Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 13: Nửa Đời Phồn Hoa Nửa Đời Nồng 4


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



: Nửa đời phồn hoa nửa đời nồng (4)
Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Phụ thân, không xong rồi! Vô Nhất Tiên Tôn triệu con đến bàn chuyện hôn sự với tên tiểu tử Lãnh gia kia, nhi nữ phải làm sao bây giờ!" Linh Dao hai mắt rưng rưng, tức đến nỗi giậm chân.

Linh Tu Viễn trầm ngâm chốc lát rồi vẫy tay gọi Linh Dao.

"Dao Nhi, lần này Vô Nhất Tiên Tôn triệu con tới, tên Lãnh Văn Uyên kia giờ đã là đệ tử Tiên Tôn rất yêu quý nên con ngàn vạn lần đừng có giở thói tiểu thư làm Tiên Tôn giận."
"Nhưng mà..." Linh Dao khóc đến lê hoa đái vũ*, nước mắt tuôn rơi, "Tên Lãnh Văn Uyên trước đây ngu ngu đần đần, tuy bây giờ thần thức đã khôi phục nhưng con không có tình cảm gì với hắn cả."
(* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa.

Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.)
"Dao Nhi đừng khóc." Linh Tu Viễn xót thương khuê nữ nên cố hết sức dỗ dành, "Dao Nhi có yêu thương người nào không? Dao Nhi nói cho ta biết ta cũng có lí do để sắp xếp bên chỗ Tiên Tôn."
"Con chưa có người trong lòng." Linh Dao Nhin chằm chằm mũi giày, hai tay vặn nắm góc áo.

"Dao Nhi này." Linh Tu Viễn thở dài, "Trước kia phụ thân mặc con càn quấy cũng do Lãnh Văn Uyên tu vi không cao, không đảm bảo cuộc sống sau này của con.

Nhưng bây giờ hắn đã là đệ tử của Tiên Tôn, vai vế ngang với chưởng môn Ngũ Tông Sơn.

Lẽ ra con còn phải gọi hắn một tiếng sư thúc.

Huống chi bây giờ thần thức hắn đã phục hồi, tướng mạo cũng không tồi, làm lang quân của con cũng rất xứng đôi."
"Hắn sao mà xứng với con được!" Đôi mày thanh tú của Linh Dao Nhiu lại, "Hắn ta chẳng qua là một tên Quỷ Tiên bị trục xuống hạ giới.

Mèo mù vớ cá rán mới được Tiên Tôn thu làm đệ tử.

Con là con gái của Linh gia tài năng xuất chúng, tại sao phải gả cho một người như vậy, thật là mất mặt Linh gia."
"Phụ thân biết gả cho hắn thật sự quá uất ức cho con, nhưng lệnh của Tiên Tôn không thể không nghe theo được." Linh Tu Viễn cảm thấy rất khó xử, "Cãi lệnh Tiên Tôn chính là chống lại Ngũ Tông Sơn.


Linh gia chúng ta cũng chỉ là gia tộc tầm trung ở Tiên Vực, làm sao có thể trở mặt với tông môn lớn như vậy?"
Linh Dao lắng nghe, cắn môi ấp úng, "Nếu con tìm được lang quân khác thì sao?"
Linh Tu Viễn giật mình, "Ý con là thế nào?"
"Ví dụ như người của Quân gia, ví dụ như..." Linh Dao gò má ửng hồng, "Ví dụ như Tiên Tôn."
"Chuyện này..." Linh Tu Viễn đắn đo không quyết định được.

"Phụ thân, người tin con một lần đi." Ánh mắt Linh Dao kiên định, "Dung mạo của con ở Tiên Vực cũng rất nổi danh, không phải đứng thứ ba thì cũng được thứ tư.

Hiên chủ Tử Hiên Lâu không phải cũng nguyện quỳ dưới chân con sao.

