Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Cầm Quyền
Nghe Cổ Hàn Phàm trả lời, khóe miệng Hàn Đông thoáng cong lên. Phạm Đồng Huy đúng là rất nể mặt. Cho dù là Chủ tịch thành phố đi báo cáo công tác cũng không nhất định có thể gặp được Phó chủ tịch thường trực tỉnh.Sau khi cảm ơn Cổ Phàm Hàn, Hàn Đông lại suy nghĩ kỹ hơn một chút. Tuy rằng cục Việc làm đã đưa ra quy hoạch, nhưng mình phải chính thức đi báo cáo công tác với Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Trong đầu cần phải có sự chuẩn bị trước. Bằng không đến lúc đó sẽ nói không nên lời.Tuy rằng Phạm Đồng Huy biết thân phận của mình, sẽ không làm gì mình, nhưng cũng không thể để ông ta xem thường mình.Trước khi hết giờ làm, Hàn Đông đến báo cáo với Chủ tịch huyện Phương Trung một tiếng, nói mình có việc đi Thục Đô, đến chiều thứ hai mới về được.Phương Trung khẽ cười nói:- Hàn Đông, cậu vội thì cứ đi đi. Nếu trong huyện có chuyện gì không thông sẽ liên lạc với cậu.Nhìn dáng đi thẳng băng của Hàn Đông khi ra ngoài, người ta có thể cảm nhận được ý trí chiến đấu đang tràn trề. Phương Trung l thoáng thở dài. Có trợ lý như vậy, mình nên cao hứng mới phải. Nhưng ngay từ lần đầu tiên mình đã khiến cho Hàn Đông không vui, khiến hắn gia nhập vào bên Hoàng Văn Vận mất rồi.Thế cục hiện tại đã trở nên vô cùng bất lợi đối với ông ta. Để thay đổi cục diện bị động này, ông ta chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, chậm rãi chờ cơ hội.Nhiệm vụ cấp bách hiện nay, chính là làm dịu đi mối quan hệ với Hàn Đông. Chỉ như vậy, ông ta mới tìm được cơ hội từ trên người Hàn Đông khiến thế cục huyện thành thế chân vạc.Đến bữa cơm tối, Hàn Đông nói lại kế hoạch của mình một lần nữa. Hắn mời Kiều San San cùng đi Thục Đô chơi.
Nhưng, Kiều San San lại do dự một chút, nói:- Hàn Đông, em không đi được. Bối Bối đến đây lâu như vậy, anh cũng chưa có thời gian đi chơi với em ấy. Anh dẫn cô bé đi Thục Đô chơi vài ngày đi.Tiêu Bối Bối dịu dàng nói:- Chị San San, chị cũng đi cùng đi.Nhưng Kiều San San vẫn không đồng ý, Hàn Đông cũng không muốn miễn cưỡng cô.Dù sao Kiều San San cũng đã đi chơi với Tiêu Bối Bối suốt mười ngày qua. Mỗi ngày, cô đều dẫn Tiêu Bối Bối đi chơi khắp nơi, chắc cô cũng có phần mệt mỏi. Để cô nghỉ ngơi hai ngày cũng tốt.Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông lái xe, đưa Tiêu Bối Bối đến Thục Đô.Sau khi tới Thục Đô, Hàn Đông tìm một khách sạn ở gần Ủy ban nhân dân Tỉnh, thuê một phòng, để Tiêu Bối Bối có một nơi nghỉ ngơi.Còn hắn thì đi tới Ủy ban nhân dân Tỉnh. Sau khi bảo vệ gác ngoài cửa cẩn thận kiểm tra giấy tờ xác nhận của hắn xong, mới cho hắn đi vào. Đồng thời, anh ta cũng nói cho hắn biết văn phòng của Phó chủ tịch tỉnh Phạm ở tầng hai phía bên trái.Văn phòng Phạm Đồng Huy không chỉ rộng, hơn nữa các thiết bị trong phòng đều vô cùng sang trọng.Ngay cả thư ký Cổ Phàm Hàn cũng có một phòng riêng. Phòng của anh ta lớn hơn một chút so với toàn bộ văn phòng Hàn Đông.- Xin chào Phó chủ tịch huyện Hàn, Phó chủ tịch tỉnh Phạm đang bận nói chuyện. Anh tạm thời ngồi chờ ở đây một lát vậy.
