Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 4: Con riêng của hào môn, kính mắt-play


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính - Chương 4: Con riêng của hào môn, kính mắt-play

Chương 4: Con riêng của hào môn, kính mắt-play (4)

Editor: Tiêu

Yến Du khẩn cầu một lúc lâu nhưng con trai vẫn không hề bị lay động, trong dĩ vãng gã chỉ cần quỳ xuống thì Yến Tô nhất định sẽ nhẹ dạ, gã không khỏi ngẩng đầu nhìn trộm sắc mặt của con trai, lại bắt gặp ánh mắt Nhiếp Gia giống như lưỡi dao đằng đằng sát khí. Ánh mắt kia thực sự rất đáng sợ, Yến Du sợ hết hồn, kinh hãi mà hô lên một tiếng rồi buông tay ra chật vật ngồi xuống đất.

Ánh mắt Nhiếp Gia như nhìn giun dế, mang theo uy thế không thể phản kháng, từ trên cao nhìn xuống Yến Du. Chính là do gã đàn ông này, khiến Yến Tô bị Giang Dương triệt triệt để để mà giẫm vào trong bùn!

ĐỌC TIẾP

Nguyên chủ Yến Tô cũng không phải một người dễ dàng nhẹ dạ, bằng không không thể bức Giang Dương đến hoàn cảnh muốn hướng về Hoắc Thanh cầu viện trong quẫn bách .Y không ngại phiền phức cho Yến Du tiền là bởi vì vẫn nhớ kí ức liên quan tới cha đẻ của mình trước khi cha mẹ ly hôn, y biết Yến Du tuy rằng quá phận nhưng cũng từng là người cha tốt, y nguyện ý cho Yến Du cơ hội, nguyện ý chờ đợi gã quay đầu, nguyện ý trả nợ cho gã , chỉ vì chút tâm lý này mà sai một bước.

Thế nhưng Yến Du lại chỉ coi con trai là cái máy ATM, trước mặt đáp ứng Yến Tô sẽ không tiếp tục đánh bạc, xoay mặt liền đem tiền Yến Tô cho mà đi đánh bạc.  Không chỉ có như vậy, cuối cùng thậm chí vì Giang Dương đáp ứng cho gã 10 tỷ, nên cùng Giang Dương thông đồng tống Yến Tô vào ngục giam, phế bỏ đôi tay đã từng cứu vô số người của y.

Yến Tô đối với cha mình là mong đợi cùng tình cảm, đối với Yến Du mà nói chính là cứt chó!

"Lần trước ông đã nói đó là một lần cuối cùng." Nhiếp Gia đi tới phía trước  một bước, sau đó nửa quỳ trước mặt Yến Du, nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoảng loạn của gã.

Lòng Yến Du sinh ra sợ hãi, nhưng sau khi tiếp xúc đến tầm mắt uy hiếp của Giang Hách thì vẫn là cứng đầu cười khan cầu khẩn nói: "Cha thề, Yến Tô, cha thề với con! Cha bảo đảm đây thật sự là một lần cuối cùng! Nếu không bọn họ sẽ chặt tay của cha... Yến Tô con phải cứu cha!"

"Mỗi lần, ông đều nói đó là một lần cuối cùng, nhưng lần nào cũng gạt tôi, lần này cũng không ngoại lệ đi." Nhiếp Gia nắm chặt tay phải của Yến Du đang lôi kéo ống quần của mình, âm thanh rất nhẹ, lại ẩn chứa lạnh giá làm người run rẩy , y nói: "Nếu cái tay này của ông sớm muộn cũng không giữ được, không bằng tôi tự mình chặt giúp ông!"

Tiếng nói còn chưa dứt, dưới con mắt mọi người, Nhiếp Gia cầm con dao trước đó lấy được từ trong tay Tần Diệc Nhiên, cứ thế 'đinh' một tiếng mà đâm vào bên trong cổ tay của Yến Du! Một đao kia trực tiếp xuyên qua khớp cổ tay của Yến Du đâm vào sàn nhà, miễn cưỡng đem bàn tay phải của gã chặt đứt, chỉ còn da thịt dính liền. Hiện trường yên tĩnh chốc lát, ngay sau đó là tiếng Yến Du sợ hãi mà kêu to.

