Ngứa Ngáy

Chương 13: Em là nữ diễn viên duy nhất trong lòng anh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ngứa Ngáy

Translator: Yao

Beta: Jen

Sau khi qua mười hai giờ, hướng nghị luận đều thay đổi hoàn toàn, những từ liên quan đến cô đều được hạ nhiệt, phó đạo diễn và người kia thì bị mắng thậm tệ.

Đạo diễn Vương trực tiếp nói trong nhóm, kêu phó đạo diễn biến đi, người trong nhóm nhất thời không ai dám nói gì, không ai giúp đỡ, dù sao thì cũng có rất nhiều người bị phó đạo diễn áp bức, còn có những nhân viên công tác nữ đã bước qua cửa ải của trái tim mình, dũng cảm đứng lên nói bị phó đạo diễn lợi dụng chuyện công việc mà quấy rối mình.

Đạo diễn Vương một lòng muốn quay bộ phim cho tốt sao có thể chịu nổi! Trực tiếp mắng một trận trong nhóm chat, kêu ông ta trả giá cho những hành vi vô đạo đức của mình, còn kêu ông ta sau này đừng dùng danh tiếng của ông để đi vênh váo, ông không chịu nổi.

Đạo diễn Vương tức giận như vậy, ngày mai khai máy sẽ như thế nào đây? Tuy đạo diễn Vương công tư phân minh, tuy rằng phó đạo diễn đã sai, nhưng dù sao phó đạo diễn cũng là họ hàng của ông, nể mặt vợ của ông ta, cũng không có dễ gì mà lật mặt.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Còn về nhà đầu tư kia, đã không chịu nỗi sự mắng chửi của dân mạng, đăng bài công khai xin lỗi, và cũng xin bọn họ đừng truy tìm tiền sử của ông ta nữa, gia đình và công việc của ông ta đã chịu ảnh hưởng rất lớn rồi.

Nhưng chuyện vẫn còn đang tiếp diễn, người biết chuyện còn bốc ra chuyện nhà đầu tư và diễn viên tuyến mười tám nào đó có tình ý, còn có người trực tiếp chỉ ra diễn viên đó là Khương Ngữ.

Đêm khuya nhưng hotsearch Weibo vẫn vô cùng náo nhiệt

Lộ Thu Thu lướt Weibo đến nỗi không buồn ngủ chút nào: “Chị Mộc Mộc, anh rể hay thật đó, xem ra chuyện này đã viên mãn mà giải quyết xong rồi. ”

Mộc Hội Chi nắm chặt điện thoại, cô còn không biết làm sao để trả lời tin nhắn của Kỳ Gia Ngôn.

“Thu Thu, em không về phòng sao?”

“Ồ” Lộ Thu Thu đứng dậy tìm dép lê: “Chị Mộc Mộc, vậy em về phòng trước nhé, chị nghỉ ngơi sớm.”

Lộ Thu Thu rất biết quan sát, anh rể phản kích đỉnh như vậy, cô ở đây, là đang làm phiền chị Mộc Mộc gọi cho anh rể.

“Ừm, em cũng vậy.” Mộc Hội Chi nắm tay Lộ Thu Thu.

“Ừm, ngày mai em… Không đúng, sáng nay em qua gọi chị dậy.”

“Được.”

Sau khi Lộ Thu Thu rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cô ngồi bên giường, ôm cái gối trên người, cằm cạ cạ trên đó, nhìn tin nhắn của Kỳ Gia Ngôn.

Khó lắm mới đánh được một dòng chữ, nhưng lại xóa đi từng chữ một.

Đột nhiên, Kỳ Gia Ngôn gửi tin nhắn đến: Ngủ chưa?

Mộc Hội Chi nắm chặt tay, trả lời anh: Ngủ rồi.

Cô vừa nhắn qua, anh liền gọi đến.

Giọng nói nghe có chút mệt mỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

“Đang định ngủ.”

Mộc Hội Chi ôm gối, cô muốn nói tiếng cảm ơn với anh, nhưng lại bị mắc kẹt trong họng, nói không ra.

“Không cần cảm ơn,” Dường như anh đọc được suy nghĩ trong tim cô, cười nói: “Anh biết trong lòng em đã cảm ơn anh rồi, chẳng qua, người nên cảm ơn nhất là Vu Húc, nếu không phải cậu ấy làm việc nhanh nhẹn, thì bài viết này không lên nhanh như thế đâu.”