Nếu không thử làm sao biết không được?"
Vẻ mặt Linh Tu Viễn đầy khó xử, "Nghe đồn rằng Tiên Tôn thích nam phong*, con thân là nữ nhi..."
(Nam phong: chơi gay ( ͡° ͜ʖ ͡°))
"Bây giờ thử luôn đi." Linh Dao tháo bông tai ngọc và các món trang sức khác xuống sau đó mặc lên một bộ y phục đơn giản.

Tuy thế nhưng vẫn tuấn mĩ vô cùng, dù vẫn nhìn ra nét thiếu nữ nhưng cũng rất quyến rũ.

"Nếu đã vậy thì có thể thử một chút." Linh Tu Viễn không nhịn được gật đầu.

"Phụ thân, chúng ta mau đi thôi." Linh Dao không đợi được mà hối thúc, "Con từ lâu đã nghe nói Vô Nhất Tiên Tôn dung mạo tuyệt thế, phong thái vô cùng tao nhã.

Trước đây chúng ta không có cơ hội gặp, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi."
Linh Tu Viễn cười cảm thán một tiếng, cầm theo lễ vật đã chuẩn bị rồi dẫn Linh Dao đến Ngũ Tông Sơn.

Bên trong Tùng Đường, Lâm Dung Vi tay cầm bút, ngồi nghiêm chỉnh trước án thượng, một thân bạch y như tuyết, tóc hơi rũ xuống che nửa dung mạo khuynh thành.

"Bẩm báo Tiên Tôn, gia chủ Linh gia đưa theo Linh Dao đến tiếp kiến." Tiếng thưa trong trẻo của tiểu đồng vang lên.

"Cho vào." Lâm Dung Vi vẫn lướt bút trên giấy, tay áo khẽ động.

"Linh gia Linh Tu Viễn, tham kiến Tiên Tôn."
"Linh gia Linh Dao, tham kiến Vô Nhất Tiên Tôn."
Lâm Dung Vi thờ ơ, không thèm ngẩng đầu.


Với y thì sự hấp dẫn của giấy bút trên bàn hơn hẳn hai cha con Linh gia đang quỳ hành lễ không dám lộn xộn kia.

Linh Dao len lén ngước nhìn, đập vào mắt là bạch y thanh nhã, tóc mềm nhẹ trượt theo đầu vai, màu sắc tương phản càng làm dung nhan thêm động lòng người, ngũ quan tuấn tú nhưng sự lộ ra sự xa cách không che dấu chút nào.

Chỉ ngồi yên tĩnh như thế nhưng cũng khiến người ta cảm thấy thật thuần khiết tựa như chỉ liếc nhìn một chút cũng là mang ý khinh nhờn.

Cùng với đôi mắt điềm tĩnh như nước trong hồ không nhiễm bụi trần kia khiến y hệt như Cửu Thiên Huyền Nữ*, cao không thể với đang lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh.

(Cửu Thiên Huyền Nữ hay còn gọi là Cửu Thiên Huyền Mỗ, Cửu Thiên Nương Nương là một nữ thần chiến tranh trong truyền thuyết Trung Hoa.)
Chỉ nhìn một chút như vậy Linh Dao tức thì mê luyến tới ba phần.

Trong độ tuổi cập kê của thiếu nữ càng khiến Linh Dao trống ngực thình thịch.

Nếu Tiên Tôn chịu rủ chút lòng thương cho mình thì dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng không chút do dự.

"Bẩm báo Tiên Tôn, Quân Dật Nhiên, Lãnh Văn Uyên đến." Tiểu đồng nhìn hai người đang tiến tới liền bẩm báo.

Tay Lâm Dung Vi chợt dừng tay lại, cổ tay hơi xoay đem bút gác lên giá.

Nhẹ gật đầu ra hiệu cho hai đệ tử tiến vào Tùng Đường.