"A... A ——! ! A! ! !"

Ánh mắt Giang Dương cùng Giang Hách khiếp sợ mà nhìn Nhiếp Gia sát phạt quyết đoán cứ thế rút dao ra, kinh sợ đến mức cả thở cũng quên mất. Nhiếp Gia đứng lên, máu chảy dọc theo cán dao nhỏ xuống sàn nhà, một chút máu dính trên những ngón tay thon dài trắng muốt tựa như những đóa tuyết mai nở rộ, đẹp đẽ khôn cùng.

Yến Du ôm cổ tay của mình điên cuồng kêu rống lăn lộn trên đất, máu bắn tung tóe khắp nơi,  trên mặt các tân khách đều mang theo khiếp sợ, theo bản năng mà lui về phía sau vài bước. Hoắc Thanh vẫn luôn đứng cách đó không xa yên lặng xem xong toàn bộ quá trình rốt cục phản ứng, quay qua phân phó với trợ thủ bên người: "Đưa đến bệnh viện, cho người trông coi."

Ngữ khí trước sau như một, mang theo hờ hững bất cần, mà trợ lý lại phát hiện ông chủ của mình ở trước mặt người ngoài luôn luôn nghiêm túc thận trọng, lúc này lại vui vẻ mà che lấy khóe môi, nhìn bóng dáng bác sĩ Yến vẫn đang đằng đằng sát khí, ánh mắt ôn nhu cực kỳ.

Bàn tay Yến Du gần như sắp muốn đứt, máu phun xối xả, gã lớn tiếng mà thống khổ gào thét, bỗng nhiên ôm đoạn cổ tay của chính mình lảo đảo chạy đến chỗ Giang Hách đang ngây người, sợ hãi không thôi mà hoang mang hét to: "Giang tiên sinh, tôi đều dựa theo những gì cậu dặn dò mà làm, cậu bây giờ có thể hay không đem tiền đưa cho tôi? Tôi muốn chữa tay của tôi, tay của tôi đứt mất!"

"Loảng xoảng ——" một tiếng, Nhiếp Gia ném con dao dính máu, dùng khăn tỉ mỉ lau máu trên đầu ngón tay, quay qua nhìn Giang Hách với ánh mắt như nhìn một vật đã chết, hung ác vô cùng.

Giang Hách sợ hết hồn, vội vã đẩy Yến Du một cái, vội vàng rũ sạch mọi thứ.

"Ông là ai, ông!"

Giang Hách phủ nhận cũng không có hiệu quả gì, Yến Du đang muốn hỏng mất mà đuổi theo gã đòi tiền, các tân khách trong lòng cũng đã đoán được một, hai. Cứ việc bác sĩ Yến có một người cha như vậy, nhưng đây cũng không phải lỗi của bác sĩ Yến. Mà ngược lại, có người đem tên Yến Du không ra hồn đến một yến hội long trọng như thế này chắc chắn là nhắm vào bác sĩ Yến, chẳng lẽ người ra chủ ý cho Giang Hách là Giang Dương... Nếu không làm sao Yến Du có thể vào được đây? Lại làm sao mà có lá gan đi đòi tiền Giang Hách?

Tiểu thư Lý gia trước tiên bồi một câu "Thực sự là hoang đường" xong, liền rời Giang trạch về thẳng nhà.

Đến đây, lễ đính hôn của Giang Dương cùng Mạnh Khiêm coi như triệt để bị huỷ. Giang Hách muốn cho Yến Tô mất mặt, không nghĩ tới lại tự bê đá đập chân mình.

Nhiếp Gia lau sạch đầu ngón tay, ném khăn đi liền quay người lên lầu, không chút nào quan tâm bữa tiệc sẽ kết thúc ra sao.