“Vậy có thời gian, em mời anh ấy ăn bữa lớn, cảm ơn anh ấy.”

Vừa nhắn đến bữa lớn, anh liền nhớ đến biểu cảm buổi chiều của Vu Húc: “Sợ rằng cậu ấy đã miễn dịch với hai chữ bữa lớn này rồi.”

“Sao vậy?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Không sao,” Kỳ Gia Ngôn dừng lại: “Anh không có công lao cũng có khổ lao, không mời anh vào uống ly nước sao?”

Trái tim của Mộc Hội Chi đột nhiên thắt chặt, nhìn ra cửa: “Cái gì?”

Kỳ Gia Ngôn đứng ở trước cửa, nhìn qua nhìn lại: “Anh ở trước cửa phòng em, tuy bây giờ đã tờ mờ sáng, lối đi cũng sẽ không có người nhưng có camera,” Nói xong anh ngẩng đầu về phía camera: “Anh đứng ở đây càng lâu, sẽ quay càng lâu.”

“Mở cửa cho anh đi, hửm?” Kỳ Gia Ngôn bất giác làm nũng.

“Nếu em không mở cửa, anh sẽ đứng ở ngoài mãi.” Anh bắt đầu chơi xấu rồi.

“Kỳ Gia Ngôn.” Mộc Hội Chi do dự, từ Lộ Thành lái xe đến đây, thì phải lái tận mấy tiếng liền, tính toán một chút, từ khi cô lên hotsearch thì anh đã lái xe đến.

Mộc Hội Chi đứng lên, mở cửa phòng ra, nhìn thấy Kỳ Gia Ngôn đứng trước cửa.

Cô không đợi anh mở miệng, thì đã kéo anh vào trước, tránh để người khác chú ý.

Kỳ Gia Ngôn vừa bước vào, liền nhếch môi lên, nhịn không được chọc cô: “Anh biết mình đẹp trai, nhưng em không cần gấp như vậy,  gấp gáp sẽ không ăn được miếng đậu hũ ngon.”

“Tự luyến,” Mộc Hội Chi nhìn anh: “Sao anh lại đến đây?”

“Đương nhiên là nghe thấy tiếng gọi của em rồi,” Nói xong, Kỳ Gia Ngôn kéo tay Mộc Hội Chi, ôm chặt cô vào lòng: “Thật ra là anh nhớ em rồi.”

Mộc Hội Chi giãy giụa một lúc, cô càng giãy giụa, anh càng ôm chặt.

“Anh đến bên em rồi, cho nên em không cần cố kiên cường.”

“Anh buông ra” Mộc Hội Chi đỏ mắt rồi, nhưng vẫn muốn đẩy tay anh ra, thoát khỏi cái ôm của anh.

“Em không phải chiến đấu một mình, phía sau em có C.Van, C.Van là công ty chủ quản của em.”

Cằm của Mộc Hội Chi nhẹ nhàng đặt trên vai anh: “Em vẫn chưa ký kết với C.Van đâu.”

“Không, em đã ký kết rồi, chỉ thiếu một cái hình thức mà thôi,” Anh càng ôm chặt cô hơn: “Anh không chỉ là ông chủ của em, anh còn là chồng của em, xét về công hay tư, anh đều sẽ cố gắng bảo vệ em thật tốt.”

Cô cảm giác anh đã mở ra khoảng trống ấm áp trong trái tim mình.

“Kỳ Gia Ngôn, em chỉ muốn quay phim cho tốt.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Anh biết.” Kỳ Gia Ngôn cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô: “Anh mãi là fan hâm mộ của em, em là nữ diễn viên duy nhất trong trái tim anh.”

Mũi của cô đột nhiên trở nên chua xót.

Kỳ Gia Ngôn hơi buông cô ra, nhìn ánh mắt đỏ rực của cô, trái tim của anh cũng vô cùng đau đớn, anh cúi đầu hôn nhẹ lên khóe mắt cô: “Bây giờ em chỉ cần dũng cảm tiến về phía trước, anh sẽ mãi ở sau em.”

