Người Canh Giữ Giấc Mơ

Chương 2: Tự Bò Ra Ngoài


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Canh Giữ Giấc Mơ



Không phải tôi đang nằm mơ, mà đúng là ông nội đã trở về.

Nhưng mà, không phải ông nội đã được hạ táng rồi sao? vì sao thi thể của ông nội lại quay về trèo lên giường tôi?Không lâu sau, bác cả chạy vào đầu tiên, thấy thi thể của ông, liền chửi bậy:- Là thằng khốn nạn chết trôi nào, dám làm ra chuyện đào mộ ông già nhà tao!Sau đó là bác hai, sau khi nhìn thấy thi thể ông nội, lông mày bác ấy nhíu chặt, nhưng không nói gì.

- Làm thế nào bây giờ?Bố tôi lên tiếng hỏi, hiện tại ông ấy cũng không có quyền đưa ra chủ kiến.

- Còn có thể làm gì? Nhân lúc trời chưa sáng, mau đưa đi chôn, Tiểu Dương, con mau tới đầu thôn gọi thợ xây Trần, đừng kinh động đến những người khác, chú hai chú ba, ba người chúng ta khiêng thi thể của cha.

Bác cả phân phó.

Tuy rằng tất cả mọi người đều không nói gì, nhưng thật ra trong lòng mọi người biết rõ, đã xảy ra chuyện thế này rồi, thì không thể khua chiêng gióng trống, càng không được để người ngoài biết, bằng không, người trong thôn nhất định sẽ lời ra tiếng vào, chém đứt cột sống nhà chúng tôi.

Sau khi đeo giày, tôi lập tức chạy về hướng đầu thôn, lúc sắp ra khỏi sân, tôi quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện ba anh em bọn họ dàn hàng quỳ gối xuống bên giường, cung kính dập đầu lạy ba vái, sau đó mới bắt đầu di dời thi thể.

Tôi đi rất vội, sợ chuyện này bị những người khác thấy, cũng may đường trong thôn tôi đều thuộc lòng, bằng không, trời chưa sáng mà đi trong đường thôn, chắc chắn phải ngã vài lần.


Theo lý mà nói, sáng sớm giữa hè không quá lạnh, cộng với tôi chỉ chạy chậm trên đường, nhất định không thấy lạnh, nhưng tôi càng chạy, lại càng lạnh, cứ có cảm giác đang có người thổi thổi sau cổ.

Sáng sớm ở nông thôn, gà vẫn chưa gáy, mọi người đều đang ngủ, hơn nữa, phía sau làm gì có tiếng bước chân? Chứ đừng nói là có người thổi sau lưng tôi, nhưng nếu không có người, vậy thì gió lạnh sau cổ tôi đến từ đâu?Tôi rất muốn quay đầu lại nhìn một cái, nhưng lại nhớ tới lời người lớn dạy, không được quay đầu, bởi vì quay đầu một lần, sẽ thổi tắt một ngọn lửa trên vai, rất dễ thu hút ma quỷ!Nói thật, một sinh viên như tôi, lúc trước chưa từng tin những chuyện này, nhưng sau khi gặp phải chuyện của ông nội, tôi bắt đầu hoài nghi thế giới quan của mình, bởi vậy, tôi chỉ có thể kiên trì đi tiếp, không được quay đầu!Kiên quyết không quay đầu!Thật vất vả lắm mới tới được cửa nhà thợ xây Trần, tôi phát hiện, sau lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi, trời hè, nhưng mồ hôi lại lạnh toát.

Tôi cố gắng nhỏ giọng hết sức, gọi thợ xây Trần, sợ hàng xóm bên cạnh nghe thấy, nhưng thợ xây Trần vẫn chưa đáp lời tôi, tôi không thể không gõ cửa, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, cuối cùng tiếng thợ xây Trần cũng truyền đến:- Ai đấy?- Chú Trần, là cháu Tiểu Dương.

Tôi thấp giọng đáp lại.

Thợ xây Trần mở cửa, tôi nói qua mọi chuyện cho chú ấy nghe, thợ xây Trần nhíu mày, quay vào cầm theo cái xô trộn xi măng, cùng tôi đi tới mộ của ông nội.

Lúc tới mộ, bác cả bọn họ đều đã tới, tôi tiến lên liếc nhìn mộ của ông nội, phát hiện không có dấu vết bị đào, chỉ là phía trên có một cái hố, vừa vặn đủ để một người chui vào.