Giang Dương sắc mặt hết sức khó coi, quay qua quát Giang Hách: "Giang Hách, anh thật sự là cho tôi xem một hồi trò hay."

Mồ hôi Giang Hách tuôn như mưa, gã làm sao có khả năng không ý thức được Giang gia tối hôm nay có bao nhiêu người, e sợ không cần hừng đông liền muốn ngay trong vòng truyền ra.

"Giang Dương... Chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?" Mạnh Khiêm nhẹ nhàng kéo ống tay áo Giang Dương, nói thầm.

Trên đất một đám lớn huyết dịch vô cùng chói mắt, Yến Du vì mất máu quá nhiều nên đã ngất, co quắp nằm dưới đất run lẩy bẩy. Tất cả những thứ này, đều là do Yến Tô gây ra! Cậu ta chặt tay của Giang Dương, cơ hội tốt như thế này làm sao có thể không cố gắng lợi dụng?

"Báo cảnh sát, đương nhiên phải báo cảnh sát." Giang Dương thấp giọng lạnh lùng nói.

Mạnh Khiêm gật gật đầu, ngay lập tức liền muốn bấm điện thoại báo cảnh sát, lúc này một bàn tay mang đồng hồ bỗng nhiên đưa qua, trực tiếp cầm đi điện thoại di động của Mạnh Khiêm.

Trợ lý của Hoắc Thanh nở một nụ cười khách khí mà xa cách, nhàn nhạt nói:

"Hai vị không cần báo cảnh sát, bằng không danh dự đã đánh mất đêm nay thực sự sẽ không tìm về được, còn người này liền giao cho tôi xử lý đi." Nói xong, hắn đem điện thoại di động đã bị tắt máy trả lại cho Mạnh Khiêm, sau đó kéo Yến Du ra ngoài.

Giang Dương ngẩn người, gã biết đây nhất định là ý của Hoắc Thanh, gã tự nhiên là sẽ không chống lại Hoắc tiên sinh, chỉ là không hiểu Hoắc tiên sinh ngăn cản gã báo cảnh sát có ý gì.

Người cũng đã bị đưa đi, Giang Dương cũng không có tâm tư đi quản, nhanh chóng bắt chuyện với khách mời để hóa giải bầu không khí cứng ngắc.

-----------------------------

Nhiếp Gia đẩy cửa phòng ra bước vào, An Na còn không biết Yến Du đã từng tới, bà đang ngồi an ủi Tần Diệc Nhiên, ngẩng mặt lên thì thấy Nhiếp Gia đi vào, y nói:

"Mẹ, con có thể cùng cô ấy nói chuyện một chút không?" Tâm tình Nhiếp Gia lúc này rất xấu, sắc mặt cũng không tốt, giữa chân mày một mảnh mồ hôi lấm tấm.

An Na vừa nhìn liền biết y lại đau dạ dày, đáp một tiếng rồi  đứng dậy đi ra ngoài, không bao lâu liền bưng cốc nước ấm cùng thuốc giảm đau đưa cho y rồi mới rời đi.

Nhiếp Gia không động nước cũng như thuốc, chỉ để ly xuống dưới ánh mắt dò xét của Tần Diệc Nhiên, sau đó để chân trần đứng ở trên ghế. Y ôm đầu gối co lại thành một đoàn, động tác này cũng không khiến người ta cảm thấy được y yếu đuối mà trái lại hiện ra cao ngạo kỳ quái, ít nhất Tần Diệc Nhiên nhìn y cũng không dám nói chuyện, bởi vì Yến Tô thoạt nhìn tựa hồ rất buồn bực.

Nhiếp Gia trầm mặc không bao lâu, liền đưa cho Tần Diệc Nhiên một tấm thẻ, thần sắc y chưa thay đổi, lạnh nhạt nói: "Trong thẻ có 40 triệu, có thể giải quyết việc khẩn cấp trước mắt của cô, trước tiên ổn định lại nhân viên trong công ty,  Cố thị bên kia không cứu được nữa rồi, cô buông tay đi, Tần thị còn có giá trị phát triển."