Mộc Hội Chi nâng mắt, tiếp nhận ánh mắt của anh.

Anh nhìn cô, không tự chủ được mà hôn lên, hai tay nhẹ nhàng ôm mặt cô, giống như đang hôn một báu vật, không có mạnh mẽ công kích, chỉ có ôn nhu mềm mại.

Anh nắm quyền chủ động, cô trốn ra sau, thì anh liền đuổi theo, cô dùng tay đặt trên ngực anh, hơi tránh khỏi khoảng cách gần trong gang tấc này.

Anh chòm lên, không hôn trúng, liền phì cười: “Anh nhớ em.”

“Kỳ Gia Ngôn, anh đến đây, chỉ vì vậy thôi sao?”

“Đương nhiên là không phải,” Anh hơi nuốt nước miếng, ngón tay nhẹ nhàng ma sát vành tai đỏ rực của cô: “Ở đây quá nhỏ, không tiện để anh phát huy.”

“Không nghiêm chỉnh.”

Anh ôm chặt cô trong lòng ngực, không có động tác tiếp theo, chỉ ôm cô: “Bây giờ trong đầu em chắc chỉ nhớ đến anh rồi nhỉ.”

Cô không nói gì.

“Nụ hôn này của anh có thể khiến em không suy nghĩ bậy bạ, anh cảm thấy rất tốt.” Anh cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, cười nói: “Nhưng em không thể nghĩ sâu hơn đâu, anh không phụ trách việc dập lửa đâu nhé.”

“Kỳ Gia Ngôn?”

Rõ ràng là do anh châm lửa, bây giờ anh lại như vậy.

“Suỵt, nhỏ tiếng chút,” Anh đặt ngón trỏ lên môi của cô: “Khách sạn này không cách âm tốt vậy đâu.”

“Ngủ một lát đi, còn không ngủ nữa, thì trời sẽ sáng đó.”

Cô đánh tay anh: “Là ai làm phiền ai hả.”

“Được được được, đều là lỗi của anh,” Kỳ Gia Ngôn vỗ nhẹ lưng cô: “Anh ngủ với em.”

Mộc Hội Chi cảnh giác mà nhìn anh, bị cô nhìn chằm chằm mà vẫn cười nhẹ: “Thật sự chỉ ngủ thôi.”

Trong phòng chỉ còn chiếc đèn bàn trên đầu giường.

Anh ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ cô ngủ, chỉ còn việc chưa đọc truyện cổ tích thôi.

“Ngủ say chưa?” Anh cúi đầu nhìn cô.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Ừm.” Mộc Hội Chi mơ mơ hồ hồ đáp một tiếng, cả người dán chặt trong lòng anh, hai tay khóa lên cổ anh, khiến anh ngứa ngáy không thôi.

Anh nhẹ nhàng hít sâu, anh phải nhịn.

“Mộc Hội Chi, em rốt cuộc có biết cái gì gọi là nguy hiểm hay không hả?” Giọng nói của anh có chút khàn đặc.

Cô mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, nhìn vành tai đỏ rực của anh: “Vậy anh có biết cái gì gọi là quân tử hay không?”

Anh cười, gõ một cái trên đầu cô rồi kéo cô vào lại lòng mình: “Em sẽ biết thôi.”

Gương mặt của Mộc Hội Chi ở trên lòng ngực anh, trong ánh mắt đều là nụ cười, nghe tiếng tim đập của anh mà chìm vào giấc ngủ.

Vừa sáng sớm, Lộ Thu Thu đã ầm ĩ đập cửa, kết quả người mở cửa là Kỳ Gia Ngôn.

Lộ Thu Thu kinh ngạc ôm miệng, ngửa người nhìn vào phòng: “Chị Mộc Mộc.”

“Vào trong trước đi.”

Lộ Thu Thu gật đầu, đi vào trong phòng, cũng không dám đi bước chân quá lớn, sợ sẽ nhìn thấy thứ không nên thấy.

“Anh rể, anh đến từ khi nào vậy?”

Kỳ Gia Ngôn mở nắp chai nước ra, uống một ngụm: “Lúc trời gần sáng.”

Lộ Thu Thu đứng trước cửa, nhìn Mộc Hội Chi đang đi đến: “Chị Mộc Mộc, chị dậy rồi.”

