha phủ làm sao có thể tìm ra chứng cứ được!"
"Ngươi muốn mượn cớ dùng lời khai làm rối loạn vụ án." Cố Thâm dí vào ấn đường của hắn: "Con mẹ nó ngươi muốn chết!"
Tiểu nhị hoảng loạn đến không phân biệt người, kéo chân Cố Thâm cầu xin: "Tiểu nhân thật sự không liên quan đến vụ án này! Cố, Cố đại ca! Cố đại ca minh giám! A, tiểu nhân do sợ hãi, sợ có liên qua gì đến vụ án này, mẹ tiểu nhân..."
"Hắn tốt xấu gì cũng cứu mẹ ngươi một lần." Cố Thâm cúi đầu xuống nhìn hắn: "Ngươi lại dùng lời nói dối qua loa lấy lệ để báo đáp?"
"Tiền có thể trả, có thể trả!" Tiểu nhị túm chặt lấy Cố Thâm, gấp đến chảy cả nước mắt: "Nhưng nếu phải vào ngục...Vậy thì...Vậy thì.."
Cố Thâm đá văng hắn, cơn giận khó tiêu.

Đông Lâm do Tri phủ đích thân thẩm vấn, đưa vào trong ngục, kết án đợi trảm.

Tiền phu tử chịu mấy ngày khổ lao trong ngục, lại có thể bình yên vô sự mà đi ra ngoài.

Thời điểm hắn bước khỏi nha môn, trông thấy Cố Thâm.

Cố Thâm quyền chức không đủ, các loại thẩm tra sau cùng không can hệ đến hắn.

Bộ khoái nhìn như uy phong, thực tế cũng không bằng người đổ bô bên cạnh được sủng ái.

Hôm nay hắn đã ngồi xổm ở chỗ này từ rất sớm, chính là chờ Tiền phu tử.

Đêm qua ta đã gặp Trần Thảo Vũ, những vẫn có mấy lời ta muốn hỏi Phu tử." Cố Thâm nói.

Tiền phu tử chậm rãi đáp lễ, dường như rửa tai lắng nghe.

"Nếu như Đông Lâm không đến ngươi liền không tránh được một hồi chém trước cửa." Cố Thâm đạp tuyết đến gần, áo cũ đã cộc, chỗ khuỷu tay còn bị sờn lộ ra bông vải.

Hắn kỳ thực có điểm tương đồng với Tiền phu tử, chính là từ điểm lôi thôi hé ra một sự cô quạnh.

Hắn nói: "Ta nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy được ngươi người này có ý tứ.

Con đường này hài tử ít cũng phải có mười mấy, ngươi lại cố tình muốn nhìn chằm chằm Trần Thảo Vũ, tại sao chứ, nếu như là có ham muốn kín đáo gì, cũng không nên tìm một tiểu cô nương có khuôn mặt thường thường như vậy.

Ta trằn trọc trở mình, nghĩ đơn giản lại, tựa hồ minh bạch được chút thật giả."
Cố Thâm thở ra chút nhiệt khí, khuôn mặt ẩn sau khoảng không mờ mịt nói: "Trẻ con hình thành dáng dấp gầy như vậy, không phải do bệnh, thì là đói bụng.

A Hồng nói ngươi cùng Trần Nhân có xích mích, không phải bởi vì ngươi đối với Trần Thảo Vũ làm gì, mà là ngươi phát giác ra Trần Nhân làm gì đối với hài tử.

Tiền phu tử —— người nhà họ Trần đến cùng đã làm gì với Thảo Vũ?
Tiền phu tử luồn tay vào ống tay áo đơn bạc, mồ hôi chảy ra ngón tay bị thương mơ hồ đau đớn.

Hắn mấy lần muốn mở miệng, đều vì run rẩy mà mơ hồ không rõ.

"...người nhà họ Trần chết chưa hết tội." Tiền phu tử khàn giọng nói nhỏ..


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nam Thiền, truyện Nam Thiền, đọc truyện Nam Thiền, Nam Thiền full, Nam Thiền chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top