Người Cầm Quyền

Chương 901: Không ngờ là Chủ tịch thành phố


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Cầm Quyền

Ngày mùng bốn tháng ba, hội chợ việc làm thành phố Ninh Hải được tổ chức tại trung tâm triển lãm quốc tế. Tham gia lần này sẽ bao gồm các doanh nghiệp của toàn thành phố, các đơn vị xung quanh thành phố, và hội nghị lần này khác với năm trước là phòng nhân sự ban Tổ chức cán bộ thành phố Ninh Hải làm một gian tuyển dụng sinh viên tới làm việc tại cơ sở của thành phố Ninh Hải. Như gian tuyển dụng giới thiệu, lần này thông báo tuyển dụng sinh viên, tất cả sinh viên đều làm quan thôn, đến một cơ sở thuộc thành phố Ninh Hải một thời gian ngắn, sau đó Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đánh giá, lựa chọn những người ưu tú đưa tới các cơ quan cấp huyện để bồi dưỡng.

Việc này, đương nhiên là do Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, phòng nhân sự thành phố Thi Quốc Lương làm ra, việc tuyển sinh viên làm quan thôn vốn là do anh ta phụ trách, bởi vậy anh ta nói một chút cùng Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Trạch Phi, Chu Trạch Phi cũng không quan tâm, vì vậy để anh ta toàn quyền phụ trách.

Chu Trạch Phi vốn nghĩ, Thi Quốc Lương cũng không có việc gì làm, anh ta là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ, trưởng phòng nhân sự thành phố, cho dù anh ta muốn làm, phỏng chừng cũng làm không ra cái gì lớn lao, căn bản cũng không có những ủng hộ phía trên, chỉ lãng phí sức lực. Thế cục hiện tại của Thành ủy, nhân tố lớn nhất không ổn định là từ Hàn Đông, người đó hiện tại vẫn là Quyền Chủ tịch thành phố, cũng rất cứng rắn, mạnh mẽ làm ra không ít chuyện, hiện tại đã làm được cuộc tuyển cử đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, như vậy khẳng định sẽ càng không e dè, đến lúc đó sẽ đụng đầu với Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp ngày càng nhiều. Mà anh ta là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, phải có đủ bản lĩnh đối phó, kiên quyết không thể để Hàn Đông tác động quá nhiều đến vấn đề nhân sự.

“Hừ, sinh viên làm quan thôn, hãy để Thi Quốc Lương chơi đi, nếu lãnh đạo đều gây dựng từ trong thôn, vậy không biết bao giờ mới có được”

Chu Trạch Phi mặc dù là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nhưng theo ông ta sinh viên làm quan thôn giá trị hơn thực tế, cơ bản cũng không đáng để làm chuyện này, mà Thi Quốc Lương sở dĩ nhắc tới chuyện này, chỉ e cũng là vô công tìm việc, cố thể hiện anh ta là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ mà thôi.

Về phương diện sinh viên làm quan thôn, Thi Quốc Lương nhận được chỉ thị của Hàn Đông, đương nhiên phải nghĩ biện pháp làm tốt, mà thái độ Chu Trạch Phi như vậy, vô hình, khiến Thi Quốc Lương đỡ đi rất nhiều khó khăn, nói cách khác, nếu Chu Trạch Phi coi trọng chuyện này, như vậy Thi Quốc Lương anh ta không có khả năng làm ra trò trống gì rồi.

Mặc dù trong tay Thi Quốc Lương không có nhiều thực quyền, nhưng anh ta làm Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ, trưởng phòng Nhân sự thành phố, cán bộ cấp Giám đốc sở, đối với công nhân viên chức cán bộ bình thường mà nói, vẫn có lực ảnh hưởng không nhỏ, vì vậy đối với việc Thi Quốc Lương bố trí công việc, các nhân viên liên quan đều cẩn thận tỉ mỉ thực hiện, liên kết nhanh chóng với các gian hàng, tài liệu quảng cáo được in ra để tuyên truyền.

Chỉ có điều, những công việc này phần lớn nhân viên đều hiểu được, chuyện sinh viên làm quan thôn này, trên cơ bản không có bao nhiêu tiền đồ ở thành phố Ninh Hải, bởi vậy tuy rằng làm theo sự sắp đặt của Thi Quốc Lương, nhưng sâu trong lòng lại không thể nhiệt tình.

- Trưởng phòng Vương, anh nói xem lần này chúng ta có thể tuyển được bao nhiêu người?

Một tên mập cười ha hả hỏi Phó cục trưởng phòng tổ chức nhân sự Vương Hoành Bác.

Vương Hoành Bác đeo một đôi kính, bộ dáng nhã nhặn, ông ta rít một hơi thuốc nói:

- Tuyển được bao nhiêu người, vậy phải xem bản lãnh của các cậu rồi, các cậu trước sau giữ vững tinh thần, nhất định phải làm việc thật tốt.