Tần Diệc Nhiên kinh ngạc nhìn tấm thẻ kia lại nhìn Nhiếp Gia, cô hiện tại đích xác rất cần tiền, mà tiền của Yến Tô cô không có lí do nhận lấy...

Ánh mắt Nhiếp Gia không gợn sóng, "Cậu của cô, Cố Tuyết Doanh có đầy đủ năng lực chấn chỉnh lại Tần thị, cô nói với anh ta một tiếng để anh ta lấy được điền hải công trình lần nữa, tiền tôi cung cấp, trong vòng một tháng."

Tiền vốn điền hải công trình  không phải là số lượng nhỏ, đừng nói 40 triệu, 400 triệu có khi đều không lấy được. Tần Diệc Nhiên không biết Yến Tô có có số tiền này hay không, cho dù có, cô cùng y cũng không có giao tình gì, làm sao sẽ không duyên cớ cho cô một khoản tiền lớn như vậy?

Tần Diệc Nhiên cứng đờ mím môi, "Tại sao giúp tôi?"

Cô tuy rằng cùng An Na có tình cảm rất tốt, nhưng cùng Yến Tô... Còn thật chưa nói nhiều qua mấy câu.

"Tôi không có giúp cô, tôi đang lợi dụng cô, nhưng sẽ không hại cô. Cô có thể lựa chọn không chấp nhận cũng có thể suy tính một chút, tôi hi vọng cô tiếp thu bởi vì đối với tôi mà nói cô là lựa chọn tốt nhất, nhưng tôi không có quá nhiều thời gian cho cô." Con ngươi Nhiếp Gia chuyển động nhúc nhích một chút nhàn nhạt nhìn Tần Diệc Nhiên, căn bản không phải thương lượng cùng cô mà là thông báo.

Muốn cho Giang Dương hối hận, Nhiếp Gia có rất nhiều phương pháp, cuối cùng lựa chọn Tần Diệc Nhiên. Giang Dương xưa nay xem thường Tần Diệc Nhiên, cùng cô kết hôn cũng chỉ vì cô là con gái độc nhất của Tần thị, gã chỉ coi Tần Diệc Nhiên là đạo cụ, cho nên khi Tần thị có xu hướng suy tàn hiển lộ hết sau ngay lập tức liền đạp cô. So với thân phận của Yến Tô, thì Tần Diệc Nhiên, người vẫn luôn bị y coi là "Công cụ" nghiền ép Giang Dương, đâu chỉ là hối hận, sợ là Giang Dương sẽ trực tiếp lửa giận công tâm mà chết.

Về phần số tiền giúp đỡ Tần Diệc Nhiên kia, Nhiếp Gia đã nghĩ kỹ, muốn để Hoắc Thanh đưa ra. Dù thái độ Nhiếp Gia cũng không có rất ác liệt, mà Tần Diệc Nhiên như trước có thể cảm giác được y rất thiếu kiên nhẫn, không muốn cô nói phí lời một câu.

Cô biết đến Yến Tô sau khi về nước luôn đối phó Giang Dương, chỉ có điều Giang Dương không biết làm sao leo lên dựa vào Hoắc Thanh, Yến Tô dù giao thiệp có rộng rãi cũng không thể động vào người này, cho nên mới yên tĩnh lâu như vậy. Y đích xác sẽ không hại mình, dù sao hiện tại cô cũng không có gì đáng giá để người khác ghi nhớ.

"Tôi nhận, cảm ơn." Tần Diệc Nhiên suy nghĩ ba giây rồi nhận lấy tấm thẻ kia, cô dùng hai đầu ngón tay lấy thẻ ngân hàng, cúi đầu liền chảy xuống một dòng nước mắt nóng hổi, "... Thật sự rất cảm ơn anh."

"Cốc... cốc... cốc..."

Ngay khi Tần Diệc Nhiên dường như khóc ngất vì vui sướng thì bên ngoài truyền tới một chuỗi dài tiếng gõ cửa.