Cổ Phàm Hàn khách khí nói. Anh ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy một Phó chủ tịch huyện trẻ tuổi như vậy. Phải biết rằng, anh ta cũng vừa được lên cấp Cục trưởng không bao lâu.Nhận chén trà do Cổ Phàm Hàn đưa qua, Hàn Đông khách khí nói một tiếng cám ơn.Sau đó, Hàn Đông lẳng lặng ngồi ở đó, nhưng không uống trà.Cổ Phàm Hàn bận rộn ở bên cạnh, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hàn Đông. Khi thấy hắn ngồi ở đó, cảm giác có một khí thế nghiêm nghị, cũng không kém mấy so với lãnh đạo Tỉnh ủy là mấy, trong lòng anh ta càng cảm thấy kinh ngạc hơn. Quả nhiên Phó chủ tịch huyện tuổi còn trẻ này không tầm thường.Một lát sau, cánh cửa bên trong mở ra. Một người đàn ông đầu trọc cúi đầu khom lưng nói vào phía trong:- Xin anh dừng bước, xin dừng bước.Sau đó người đàn ông đầu trọc lại quay ra mỉm cười, gật đầu với Cổ Phàm Hàn. Khi thoáng nhìn thấy Hàn Đông đang ngồi ở đó, trên mặt anh ta có vẻ kinh ngạc.Cổ Phàm Hàn đi vào xin chỉ thị, sau đó lập tức đi ra nói:- Phó chủ tịch huyện Hàn, Phó chủ tịch tỉnh Phạm mời anh vào.Hàn Đông gật đầu, nói cảm ơn, sau đó gõ cửa đi vào. Hắn thấy Phạm Đồng Huy đang ngồi ở trước bàn công tác vội nói.- Cảm ơn Phó chủ tịch tỉnh Phạm bận rộn như vậy còn đồng ý tiếp kiến.- Ha ha, Hàn Đông, cậu không nên khách khí với tôi như vậy.Phạm Đồng Huy ha hả cười nói. Ông ta cũng không đứng dậy, thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái rồi nói.- Ngồi đi.
Hàn Đông gật đầu, ngồi nửa mông xuống ghế phía trước mặt Phạm Đồng Huy, trên mặt lộ ra một nụ cười không kiêu ngạo không siểm nịnh.Đây là ở văn phòng, lại là chuyện công việc, cho nên biểu hiện của Hàn Đông đối Phó chủ tịch thường trực tỉnh nên có phần nghiêm túc.Phạm Đồng Huy đều thấy hết những điều đó. Trong lòng ông ta âm thầm tán thưởng. Quả nhiên, người thanh niên này không tệ, khó trách ông cụ Hàn lại coi trọng hắn như vậy.Lần này, sở dĩ ông ta có thể thuận lợi tiến thêm một bước, tiếp nhận chức vụ Phó chủ tịch thường trực tỉnh, chủ yếu là nhờ Lăng Tụ Giai bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương xét xử, để trống ra vị trí này.Nói cách khác, dựa theo tình huống thông thường, ít nhất ông ta phải chờ công tác lần này kết thúc, mới có cơ hội đi thêm một bước. Mà lần này ông ta mới làm ở Ủy ban được nửa năm mà thôi. Nói cách khác, lần này Lăng Tụ Giai rơi đài, khiến con đường làm quan của ông ta có sự thay đổi rất lớn.Tuổi tác chính là cái vốn. Đối với cán bộ cấp Phó bộ như ông ta mà nói, hơn bốn mươi tuổi, lại là một của cải quý giá.Hơn nữa, không chỉ tiết kiệm thời gian, bên trong cũng bớt đi rất nhiều chuyện xấu.Cho nên, Phạm Đồng Huy vốn cũng không mấy hy vọng lại tiến thêm một bước nữa, hiện tại trong lòng lại rất tin tưởng đối với việc sẽ tiến thêm một bước.Tương lai có hy vọng rất lớn, có thể trở thành chư hầu một phương, chủ quản một phương.Bởi vậy, bản thân Phạm Đồng Huy có chút thiện cảm đối với Hàn Đông. Lần trước, Ngưu Chí Không dẫn hắn tới nhà chơi một lát, thông qua quan sát, Phạm Đồng Huy càng thêm thiện cảm đối với Hàn Đông.Tuy rằng Phạm Đồng Huy cũng không phải là một thành viên của thế lực nhà họ Hàn, nhưng cũng không khiến ông ta bớt thiện cảm đối với Hàn Đông.