Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 1062: Du thuyết


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Bên cạnh tĩnh thất, hoa sen đầy ao, ngậm nụ chưa nở, Mạnh Kỳ ngồi xếp bằng trên giường mây, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu vang vọng lời nói vừa rồi của Vương Tư Viễn.

Cố Tiểu Tang lăn lộn nhiều năm, cái gì cũng tính kĩ, chẳng lẽ không lưu gì chuẩn bị ở sau hay sao?

Không lưu lại một thứ có thể giúp trùng tố Pháp Thân ví dụ như Hỗn Độn Thanh Liên tử hay sao......

Năm đó trong Ba Ngạn cốc, lúc nói với nhau chuyện tướng sát, Tiểu Tang từng cho mình một hạt sen, nói trồng ở bên cạnh thanh đăng Cổ Phật, hoa nở sẽ thấy cô......

Thái Ất chân nhân di phủ bị phát hiện, bị Luân Hồi giả cướp sạch không còn......

Chẳng lẽ hạt sen này chính là thứ năm đó Na Tra nhờ nó để trùng tố Pháp Thân, lấy được Tiên Thiên chi đức, Hỗn Độn Thanh Liên tử?

Mạnh Kỳ vô thức nhìn vào đóa sen chưa nở.

Nhưng mà hồi đó, mười năm khô tọa, mình cũng đã kiểm tra hạt sen kia rồi!

Nó rất bình thường phổ thông, không hề có thần dị gì cả!

Quan trọng nhất là, Tiểu Tang lúc nào cũng bị Ma Phật và Vô Sinh lão mẫu nhìn chằm chằm, cô ấy đưa cho mình một hạt sen, chuyện này nhất định không thoát khỏi được con mắt của hai Bỉ Ngạn đó, nếu hạt sen có vấn đề, làm gì có chuyện họ không phát giác ra!

Cho nên, hạt sen này này nhất định không phải là Hỗn Độn Thanh Liên tử, có lẽ là Tiểu Tang chỉ muốn dùng nó để ám chỉ cho hắn, cô còn giấu một hạt sen ở một chỗ khác, đó mới chính là Hỗn Độn Thanh Liên tử. “Hoa nở gặp ta”, chắc là cũng giống như Vương đại thần côn, ý ở ngoài lời, lời lại không nói hết, để khỏi bị Ma Phật và Vô Sinh lão mẫu nhận ra.

Mạnh Kỳ trong lòng chấn động, càng nghĩ càng cảm giác có khả năng này, Cố Tiểu Tang mà hắn biết tuyệt đối không phải loại người yếu đuối ngồi yên chờ chết. Mắt cô nhìn rất xa, đầu óc cô rất tỉnh táo, tâm tư khó dò, bố cục sâu xa, trong thế hệ này chỉ có một mình Vương đại thần côn là có thể ngang tay với cô, tính tình tâm ngoan thủ lạt, luôn làm những chuyện vượt ra ngoài dự đoán của mọi người. Nếu đổi lại cô trở thành người chủ trì Giang Đông Vương thị, e là ngay cả Ẩn Mạch và những Động Thiên còn lại cũng sẽ bị cô đem ra hi sinh hết, để tạo ra được sự chân thật lớn nhất, không để Phong Đô Đại Đế và cái gọi là “Thiên Đạo” sinh ra nghi ngờ.

Vương đại thần côn còn kiêng kị tình cảm, trên người vương nặng cái gọi là trách nhiệm, mà Cố Tiểu Tang chưa bao giờ để ý đến cái gọi là trách nhiệm, nên cũng gần như không hề có sơ hở, sơ hở duy nhất của cô có lẽ chính là bản thân cô.

Nếu đã như vậy, cô sẽ để lại hậu chiêu ở đâu? Giấu Hỗn Độn Thanh Liên tử ở đâu?

Mạnh Kỳ chìm vào suy tư: “Muốn dùng Hỗn Độn Thanh Liên tử trùng tố bản thân, thì phải qua mắt được Ma Phật và Vô Sinh lão mẫu. Nơi có thể qua mắt được đại năng Bỉ Ngạn như vậy không nhiều, một là ở trong người mình, hai là những nơi ở của đại năng Bỉ Ngạn như Ngọc Hư cung, Bích Du cung vân vân, ba là những nơi đặc thù hiếm có như Cửu Trọng Thiên, như mật đạo Tam Sinh điện, như đại điện màu xám đi thông lên tầng trên......”