Người đàn ông nhấn mạnh nói:

- Trưởng phòng Vương, anh cũng không phải không biết, có mấy sinh viên tình nguyện tới thôn làm đâu, người ta đều hướng tới thành phố, thật sự muốn bọn họ làm việc ở thôn một năm hay nửa năm, chỉ e nửa đường bỏ cuộc. Tôi nghe nói năm trước tuyển vài sinh viên, hoặc là nhờ quan hệ mà đi, hoặc là từ chức, bây giờ trong thôn cũng không còn lại một người.

Vương Hoành Bác nghiêm mặt nói:

- Chuyện này, vẫn chỉ là mới bắt đầu, đang ở giai đoạn tiếp cận, có chỗ không hoàn thiện cũng là điều rất bình thường, kỳ thật sinh viên bây giờ, vẫn có rất nhiều người có lý tưởng khát vọng, mấu chốt là chúng ta phải xây dựng cho bọn họ một môi trường học tập và phát triển, làm cho bọn họ thấy được hy vọng trong tương lai, như vậy bọn họ có thể an tâm rèn luyện ở cơ sở.

Ông cũng là người có lòng mà, chỉ tiếc ông chỉ là một Phó cục trưởng phòng nhân sự, mà kỳ thực quyền lực của phòng nhân sự thành phố về vấn đề nhân sự cũng không lớn, bởi vậy cũng chỉ là nói suông mà thôi.

Thường ngày Vương Hoành Bác rất hòa đồng với mọi người, bởi vậy các đồng nghiệp cũng thích nói chuyện phiếm với ông ta. Bây giờ lại ở bên ngoài, vậy càng không có gì phải e dè rồi. Dù sao gian hàng tạm thời cũng rất ít thanh niên trẻ tuổi xem, bởi vậy vài người liền vây quanh Vương Hoành Bác nói chuyện phiếm.

- Trình độ lý luận của trưởng phòng Vương chúng ta không có cách gì sánh kịp, tuy nhiên những việc ông vừa mới nói, phải thực sự được xác thực mới được.

Một phụ nữ trẻ tuổi mũi đầy mụn cười ha hả nói.

Vương Hoành Bác thở dài một cái nói:

- Sự thật là vậy, tuy nhiên sự việc phải thực hiện từng bước. Hiện tại chưa được coi trọng, sau này không chừng sẽ được coi trọng…

- Xin hỏi, đăng ký tham gia sinh viên làm quan thôn, có điều kiện gì không?

Một nam sinh mặc âu phục tiến lên hỏi.

Trong tay cậu ta cầm một sấp giấy tờ, phỏng chừng là sơ yếu lý lịch.

Thấy tên mập còn muốn khoe khoang, Vương Hoành Bác liền nghiêm mặt nói:

- Được rồi, việc này không phải là chuyện của chúng ta, mau làm việc đi.

Tên mập thấy thế cười ha hả, cầm lấy tài liệu tuyên truyền đưa cho học sinh mặc âu phục nói:

- Điều kiện cụ thể là phải tốt nghiệp đại học chính quy và có chứng nhận học vị, đương nhiên với ứng viên đặc biệt ưu tú, điều kiện có thể nới rộng hơn.

- À

Sinh viên mặc âu phục tiếp nhận tài liệu giới thiệu, nghiêm túc xem trong chốc lát, ngẩng đầu hỏi tên mập:

- Vậy xin hỏi, đối với việc sinh viên bồi dưỡng quan thôn, ở thành phố có phương án cụ thể hay không?

Tên mập trong lòng rất buồn bực, người sinh viên trước mặt da mịn thịt mềm, phỏng chừng cậu ta cũng là quá rảnh rỗi sinh nhàm chán, mới tùy tiện tới hỏi mà thôi, nhìn dáng vẻ cậu ta, không có khả năng tình nguyện tới làm việc trong thôn. Tuy nhiên tên mập cũng đang rảnh rỗi, vừa lúc có người tới hỏi, liền khoác lác một hồi với học sinh kia.

Những nhân viên bên cạnh thấy bộ dáng anh ta như vậy, đều cười thầm, biết anh ta hoàn toàn là làm trò cười.

- Nghe anh nói nhiều như vậy, tôi vẫn không rõ ở thành phố sắp xếp bồi dưỡng sinh viên làm quan thôn như thế nào?

Sinh viên mặc âu phục cau mày hỏi.

Nụ cười trên mặt tên mập lập tức đóng băng, tiểu tử này hoàn toàn không nể mặt mình.

- Tôi nói với cậu nhiều như vậy vẫn chưa hiểu sao?