- Phó chủ tịch tỉnh Phạm, quy hoạch của chúng tôi là như vậy. Hiện tại mọi chuyện đã được chuẩn bị xong. Chỉ có điều vấn đề kinh phí vẫn chưa được giải quyết.Hàn Đông báo cáo xong, lại cố ý nhắc tới vấn đề kinh phí.Phạm Đồng Huy gật đầu. Tuy rằng Hàn Đông đã giao phương án quy hoạch cho ông ta, nhưng ông ta vẫn yêu cầu Hàn Đông trình bày bằng miệng. Như vậy cũng có lợi cho việc khảo sát năng lực một cán bộ.- Ừ, hệ thống quy hoạch của các cậu rất đầy đủ. Suy nghĩ lâu dài, có rất nhiều ưu đãi đối với việc thúc đẩy sự phát triển nông thôn, nơi có rất nhiều sức lao động còn bỏ không. Như vậy đi, phần quy hoạch này cứ tạm thời để ở nơi đây đã.- Được, cám ơn Phó chủ tịch tỉnh Phạm.Hàn Đông đứng lên nói.- Tôi không quấy rầy Phó chủ tịch tỉnh Phạm làm việc.- Ừ, cứ vậy đi.Phạm Đồng Huy đứng lên vươn tay về phía Hàn Đông.Hàn Đông vội vàng tiến lên, hai tay nắm lấy tay ông ta.Sau đó, Hàn Đông lại cảm ơn ông ta. Khi hắn đi ra, không ngờ Phạm Đồng Huy tiễn ra đến tận cửa.Hàn Đông vội vàng khách khí mong Phạm Đồng Huy dừng bước. Cho dù là một cán bộ cấp Giám đốc sở, nhiều nhất ông ta cũng chỉ đưa đến cửa.Đương nhiên, Hàn Đông cũng biết, sở dĩ Phạm Đồng Huy khách khí với mình như vậy, chủ yếu là nhìn thân phận của ông mình. Bằng không, cho dù ông ta tán thưởng mình thế nào, cũng sẽ không khách khí như vậy.Cổ Phàm Hàn thấy bất ngờ khi Phạm Đồng Huy tiễn chân Hàn Đông tới tận cửa, trong lòng cảm thấy khiếp sợ. Bình thường chỉ có các lãnh đạo cấp quan trọng của sở, Cục mới được hưởng vinh hạnh như vậy. Nhưng người thanh niên này, chỉ là một Phó chủ tịch huyện mà thôi, cùng kém hơn Giám đốc sở rất nhiều cấp à.Tuy rằng, Phạm Hàn chỉ đưa đến cửa phòng, nhưng dùng đãi ngộ như vậy để dành cho một Phó huyện.... Quả thực chính là truyện nghìn lẻ một đêm rồi.Một người đàn ông cầm tập văn kiện trong tay, đi tới, đúng lúc thấy cảnh tượng như vậy, cũng đứng ngây ra nhìn.Từ Ủy ban nhân dân tỉnh đi ra, Hàn Đông thầm cảm khái. Nếu không phải vì mình có thân phận đặc biệt, có thể dễ dàng gặp được Phó chủ tịch tỉnh như vậy sao?Cho dù có chuyện gì có thể miễn cưỡng gặp được Phó chủ tịch tỉnh, chỉ sợ cũng sẽ không nhận được đãi ngộ như vậy đâu.Huống gì Phạm Đồng Huy cũng không phải là Phó chủ tịch tỉnh bình thường mà còn là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh.Tuy rằng sau khi Phạm Đồng Huy nghe mình báo cáo xong, cũng không trực tiếp phê duyệt cho tiền và vân vân, mà chỉ bảo để báo cáo quy hoạch lại.Tuy nhiên Hàn Đông tin rằng, bản quy hoạch này của huyện Phú Nghĩa khẳng định sẽ nhận được sự ủng hộ của tỉnh.Về phần cuối cùng có thể nhận được bao nhiêu tài chính, thì khó mà nói được.Tiêu Bối Bối đang ở trong khách sạn xem TV. Cô nằm dài ở trên giường, hai bắp chân trắng mịn thỉnh thoảng lại đong đưa.