"Tiến vào." Nhiếp Gia khẩu khí âm trầm. Cửa phòng bị mở ra, một nam nhân tóc đen mắt đen tay cầm một phần văn kiện đi tới, "Bác sĩ Yến, rảnh rỗi cùng tôi nói chuyện một chút không?"

Là Hoắc Thanh, tóc của hắn được hất gọn phía sau gáy, gương mặt anh tuấn dưới ánh đèn hiện rõ từng đường nét, con ngươi lãnh đạm lại cất giữ một phần nhu hòa, thần thái thoải mái ung dung cúi đầu nhìn Nhiếp Gia đang co lại thành một đoàn. Tần Diệc Nhiên nhìn thấy Hoắc Thanh thì trực tiếp sợ ngây người,thế nhưng Nhiếp Gia lại nhíu mày , đồng tử sau mắt kính khi nhìn đến khuôn mặt Hoắc Thanh phút chốc co rút nhanh một vòng.

Y không kiêng kỵ bất luận người nào, lại bởi vì khuôn mặt Hoắc Thanh giống như đúc với người mà thời điểm niên thiếu y từng thích qua mà sinh ra một tia cảnh giác cùng không thích.

Đầu tiên là chính mình, sau đó là An Na, hiện tại liền là Hoắc Thanh. Nhiếp Gia tối tăm nói: 【Chủ nhân của ngươi đến tột cùng là ai? 】

【 Nhiếp tiên sinh, rất xin lỗi tôi không có quyền trả lời câu hỏi này của ngài... 】Lời còn chưa nói hết Nhiếp Gia liền buồn bực mà đánh gãy nó: 【 Tại sao mấy thiết trí về khuôn mặt lại giống trong ký ức của ta?! Các ngươi đến cùng muốn làm gì! 】

Hệ thống sợ đến không nhịn được run run một cái, khóc chít chít nói: 【 Tôi, tôi là cảm thấy có một số gương mặt giống trong ký ức của ngài thì ngài sẽ vui vẻ, tôi,  lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa... 】 hiển nhiên nó không nghĩ tới Nhiếp Gia nhìn thấy Hoắc Thanh sẽ tức thành như vậy.

"Bác sĩ Yến ?" Hoắc Thanh nhíu mày nhìn Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia liếc mắt nhìn hắn, lập tức dời đi tầm mắt, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, "Mời ngồi. Đúng rồi, có thể nhờ trợ lý của ngài hộ tống Tần tiểu thư về nhà sao?"

Hoắc Thanh nở nụ cười hớn hở, trợ lý lập tức tiến lên một bước nói: "Tần tiểu thư, mời tiểu thư đi theo ta." (Không hiểu sao tui thấy cái đuôi cùng đôi tai của Hoắc Thanh đang  vẫy :">>> Có lẽ là ảo giác đi :">>)

Tần Diệc Nhiên cứng ngắc gật gật đầu, lập tức đứng dậy cùng trợ lý đi ra ngoài.

Trợ lý vốn định hộ tống Tần Diệc Nhiên về nhà, nhưng khi mới ra tới cửa lớn Giang trạch, một chiếc xe ô tô màu đen từ phía xa chạy nhanh đến, dừng ở trước mặt hai người. Người đàn ông thần sắc hoang mang xuống xe xông lên nắm hai vai Tần Diệc Nhiên hấp tấp nói:

"Cháu không có chuyện gì chứ? Cháu tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ, cậu chỉ còn cháu là thân nhân duy nhất thôi!"

"Cháu không sao cậu." Tần Diệc Nhiên trấn an Cố Tuyết Doanh, quay người đối trợ lý nói cám ơn, chờ người đi rồi mới lôi kéo Cố Tuyết Doanh lên xe vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Cậu, cậu không cần lại gặp từng cổ đông của Tần thị nói chuyện nữa, muốn đi thì cứ để cho bọn họ đi... Về nhà, cháu cùng cậu nói rõ."

H

ết chương 4.

Editor có lời muốn nói:  Có cảm tưởng các chương càng ngày càng dài.....

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính, truyện Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính, đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính, Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính full, Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top