Mộc Hội Chi đã thay một bộ đồ mới, tiện tay buộc tóc lên, trên miệng còn ngậm đồ cột tóc: “Thu Thu, em đến rồi.”

Lộ Thu Thu nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt đánh giá Mộc Hội Chi, còn thay một bộ đồ mới.

Mộc Hội Chi tùy ý buộc một cái đuôi ngựa, phát hiện ánh mắt đó của Lộ Thu Thu, nghĩ một lúc, giải thích: “Không phải như em nghĩ.”

Lộ Thu Thu nở nụ cười: “Như em nghĩ?”

Mộc Hội Chi: “Suy nghĩ không trong sáng.”

“Em cũng hai mươi mấy tuổi rồi,” Lộ Thu Thu đi theo sau Mộc Hội Chi: “Chưa thử qua, nhưng cũng biết chuyện gì chứ.”

Lộ Thu Thu đột nhiên nhớ đến cái gì đó: “Chẳng trách chị Mộc Mộc lúc đó đuổi em đi, hoá ra là anh rể đến đây.”

“Không phải.” Mộc Hội Chi phủ nhận.

“Chị Mộc Mộc ngại rồi?” Lộ Thu Thu nhếch môi.

“Nói nữa trừ tiền thưởng.”

Vừa nghe đến trừ tiền, Lộ Thu Thu liền im lặng.

Kỳ Gia Ngôn tắm xong bước ra, anh cũng phải xuất phát rồi, chiều nay còn có một cuộc họp, anh kêu Vu Húc dời lại một tiếng.

Mộc Hội Chi chặn trước mặt Kỳ Gia Ngôn: “Anh ngủ thêm chút đi.” Gần sáng anh mới đến, cũng không nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ anh một mình lái xe về, cô không yên tâm.

Kỳ Gia Ngôn: “Không sao, đợi lát nữa anh sẽ uống cà phê, bọn họ còn đợi anh về họp.”

“Kỳ Gia Ngôn.”

Kỳ Gia Ngôn đột nhiên cúi đầu hôn cô một cái: “Anh sẽ chú ý an toàn.”

Lộ Thu Thu bất giác che mắt mình lại, tuy rằng cô từng nhìn thấy, nhưng nhìn người ta ân ái hoài cũng không hay lắm.

“Thu Thu, nhờ em đó.” Kỳ Gia Ngôn nói.

Lộ Thu Thu gật đầu: “Yên tâm đi, anh rể, em sẽ chăm sóc chị Mộc Mộc.”

“Vậy anh đi trước, hai người đi trễ một chút, tránh để bị người khác phát hiện.” Nói xong, anh đưa tay nhéo mặt cô.

Họ kết hôn hai năm, đã có rất nhiều sự thay đổi, chẳng hạn như bức tường giữa hai người đang dần bị phá hủy.

Trải qua chuyện này, cô mới phát hiện, cô đã có sự ỷ lại đối với anh.

Mộc Hội Chi đứng trước cửa sổ, nhìn Kỳ Gia Ngôn lái xe rời đi.

Lộ Thu Thu đứng bên cạnh Mộc Hội Chi: “Chị Mộc Mộc, anh rể đã đi xa rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị xuất phát đi.”

Lúc tờ mờ sáng, đạo diễn Vương đã nhắn tin trong nhóm chat, kêu bọn họ họp lúc bảy giờ, ông có chuyện muốn nói.

Không cần nghĩ, cũng biết là nói về chuyện xảy ra hôm qua.

Mộc Hội Chi chuẩn bị một lúc, vừa ra khỏi khách sạn, đã nhìn thấy xe của Khương Ngữ đậu trước cửa, sắc mặt của cô ta rất không tốt.

Còn chưa đợi cô qua đó, Khương Ngữ đã lên tiếng: “Xem ra cô gặp được chủ tốt rồi, đăng bài nhanh thật.”

Lộ Thu Thu là người dễ gấp gáp, nếu không phải Mộc Hội Chi cản cô, thì cô sợ rằng mình sẽ xông lên mắng một trận.

“Đây không phải đều là trò do cô bày ra sao?”

Khương Ngữ cười, không phủ nhận: “Đúng đó, cho nên tôi phải rời đoàn phim rồi.”