Tiểu đồng dâng một bình ngọc đựng linh trà lên, khi rót nước trà màu xanh nhạt, linh khí tràn đầy.

"Sư tôn." Quân Dật Nhiên và Lãnh Văn Uyên cùng hướng về phía Lâm Dung Vi hành lễ.

Lâm Dung Vi đã chuẩn bị tinh thần rồi, còn dặn dò hệ thống dù nam chính khó nhìn thế nào cũng không được để mình bật cười.

Thờ ơ ngẩng đầu, Lâm Dung Vi vừa nhìn thấy Lãnh Văn Uyên, trong lòng đau quặn.

Một thân y phục trường bào màu xanh nhàn nhạt, thanh lịch tao nhã, dáng người anh tuấn càng tôn lên khí chất.


Hàng mày kiếm cùng sống mũi cao và đôi mắt đen láy luôn đầy ý cười.

Hay lắm! Đcm ngươi cái tên công tử phong lưu này!
Quân Dật Nhiên không có việc của mình nên đứng nhàn rỗi một bên.

Lâm Dung Vi đột nhiên không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào, giống như là cho ăn mày mười đồng sau mới nhận ra mình cong mông đạp con xe Tiểu Hoàng còn người ta cưỡi Maserati lướt gió vậy*.

(xe Tiểu Hoàng: một loại xe đạp công cộng bên Trung, màu vàng hẳn hoi nhé.

Cứ cách khoảng vài trăm mét lại có một điểm đỗ xe như hình.

Người dân muốn sử dụng chỉ cần đăng ký 1 tài khoản tại phần mềm quản lý rồi nạp tiền như thẻ điện thoại trả trước.

Khi muốn sử dụng xe, người dùng chỉ cần quét mã phía sau yên xe bằng điện thoại, khóa sẽ tự mở.

Giá thuê khá rẻ, chỉ tầm 5-7k VND/ giờ =))))

Xe Maserati: là hãng xe hạng sang của Italy.

Maserati có nghĩa là "sang trọng, thể thao và cá tính".

Bán ra số lượng khá ít, tầm 5-10 tỏi VND/ chiếc (*・∀-)☆)
Lâm Dung Vi đảo mắt sang hướng khác vừa lúc chạm mắt với Linh Dao đang lén lút nhìn mình.

Không ngờ đệ nhất mĩ nhân Linh gia hôm nay lại mặc đồ nam, môi đỏ răng trắng, đôi mắt hấp háy chút ý thẹn thùng, hơi mím đôi môi đỏ bừng.

Tiểu yêu tinh này cũng giỏi quyến rũ người khác lắm!
Lâm Dung Vi lười nói nhảm, trực tiếp vào vấn đề, "Tiểu bối Linh gia thấy đệ tử bản tôn như nào?"
Linh Dao vẫn đang mê mẩn ngắm Lâm Dung Vi liền đáp lời, "Hồi bẩm Tiên Tôn, đệ tử của Tiên Tôn dĩ nhiên là bậc nhân tài xuất sắc hiếm có."
Xuất sắc?
Lâm Dung Vi thiếu chút nữa diễn vai Lương Sơn Bá thổ huyết.

Cô nương à, người này tu vi thấp, xuất thân bần hàn.

Cô là đệ nhất mĩ nhân Linh gia hiếm có khó tìm, còn chưa thử qua kĩ nghệ phòng the của nam chính, thế mà nói là xuất sắc, xạo quần!
"Văn Uyên, ý ngươi thế nào?" Lâm Dung Vi đem hi vọng gửi gắm vào nam chính.


Ngươi nhìn đi, nàng ta mặc đồ nam kìa, nam chính ngươi còn thẳng hơn cả thép!
Lãnh Văn Uyên nhẹ nhàng nở nụ cười, "Sư tôn, không bằng để đệ tử và Linh cô nương tiếp xúc với nhau thêm vài ngày có được không?"
Ở gần nhau vài ngày = bây giờ thấy hơi thích = tìm cơ hội lăn giường = hai người yêu nhau = kết hôn.