Tôi chuẩn bị lại gần nhìn cho rõ, lại bị bác hai đuổi về, tôi muốn nán lại, nhưng bọn họ không cho, nói người chết xuống mồ, người thân cách một đời không thể đến hiện trường.

Tuy rằng tôi không hiểu vì sao, nhưng vẫn nghe lời quay về.

Mãi cho tới hơn mười giờ đám người bố tôi mới về đến nhà.


Sự tình xong xuôi, bác cả mời thợ xây Trần vào nhà ăn cơm, đây là phong tục.

Trong bữa cơm, thợ xây Trần vẫn luôn nhíu mày, giống như là có tâm sự, tôi liếc mắt nhìn bác hai, bác cũng giống thợ xây Trần, cau mày, cuối cùng, bị bác cả truy hỏi, thợ xây Trần mới nói ra chuyện chú ấy lo lắng :- Anh Khải Đông, chuyện này tôi thấy anh vẫn nên tìm thầy phong thủy đến xem, mộ của bác Đình, có chút kỳ quái!- Kỳ quái cái gì?Thợ xây Trần không nói gì, bác hai tôi lại lên tiếng:- Nếu đúng là trộm mộ, thì phải đào từ bên ngoài, vậy thì hố trên mộ bên ngoài lớn, bên trong nhỏ, càng đào càng nhỏ, chuyện này có lẽ dễ hiểu, nhưng mộ của ông già, mọi người vừa nãy cũng thấy rồi, rõ ràng bên trong lớn, bên ngoài nhỏ, cũng chính là nói, cái hố này, được đào từ bên trong ra ngoài.

Bác hai dừng lại một lúc, tiếp tục nói:- Cũng chính là nói, bố tự mình bò ra ngoài.

Câu nói của bác hai vang lên, dù đang là tiết trời mùa hạ, nhưng sống lưng tất cả mọi người đều lạnh toát!Nếu đúng như bác hai nói, thi thể của ông nội tự bò ra ngoài, vậy thì chuyện này không thể giải thích theo khoa học rồi, tóm lại, đã hoàn toàn vượt qua phạm vi lý giải của tôi, sau đó, tôi thử lên tiếng nói:- Có phải là do kẻ trộm mộ đào từ một phương hướng khác vào, sau đó đào thành hố từ bên trong? Như vậy nhìn qua, thật giống như là tự ông nội bò ra ngoài.

Tôi nói ra suy nghĩ của mình.

Bác hai gật đầu, tỏ vẻ có khả năng, nhưng thợ xây Trần lại lắc đầu, sau khi đưa tẩu thuốc lên rít một hơi, mới chậm rãi nói:- Lúc sửa mộ, tôi cũng hoài nghi giống Tiểu Dương, cho nên đã cố tình nhìn kỹ quanh mộ…Nói xong, chú ấy lắc đầu, không tiếp tục nói nữa, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, ý của chú ấy, là không có người khác đi vào.

Cơm nước xong xuôi, bác cả đưa cho thợ xây Trần một cái phong bì, nhưng bị thợ xây Trần từ chối, nói chuyện này rất quỷ quái, chú ấy cũng không biết có nên sửa mộ hay không, dù sao tiền này, nhất định không thể nhận.


Nói xong chú ấy xoay người bước đi, vừa đi vừa nói:- Đúng là nghiệp chướng, cả đời sửa mộ, chưa từng gặp qua chuyện quái lạ thế này!Đợi thợ xây Trần rời đi, bác hai nói sẽ lên trên thị trấn tìm một người, bác ấy không nói đi tìm ai, có điều tất cả mọi người đều hiểu, có lẽ chính là thầy phong thủy thợ xây Trần nói.

Cả buổi sáng, người trong phòng mặt mày đều âm u, đương nhiên là lo lắng chuyện của ông nội, mãi cho tới lúc ăn cơm, bác cả mới nói, buổi tối ra trông mộ một tối, xem rốt cuộc là người nào không có mắt, dám động vào mồ mả của ông nội, bác cả vẫn tin, chuyện này là hành vi của con người.

Tuy rằng tôi cũng sợ, nhưng vẫn khăng khăng muốn đi, dù sao đây cũng là ông nội tôi, tôi không thể nhìn mộ của ông bị người khác đào lên, bố tôi thấy thái độ của tôi kiên quyết, không nói thêm gì, chuyện này ông ấy cũng không có ý kiến, cơm nước xong, ông ấy cũng cùng chúng tôi tới bên mộ ông nội.