Mộc Hội Chi nhìn Khương Ngữ.

“Không cần nhìn tôi như vậy, tôi đã dám làm, thì không có gì mà không dám nhận cả, với cái tính đó của phó đạo diễn, sao có thể không kéo tôi xuống nước chứ,” Khương Ngữ dừng lại một lúc: “Tôi đã bị đá đi rồi, rất nhanh sẽ có người đến đảm nhận vai của tôi.”

“Thấy tôi đang quay phim, cô chướng mắt thế sao?”

Khương Ngữ đỏ mắt: “Tôi không phải chướng mắt, tôi chỉ là ghét cô, ai cũng được, nhưng cô thì không.”

“Tại sao?”

“Biết rõ mà còn hỏi.” Khương Ngữ nghiến răng nghiến lợi: “Cô dụ dỗ bạn trai tôi, còn giành phim của tôi.”

“Tôi không có dụ dỗ bạn trai của cô.”

“Nhiều người nhìn thấy như vậy, cô còn muốn chối bỏ.”

“Cô nên kêu bạn trai cô quản cho tốt nửa thân dưới của anh ta, đừng phát tiết lung tung, cuối cùng còn cắn ngược lại người ta một cái.”

“Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?”

“Mặc kệ cô có tin hay không, tôi đã nói với cô rồi,” Mộc Hội Chi nhìn hai chiếc vali kế bên cô, quản lý của cô ta còn xách thêm một chiếc túi: “Còn nữa, chuyện này do cô tự làm tự chịu, không ai giúp nổi cô.”

Khương Ngữ hít sâu, kìm lại nước mắt của mình: “Mộc Hội Chi, cô không ở trong lập trường của tôi, cô có tư cách gì phê bình chuyện tôi làm.”

“Chuyện cô làm đã ảnh hưởng đến tôi, tôi đương nhiên có quyền phê bình.”

Khương Ngữ cắn môi, còn muốn nói gì đó, nhìn thấy nhân viên công tác của đoàn làm phim đi qua, cô tức giận nhìn một cái, lên xe rời đi.

Vưu Sơn Hàm đi qua đó, tối qua trải qua chuyện lớn như vậy, thật ra anh cũng rất lo lắng cho cô.

Bộ phim này còn chưa bắt đầu quay, anh đã nhìn thấy rất nhiều bình luận kêu cô rút khỏi bộ phim này, may thay giờ đã đỡ hơn.

Hôm nay mới sáng sớm đại diễn Vương đã tập hợp mọi người lại, nhất định là muốn nói chuyện này.

Vưu Sơn Hàm đi đến, không thay đổi gì mà nhìn cô: “Chị Mộc Mộc, có ổn không?”

“Ừm.” Cô lễ phép gật đầu.

Anh nhìn đồng hồ: “Đạo diễn Vương nói bảy giờ tập hợp, sắp đến giờ rồi.”

“Ừm, chúng tôi chuẩn bị qua đó đây.”

“Được.” Vưu Sơn Hàm hơn nắm tay lại: “Vậy chúng ta gặp ở phòng họp.”

“Được.”

Vưu Sơn Hàm lên xe đi trước, sau đó có rất nhiều người cũng đã xuất phát.

Lộ Thu Thu nhắc nhở nói: “Chị Mộc Mộc, chúng ta cũng đi đi, tránh đến trễ.”

“Ừm.”

Lộ Thu Thu đi theo sau Mộc Hội Chi: “Chị Mộc Mộc, Vưu Sơn Hàm rất quan tâm chị.” Cô thì thào hai tiếng: “Sự quan tâm này không bình thường, không phải anh ấy thích chị đó chứ.”

“Không đâu, chị không phải người thu hút như vậy.”

“Chị không thu hút người ta, nhưng người ta tự tìm tới chị đó.” Lộ Thu Thu nói ra, cô thật sự cảm thấy Vưu Sơn Hàm đối với Mộc Hội Chi rất khác, tuy rằng Mộc Hội Chi có tiếp xúc với anh trong lúc tuyên truyền, nhưng đều rất có chừng mực.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngứa Ngáy, truyện Ngứa Ngáy, đọc truyện Ngứa Ngáy, Ngứa Ngáy full, Ngứa Ngáy chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top