Xem ra phải tìm cơ hội tới mấy chỗ này xem thử.

Bích Du cung không tính. Ngọc Hư cung cũng phải vào lại, đó là nơi Kim Hoàng ngộ đạo, hóa thân lão mẫu, rất có liên quan!

Mạnh Kỳ đứng dậy, rời khỏi tĩnh thất, đi Họa Mi sơn trang.

Quan hệ của Tiểu Tang và Vô Sinh lão mẫu cũng từa tựa giống quan hệ của hắn với Ma Phật, nếu có một bên sống lại, bên còn lại sẽ không còn được trọn vẹn, có tăng có giảm, sinh tử tương quan, nhất là Ma Phật đang bị trấn áp, không có khả năng ra tay, Vô Sinh lão mẫu chỉ còn cách tự mình nhảy ra khỏi dòng sông thời gian, ngủ say ở trong hỗn độn, nếu chuyện hắn đi tìm Hỗn Độn Thanh Liên tử bị lộ, Lão mẫu sẽ mặc kệ mọi thứ, thức tỉnh trước thời hạn, hàng xuống chân thân, vô cùng nguy hiểm.

Cho nên chuyện này rất là nguy hiểm, hắn phải chuẩn bị sẵn khả năng hắn sẽ chết. Nếu đã là vậy, chuyện gì cần phải làm thì nên đi làm trước luôn, để sau này chết đi khỏi tiếc nuối, ví dụ như tìm Ngũ Trang quan, hoàn thành lời dặn của Lục Áp, khiến Triệu lão Ngũ cũng thoát khỏi Luân Hồi, sau đó đi tìm Lục đại tiên sinh, bàn chuyện Nam Hoang, sớm làm ra “Vạn Giới Thông Thức cầu”.

............

Họa Mi sơn trang, nhà tranh đằng sau núi, hoa cỏ nở rộ, muôn hồng nghìn tía.

Lục đại tiên sinh ngồi ở trong nhà tranh, Nhất Tâm kiếm đặt ở bên cạnh, hơi xếch trước mặt là “Hàn Băng tiên tử” Diệp Ngọc Kỳ.

Đối diện hai người là một lão giả tóc loe hoe vàng, trong người tích lũy sức mạnh dồi dào, nhưng mặt đầy nếp nhăn, khí tức đã có phần tiêu điều, rõ ràng là một ngoại cảnh đã sống rất lâu.

“Chi Bình, Ngọc Kỳ, ta bỏ qua mặt mũi tới nơi này, chính là muốn mời các ngươi chủ trì công đạo.” Lão giả nói, dùng giọng điệu của bậc trưởng bối, đầy vẻ oán giận.

Lục đại tiên sinh khẽ cười: “Phương bá, khiến ngài phải tới tận đây, không biết là chuyện gì quan trọng?”

Vị Phương bá này là bạn cũ Diệp gia năm đó, tông chủ tiền nhiệm của Võ Tướng Hồn Tông, sau khi gia chủ Diệp gia qua đời, khá là quan tâm tới hai chị em Diệp Ngọc Kỳ, từng giúp đỡ Lục đại tiên sinh hồi còn trẻ khá nhiều.

Phương bá run rẩy nói: “Chính là cái tên Nam Hoang Ma Đế kia! Mấy đứa hậu sinh vốn định bái nhập tông môn chúng ta đều bị dụ dỗ đi Nam Hoang, rơi vào Ma Đạo, có mấy đứa đệ tử nổi bật trong tông môn cũng thi nhau mất tích, hình như, hình như cũng là đi Nam Hoang!”

“Nếu còn cứ như vậy, Võ Tướng Hồn Tông chúng ta sẽ không còn người kế tục, khó mà truyền thừa y bát, Ma Đế đang đào tới tận gốc rễ chúng ta rồi!”

Diệp Ngọc Kỳ cau mày: “Kẻ chưa nhập môn nếu quyết định đi Nam Hoang thì cũng thôi, ai mà chẳng muốn có ngay công pháp tốt. Nhưng nếu ngay cả đệ tử đã nhập môn của người ta mà cũng thu nạp, thì Nam Hoang quả là hơi quá phận. Phương bá, ngươi viết một phong thư, gởi cho Nam Hoang, yêu cầu bọn họ giao ra những đệ tử phản môn nếu Tề Chính Ngôn từ chối, Họa Mi sơn trang ta nhất định sẽ ra mặt cho người.”