- Anh Đông về rồi hả? Chúng ta đi đâu chơi vậy?Tiêu Bối Bối ngồi xuống hỏi.Hàn Đông suy nghĩ một lát. Lần trước, hắn từng nói muốn dẫn Tiêu Bối Bối tới thăm Triệu Nhạc, cũng không thể thất tín, nên hắn nói:- Như vậy đi, trưa nay chúng ta đi thăm một người, buổi chiều đi dạo phố, ngày mai đi núi Thanh Thành chơi. Em thấy thế nào?Tiêu Bối Bối gật đầu.- Được ạ. Dù sao đi nữa em cũng nghe theo sự an bài của anh Đông. Anh nói đi đâu em đi đấy.Hàn Đông cười xoa xoa đầu cô. Con bé này vẫn đáng yêu như vậy, lại rất hiểu ý người khác.Nhìn cái cổ sáng bóng của Tiêu Bối Bối, Hàn Đông bỗng nhiên nhớ tới một chuyện. Trước kia, không phải con bé thường đeo vòng cổ sao. Hắn liền hỏi:- Bối Bối, vòng cổ của em đâu?Tiêu Bối Bối cười ha hả, nói:- Em đưa cho chị San San rồi. Anh Đông, đây là em thay anh tặng cho chị ấy đấy!Hàn Đông không nhịn được thò tay nhéo nhéo vào cái mũi nhỏ đang vểnh lên của cô, cười nói:- Vậy đi, buổi chiều anh mua cho em một cái khác vậy.- Thật sao? Vậy em không khách khí. Vòng cổ anh Đông tặng, không thể không lấy.Tiêu Bối Bối cười nói với vẻ đầy tinh nghịch.Sau đó Hàn Đông gọi điện thoại cho Triệu Nhạc, nói giữa trưa sẽ dẫn cô em họ tới nhà ông ta chơi, tiện thể ăn một bữa cơm trưa.Triệu Nhạc cao hứng nói:- Hoan nghênh, tôi cũng vừa hết giờ làm. Hai người đi qua luôn nhé.Xuống dưới lầu, Hàn Đông mua ít hoa quả, sau đó lái xe tới khu dân cư của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Triệu Nhạc và thím Sở đều ở trong nhà. Khi hai người nhìn thấy Tiêu Bối Bối, cũng vô cùng tán thưởng.Ăn cơm trong nhà Triệu Nhạc, hàn huyên một lát, Hàn Đông liền dẫn theo Tiêu Bối Bối cáo từ.Sau khi đi về, Hàn Đông đi thẳng đến đường Xuân Hi.Đường Xuân Hi là một con đường vô cùng nổi tiếng ở Thục Đô, là nơi buôn bán dành riêng cho người đi bộ. Trong lịch sử, đây là con đường có sớm nhất từ những năm hai mươi, do quân phiệt Dương Sâm xây dựng cải tạo thành.Phàm là người tới Thục Đô, trên cơ bản đều đã hâm mộ danh tiếng của nó mà đến đây đi dạo. Nghe nói, đó cũng là nơi có thể thấy được nhiều mỹ nữ ở Thục Đô nhất.May mắn, trước khi đến Hàn Đông đã sớm chuẩn bị, mang theo không ít tiền trên người. Cho dù mua một cái vòng cổ cho Tiêu Bối Bối, số tiền còn lại cũng đủ tiêu trong hai ngày.Trên đường Xuân Hi, người qua lại nhộn nhịp, phồn hoa, náo nhiệt.Hàn Đông thật vất vả mới tìm được một nơi để đỗ xe ở phía bên ngoài, sau đó hắn và Tiêu Bối Bối theo đám người đi vào bên trong.