Tên mập mất hứng, đôi mắt híp thành một đường nhỏ, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường, những sinh viên như vậy không có kinh nghiệm xã hội, cộng đồng vẫn còn phải gánh chịu.

- Anh quả thật cũng không nói rõ gì mà.

Bộ dáng tên mập chăm chú

- Sinh viên làm việc ở thôn, hẳn là một việc tốt, nhưng nếu không có cơ chế bồi dưỡng hoàn thiện mà nói… tôi nghĩ rất nhiều người sẽ không tự nguyện đi đâu.

- Ha ha, cậu không muốn đi, chỉ e là khó không ăn được

Tên mập trả lời mỉa mai

- Nói nhiều như vậy, còn không phải là kiếm cớ sao?

Sinh viên mặc âu phục lộ ra vẻ mặt thất vọng, lắc lắc đầu chuẩn bị rời đi.

- Cậu sinh viên này chờ tôi, tôi giải thích cho cậu một chút’

Một giọng nói trầm ổn truyền đến.

Sinh viên mặc âu phục hơi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người trẻ tuổi tươi cười, vẻ mặt ôn hòa, ở bên cạnh anh ta, còn có một người đàn ông trung niên, xem ra hình như là lãnh đạo.

- Anh là…

Tên mập định chất vấn Hàn Đông là ai, tuy nhiên nhìn thấy Thi Quốc Lương bên cạnh Hàn Đông, lại nhớ lại bộ dáng có vẻ quen thuộc của Hàn Đông, lập tức liền nghĩ tới Chủ tịch thành phố đương nhiệm Hàn Đông, sắc mặt liền tái đi.

Vương Hoành Bác chợt đứng lên, muốn tiến lên hàn huyên, tuy nhiên thấy Hàn Đông khoát tay, ông ta lập tức ngoan ngoãn đứng một chỗ.

Sinh viên mặc âu phục vừa rồi cảm thấy những nhân viên vừa rồi làm việc lơ đãng dường như thay đổi, tuy rằng cảm thấy hơi dị thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều, mà nhìn về phía Hàn Đông hỏi:

- Anh cũng là người cục nhân sự sao?

Hàn Đông cười cười nói:

- Tôi không làm việc ở phòng nhân sự, nhưng tôi chỉ muốn cho cậu hiểu vấn đề tốt hơn, vừa rồi cậu cũng nhắc tới cách bồi dưỡng, ở thành phố quả thật có làm được cho địa phương hay không, nhưng…

Hàn Đông trong lúc trả lời sinh viên mặc âu phục này, còn đem trình bày ý tưởng của mình về vấn đề này một chút.

Sinh viên kia nghe nghe, vẻ mặt trang trọng, còn lấy bút ghi chép nghiêm túc, và còn tranh thủ cơ hội hỏi một chút những chỗ chưa rõ ràng.

Hàn Đông cũng tận lực trả lời, và cổ vũ cậu ta ghi danh sinh viên thành phố Ninh Hải vào kế hoạch làm quan thôn

Tên mập đứng một bên nghe, trong lòng không ngừng sợ hãi, cậu ta không biết thái độ đối đãi vừa rồi của cậu ta đối với sinh viên kia có bị Hàn Đông thấy hay không, mặt khác thấy bộ dáng của Hàn Đông, có vẻ rất hài lòng với sinh viên kia, nói không chừng người này thật sự ghi danh, đến lúc đó được Hàn Đông ưu ái, vậy tương lai người này sẽ gây cho mình phiền toái hay không.

Sinh viên mặc âu phục đóng sổ lại, hướng Hàn Đông nói:

- Cảm ơn ngài, xem ra ngài nhất định là người ban Tổ chức cán bộ thành phố Ninh Hải, đối với sự việc sinh viên làm quan thôn hiểu rõ như vậy, nghe ngài nói như vậy, tôi càng có lòng tin rồi, bây giờ tôi sẽ ghi danh.

Nhìn thấy micro, camera xung quanh, sinh viên mặc âu phục ngẩn người, sắc mặt lập tức hơi ửng hồng.

Lúc này một nữ phóng viên hướng cậu ta mỉm cười một chút, sau đó hướng Hàn Đông hỏi:

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi là phóng viên Báo Chiều Ninh Hải, Tiếu Yến

- Hả…

Sinh viên mặc âu phục thốt lên một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ

“Người này… không ngờ anh ta là Chủ tịch thành phố, không thể nào? Thoạt nhìn người này so với mình chỉ lớn hơn mấy tuổi, vậy mà đã cùng một cấp bậc với cha rồi sao?”

Ha ha, sinh viên mặc âu phục là ai đây?

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Cầm Quyền, truyện Người Cầm Quyền, đọc truyện Người Cầm Quyền, Người Cầm Quyền full, Người Cầm Quyền chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top