“Cái này, cái này không phải là điểm chính.” Phương bá ấp úng.

Diệp Ngọc Kỳ vỡ lẽ, mấy đệ tử đi Nam Hoang kia hơn phân nửa là do Võ Tướng Hồn Tông ra lệnh, muốn học trộm tuyệt thế thần công trở về!

Phương bá ưỡn lưng, vô cùng đau đớn nói: “Điểm chính ở chỗ là nếu bọn chúng được học tuyệt thế thần công, những môn phái bình thường như chúng ta làm sao giành đệ tử lại họ? Tuy Nam Hoang đường xa, đầy dẫy nguy hiểm, rất nhiều người tạm thời không dám đi, nhưng theo tin tức nhận được, người thành công đã tăng lên khá nhiều, chúng ta, chúng ta còn có thể thu được đệ tử nữa hay không? Không có đệ tử, thì làm sao giữ được cơ nghiệp tổ sư lưu lại? Chi Bình, Ngọc Kỳ, Ma Đế chính là đang hủy hoại căn cơ chính đạo của chúng ta đó! Nếu các ngươi vẫn không ra tay, chính đạo sớm muộn cũng sẽ không còn!”

Lục đại tiên sinh trầm ngâm: “Phương bá, ngài vào trong trang tạm nghỉ trước đi, để ta liên lạc với các Pháp Thân, bàn bạc việc này.”

“Được. Ngươi là người trong chính đạo, việc này ta nhờ vào ngươi.” Phương bá cười, định rời đi.

Thì nhìn thấy một vệt sáng hạ xuống, hóa thành một nam tử bào xanh, khí tức sâu thẳm, tóc mai nhuốm bạc.

Là hắn? Phương bá nghiêm chỉnh lại, hành lễ: “Xin chào Tô chưởng giáo.”

Đối với Tô Mạnh, lão không hề dám cậy già lên mặt, đây chính là người lừng danh sát tinh trong hàng ngũ cao nhân Pháp Thân đó, Cổ Thần tồn tại không biết bao nhiêu năm, còn già hơn mình nhiều, mà còn chết vào tay hắn mà!

Nghe nói thực lực của hắn trong hàng ngũ Pháp Thân chính là số một số hai!

Mạnh Kỳ khẽ gật đầu đáp lại, đi tới trước mặt Lục đại tiên sinh, mắt sáng lên: “Chúc mừng tiền bối tấn chức Thiên tiên.”

Lục đại tiên sinh không ngờ đã đột phá.

“Lần này về Trung Cổ, lão phu có nhiều lĩnh ngộ, càng thêm xác định được con đường cho mình, trở về tĩnh tọa một ngày, đạo lực không ngờ lưu chuyển, nội cảnh hóa thành Động Thiên.” Lục đại tiên sinh mỉm cười trả lời.

Chuyến đi Trung Cổ lần này đã khiến ông trở nên tỉnh táo hơn, nhìn ra được con đường của mình không thể nào nhờ vào ai được, bao nhiêu nghi vấn trước nay đều được giải quyết, đột phá liền trở thành chuyện nước chảy thành sông.

“Ngươi tiến đến là vì chuyện Nam Hoang?” Diệp Ngọc Kỳ xen vào.

Mạnh Kỳ gật đầu: “Vãn bối muốn nghe thái độ của tiền bối.”

Lục đại tiên sinh trầm ngâm: “Không phải mình mình quý, chuyện quảng truyền tuyệt học, khiến lão phu cứ ngỡ như Trung Cổ chư thánh thời xưa biết gì đều dạy, công khai dạy học, chuyện này vốn là chuyện tốt, nhưng gần đây có rất nhiều trưởng bối bằng hữu tới đây kể khổ, đều cho là bị Nam Hoang làm cho môn phái không sống nổi, khiến lão phu trở nên bối rối, không còn biết ai đúng ai sai, tiểu hữu đã tới, có gì chỉ giáo ta chăng?”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn), truyện Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn), đọc truyện Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn), Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn) full, Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn) chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top