Lúc này trời vừa tối, bác cả và bố tôi đi xung quanh tìm chút củi, sau đó, nhóm lên một đống lửa ở cách đó không xa, không phải vì sưởi ấm, mà là vì chiếu sáng.

Mượn ánh lửa, tôi thấy ngôi mộ của ông nội nằm im ở nơi đó, hình như chẳng khác gì với những ngôi mộ bình thường, nhưng cứ tưởng tượng ông nội bò ra từ bên trong, lại cảm thấy quỷ dị khó tả, giống như một con quái vật dưới nước, chỉ cần há to miệng, có thể nuốt chửng ba người chúng tôi.

Ba người ngồi vây quanh đống lửa, lúc này cũng không quan tâm được tới nóng bức, hơn nữa, không biết vì cái gì, thời tiết hôm nay không quá nóng, mặc dù ngồi gần đống lửa, nhưng vẫn cảm thấy sau lưng lành lạnh, tôi không biết bố tôi và bác cả có thấy vậy không, tôi cũng không dám hỏi, sợ bọn họ lo lắng.

Thời gian cứ vậy trôi qua, bác cả và bố tôi thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, có đôi khi, thậm chí đã bắt đầu ông nói gà bà nói vịt, tôi biết, thực ra trong lòng bọn họ cũng sợ hãi, cho nên mới dùng cách này để di dời sự chú ý.

Đột nhiên, tôi nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, lập tức quay đầu lại hét lớn:- Ai?Nhưng tôi không nhìn thấy gì, bác cả và bố tôi hỏi làm sao vậy? tôi nói, lúc nãy nghe thấy tiếng bước chân.

Bác cả và bố tôi nhìn nhau một cái, sau đó bố tôi nói để ông ấy đi xem, bảo tôi đứng im ở đây đừng nhúc nhích.

Nói xong, bố tôi lấy ra một cây đuốc trong đống lửa, lại nhặt một cái gậy gỗ lớn ở bên cạnh, lúc này mới đi tới phương hướng sau lưng tôi.

Tôi và bác cả đứng bên đống lửa nhìn theo bố tôi, trong lòng có chút sốt ruột.

ngôi mộ của ông nội không quá ‘đồ sộ’ nhưng tuyệt đối không phải là nơi người bình thường sẽ tới, đã muộn thế này, rốt cuộc là ai đến đây?- Đứng lại, đừng chạy!Xa xa, truyền đến tiếng hô của bố tôi, ngay sau đó, chúng tôi thấy cả người ông ấy chui vào rừng cây, ánh lửa càng lúc càng xa, đến cuối cùng, bị bóng đêm nuốt chửng.

Nhìn thấy khoảnh khắc ấy, tôi rất muốn khóc, tôi sợ bố tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi không muốn tiếp tục nhận thêm đả kích.

Tôi và bác cả ngồi đợi bên đống lửa một lát, thời gian đã trôi qua nửa tiếng, nhưng bố tôi vẫn chưa về, tôi bắt đầu có chút sốt ruột, bác cả cũng vậy, bác ấy đứng dậy, nói với tôi, bác đi tìm bố, nếu nửa tiếng nữa chưa quay lại, tôi cứ về nhà trước.

Bác cả cũng đi rồi, cả nghĩa địa chỉ còn lại mình tôi, bốn phía tối đen như mực, tôi rất sợ, không dám nhìn đi nơi khác, chỉ đành không ngừng thêm củi vào trong đống lửa, sợ ánh lửa duy nhất này cũng bị tắt.

Sau lưng tôi rất lạnh, vì thế, tôi xoay người lại, chuẩn bị tựa lưng vào đống lửa, nếu làm vậy, lưng hướng vào trong, mặt nhìn ra ngoài, cũng an toàn hơn một chút.

Tôi nắm chặt di động trong tay, thỉnh thoảng lại xem giờ, đã hơn mười một giờ tối, bác cả rời đi đã hai mươi phút, tôi bắt đầu càng lúc càng sợ hãi, trong màn đêm tối đen, bên cạnh là mộ của ông nội, tôi hình như đã nghe thấy nhịp đập trái tim, và tiếng hít thở của chính mình.

‘sột soạt………’Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng động, hơn nữa, còn truyền đến từ bên phía ngôi mộ của ông nội.

.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Canh Giữ Giấc Mơ, truyện Người Canh Giữ Giấc Mơ, đọc truyện Người Canh Giữ Giấc Mơ, Người Canh Giữ Giấc Mơ full, Người Canh Giữ Giấc Mơ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top