- Sao lại đông người thế chứ!Tiêu Bối Bối cảm thán nói.Hàn Đông thấy phía trước có một cửa hàng trang sức, được trang hoàng tương đối tráng lệ, liền cười nói:- Đi thôi. Trước tiên mua vòng cổ cho em đã, sau đó ta từ từ đi dạo cũng được.Trong cửa hàng có mở điều hòa, vô cùng mát mẻ.Theo người hướng dẫn, hai người đi tới khu bán vòng cổ.Hàn Đông cười nói với Tiêu Bối Bối:- Em tự chọn đi.- Được, anh Đông, anh cũng chọn giúp em nhé.Tiêu Bối Bối ngọt ngào nói.Vòng cổ ở đây, từ trái sang phải, được chia thành nhiều ô vuông khác nhau. Giá cả cũng tăng dần lên. Ô thứ nhất đều là dưới năm trăm. Ô tiếp theo là năm trăm đến một nghìn. Ô thứ ba là một nghìn đến một nghìn rưỡi. Trên cơ bản là năm trăm một ô.Đầu tiên, Tiêu Bối Bối nhìn qua ô đầu tiên phía bên trái. Không thấy có cái nào đẹp, cô lại xem ô thứ hai. Cũng không thấy hài lòng. Cô lại xem tiếp tới ô thứ ba. Ở đây cô thấy được hai cái có hình dáng không tệ. Cô liền nhờ người bán hàng lấy một cái ra thử xem.Hàn Đông ở bên cạnh phụ trách xem chi tiết, chung quy hắn cảm thấy Tiêu Bối Bối xinh xắn như vậy, cho dù đeo vòng cổ giá chỉ một, hai đồng, cũng là tao nhã, khí chất xuất chúng như vậy.Nghe Hàn Đông tán dương như vậy, Tiêu Bối Bối cười ha hả nói:- Thật không, anh Đông?Hàn Đông gật đầu.- Đó là đương nhiên. Sao anh phải lừa em chứ?- Hừ, phùng má giả làm người mập.Lúc này, người phụ nữ mặt đầy son phấn ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng nói.- Mua không nổi còn đòi phung phí.Đứng bên cạnh cô ta là một người đàn ông trông giống như một cái thùng phi. Sắc mặt ông ta đầy hung dữ. Trên tay đeo đầy nhẫn vàng. Vừa thấy đã biết là một kẻ lắm tiền. Nhìn tuổi ông ta cũng đủ để làm cha của cô gái kia, vậy mà cái tay như móng chân lợn, đặt bên hông cô ta, nhìn có vẻ cực kỳ dung tục.- Nói cái gì vậy?Hàn Đông thản nhiên nói.- Tôi nói anh sao?Cô ta trừng mắt nói. Nhìn cô ta như vậy thật khiến người ta lo lắng lớp phấn dầy trên mặt cô ta sẽ rơi xuống. Cô ta còn bĩu môi nói:- Tôi than vài câu thì động chạm gì đến anh. Thật là, không có tiền còn không biết xấu hổ đòi thử nữa.Tiêu Bối Bối thò tay kéo cánh tay Hàn Đông, khẽ nói:- Anh Đông, đừng chấp nhặt với cô ta làm gì.Hàn Đông gật đầu. Quả thật không đáng so đo với cô ta làm gì. Cứ cho là chó sủa vài tiếng thôi.- Tiểu hồ ly tinh.Thấy Hàn Đông không để ý tới cô ta, cô ta lại bĩu môi nói một câu, sau đó quay sang ôm con lợn béo của cô ta nói:- Ông xã, em muốn mua vòng cổ tốt nhất.- Sao anh nghe thấy có tiếng chó sủa vậy.Giọng nói lạnh lùng của Hàn Đông truyền đến. Tuy rằng hắn không định so đo với người phụ nữ dung tục như vậy, nhưng không ngờ cô ta lại sỉ nhục Tiêu Bối Bối. Vậy hắn không cần khách khí.- Anh nói cái gì?Cô ta lập tức giống như chó bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên.- Tôi nói nghe thấy tiếng chó sủa, cô cũng nghe thấy sao?
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Người Cầm Quyền,
truyện Người Cầm Quyền,
đọc truyện Người Cầm Quyền,
Người Cầm Quyền full,
Người Cầm Quyền chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!