Linh Tu Viễn vuốt râu cười cười, "Nhờ phúc của Tiên Tôn, không ngờ hai tiểu bối này vừa gặp như đã quen từ lâu, chi bằng chúng ta làm chủ hôn sự này, chọn ngày lành tháng tốt..."
"Không được!" Lời vừa ra khỏi miệng Lâm Dung Vi chợt nhận ra không ổn, mọi người trong sảnh đều nhìn Lâm Dung Vi với nhiều phản ứng khác nhau.

Lâm Dung Vi tự biết mình vừa mất bình tĩnh, vừa định kiếm cớ thì Lãnh Văn Uyên đã lễ phép thưa, "Phụ mẫu đệ tử mất sớm, hôn nhân đại sự đều nghe theo sư tôn.

Hôm nay sư tôn không đồng ý hôn sự này, đệ tử nguyện theo lời sư tôn dạy bảo."
Lâm Dung Vi nhất thời không nói được gì, chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh quan sát Lãnh Văn Uyên, cố gắng xem có tìm hiểu được gì qua thái độ của hắn không.

Mình công khai cầm gậy gõ uyên ương, nam chính không tức giận thì thôi thậm chí còn có chút vui vẻ?
Lãnh Văn Uyên hướng Linh Tu Viễn chắp tay, không kiêu không nịnh, "Đa tạ gia chủ có lòng quý mến, Lãnh Văn Uyên tự biết xuất thân mình không tốt, không xứng với tiên tử Linh gia.

Hôm nay có sư tôn làm chủ, thỉnh gia chủ thu hồi hôn ước năm đó, cũng tiện để tiên tử tìm rể hiền."
Linh Tu Viễn cầu còn không được, giả bộ tiếc nuối không ngừng than thở, "Năm đó ta và mẫu thân Linh Dao du ngoạn hạ giới.

Không nghĩ tới sẽ bị kẻ khác ám hại.

Phụ mẫu ngươi nhiệt tình đối đã, cứu phu thê ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng.

Chúng ta cảm kích nên lấy hôn sự này ra đáp lễ.

Bây giờ đã thấy như vậy thật quá vội vã."
Lãnh Văn Uyên vẫn giữ nguyên nụ cười, liếc thấy Linh Dao đang si ngốc nhìn Lâm Dung Vi, hắn liền hướng Lâm Dung Vi thi lễ.

"Sư tôn, gia chủ Linh gia cùng Linh cô nương ngàn dặm đường xa tới đây, hãy để đệ tử tiễn họ một đoạn, vậy mới là tận lễ gia chủ."
Cưỡi linh thú nửa ngày là đến rồi? Rất xa sao? Còn phải tiễn một đoạn?
Hồi chuông báo động trong lòng Lâm Dung Vi gióng lên, nam chính thuộc tính ngựa đực một đêm chiến tới N hiệp, có phải vẫn đang nhăm nhe cô nương người ta không nhả không?
"Đệ tử đi một chút rồi sẽ về." Lãnh Văn Uyên nói thêm một câu.

Lâm Dung Vi hơi rủ mắt, làm như không thèm để ý mà tiếp tục dùng bút viết lên giấy, "Được."
Có Linh Tu Viễn ở bên cạnh chắc nam chính cũng không làm gì được đâu, chỉ là tiễn một đoạn hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Sau khi phụ tử Linh gia rời đi chưa tới hai canh giờ, hệ thống dùng giọng điệu cười trên sự đau khổ của người khác nhắc nhở [Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ thứ năm đã hoàn thành, tiến trình +4%, tiếp theo mời chuẩn bị cho tiết mục ôm ôm ấp ấp.]
Lâm Dung Vi không hiểu gì cả..


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính, truyện Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính, đọc truyện Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính, Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính full, Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top