Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhan Sắc Phượng Hoàng
Sắc trời dần chuyển sang màu hôn ám, con đường ở thành Nam một mảnh yên ắng, chỉ có tiếng bánh xe lọc cọc, trong màn đêm âm u tĩnh lặng nghe có vẻ vô cùng gấp gáp. Sự im ắng bao trùm khắp con phố khiến người ta sinh ra một loại ảo giác cho dù là phong ba bã tố cũng không thể phá vỡ đi phần an tĩnh này. Một nhóm hơn mười người tiến vào đường cái, vài người trên tay cầm theo ngọn đuốc nhưng vẫn không cách nào soi sáng màn đêm hắc ám, ngược lại bóng đêm tựa như một con quái vật có thể há miệng nuốt chửng hết thảy vạn vật. Một cỗ xe ngựa bề ngoài trông rất cũ kỹ tầm thường được mười mấy người này đi theo hộ tống, nhưng nếu là người trong nghề sẽ nhìn ra được xa mã di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, tốc độ cũng cực kỳ nhanh, người đánh xe đang điều khiển một con tuấn mã cao lớn có bộ lông màu đỏ sậm. Đoàn người ngựa người với vẻ ngoài hết sức tầm thường cũng không đem lại quá nhiều sự chú ý, người lính già canh giữ cổng thành cũng chỉ nhìn thoáng qua giấy tờ rồi mở cửa cho đi, lão ta cũng không để ý lắm đến đoàn người này, chỉ nghĩ đơn giản là quan quân của triều đình thừa dịp ban đêm khí trời mát mẻ xuất môn đi làm công vụ. Người lính già cùng với một đám binh sĩ chơi cờ mãi đến nửa đêm, lúc này dường như đã chịu không nổi, lão vừa đóng cổng vừa không ngừng đánh ngáp, đột nhiên có một bóng trắng nhẹ nhàng lướt qua trước mặt, người lính già nhất thời sợ hãi đến độ đồng tử co rút, miệng há to không cách nào khép lại. Lão vội vàng dụi mắt, tự tát vào mặt ý đồ khiến cho bản thân tỉnh táo, bóng trắng đó là thứ gì? Có phải vì buồn ngủ mà lão bị hoa mắt hay không? Người lính già thở phào một hơi, một bên lầm bầm những câu không rõ nghĩa một bên mỉm cười tự giễu sau đó khép lại cổng thành. Bóng trắng bay lượn kia không phải là nữ quỷ cũng không phải yêu ma mà đó chính là Lâm Vãn cô nương, à không, phải gọi là Lâm Vãn đại thẩm.Tuổi của nàng cũng đã bước qua tứ tuần nhưng vì luyện được một thân công phu quỷ dị cho nên bề ngoài nhìn vào vẫn còn rất trẻ, võ công của nàng tuy không được xếp vào hàng cao thủ nhưng nói về khinh công hoặc khả năng theo dõi người khác thì không ai có thể so sánh. Ngay cả khinh công của Thông Thiên lão quái cũng không thể hơn được nàng. Mặc dù vậy nhưng ở trong Thần Tuyết Cung nàng cũng không hề tỏ ra kiêu ngạo, thường ngày nếu không có nhiệm vụ gì quan trọng thì nàng vẫn kiêm luôn công việc của đám thị nữ, hay lần này xuất cung đi theo thiếu cung chủ Thượng Quan Lưu Ý nàng cũng hết sức cẩn trọng, không ai có thể nhận ra được thân phận cũng như tuổi tác thật sự của nàng. Lâm Vãn ở Thần Tuyết Cung đã được hơn bốn năm, năm nay là năm thứ năm cũng là lúc khế ước của nàng sắp hết kỳ hạn. Nhớ năm đó nàng bị đồng môn đuổi giết, may mắn gặp được Thượng Quan Lưu Ý khi ấy vừa mới bước chân vào giang hồ ra tay cứu giúp, vì vậy nàng mới đáp ứng cống hiến sức lực cho Thần Tuyết Cung năm năm. Tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại có thể làm chút ít chuyện cho Thần Tuyết Cung, Lâm Vãn ngược lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Vì vậy một cô nương gia (gái lỡ thì) như nàng phải chịu đựng suốt ba ngày ba đêm để bám theo đoàn người này ra khỏi thành.Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhan Sắc Phượng Hoàng, truyện Nhan Sắc Phượng Hoàng, đọc truyện Nhan Sắc Phượng Hoàng, Nhan Sắc Phượng Hoàng full, Nhan Sắc Phượng Hoàng chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!