Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 252: Thảm liệt


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Không gian xung quanh, từng giọt nước cấp tốc ngưng tụ, hóa thành từng bọt sóng, giao vào với nhau tạo thành tầng tầng lớp sóng, chui vào gợn sóng màu đen xung quanh yêu đan.

Sóng nước cuồn cuộn, mỗi cơn sóng đều nặng vượt vạn quân, đột nhiên trào trước, hướng của Giang Chỉ Vi và Mạnh Kỳ.

Thái Thượng vô ngã, chân nhân vô tướng, Bạch Hồng Quán Nhật kiếm như ánh sáng thiên ngoại, xuyên qua những tầng sóng nước đen, đâm vào yêu đan của Ba Nhi Bá.

Yêu đan từ sau khi phun ra, thì cũng lớn lên, che khuất mi tâm và yết hầu của Ba Nhi Bá, lãnh một kiếm này thay cho nó!

Ba!

Tiếng đâm như sấm đánh, từ chỗ bị đâm trúng hiện lên những vết rạn nứt.

Nhưng nó không vỡ, chỉ lung lay mà thôi!

Sóng nước dâng trào, một chút chụp lên kiếm của Giang Chỉ Vi, vỗ bay cô ra ngoài.

Bạch Hồng Quán Nhật kiếm cũng xuất hiện những đường nứt, cánh tay phải của Giang Chỉ Vi bị bẻ cong, miệng trào máu, ngã xuống đất, muốn đứng lên mà không đứng nổi.

Mạnh Kỳ rút đao xoay người, chưa kịp xuất kiếm, đã bị sóng đen đánh vào người.

Mỗi làn sóng đều nặng cả ngàn cân, hết làn này tới làn khác, như không bao giờ ngừng, ngực bị đè nén, ngũ tạng quay cuồng, Bất Tử Ấn Pháp hóa tử thành sinh, mượn lực giảm bớt lực cũng không thể giải hết.

Màu ám kim rực lên khiến cơ thể Mạnh Kỳ như bức tượng đồng, Kim Chung tráo quan thứ sáu viên mãn, tiếng ba ba vang lên rào rào như xào đậu, đã phá công!

Một kích toàn lực của Ngoại cảnh, uy lực thực là khủng bố!

Mạnh Kỳ vọt sang bên, né sóng đen.

Sóng đen theo đà bắn thẳng tới, quét một đường đất thành một vực sâu.

Mạnh Kỳ đau đớn toàn thân, ước gì mình ngất xỉu, không biết đã vỡ bao nhiêu cái xương sườn!

Hắn cắn thi triển Xá Thân quyết, tinh thần cấp tốc khôi phục, chân khí càng thêm mạnh mẽ.

Khi Giang Chỉ Vi và Mạnh Kỳ bị sóng đen vỗ bay, La Thắng Y đã tới gần Ba Nhi Bá, hữu quyền đánh vào đầu Ba Nhi Bá đầu, khí thế hùng hồn, mạnh mẽ. Tề Chính Ngôn từ hướng kia, vung Long Văn Xích Kim kiếm, bên ngoài kiếm lại ngưng kết một tầng băng tinh, hàn ý nội liễm.

Ba Nhi Bá nuốt trở lại yêu đan, thoát khỏi trói buộc của Phượng Minh Cửu Thiên, song không cản kịp một quyền và một kiếm, nó hít sâu, quát to.

Tiếng quát như phả ra cuộn sóng, cuồn cuộn đẩy La Thắng Y khiến quyền thế chậm lại, song quanh người Tề Chính Ngôn Xích Hà nhiễu thân, sương trắng lượn lờ, như tiên tự thần, không bị ảnh hưởng, một kiếm chém thẳng vào cổ Ba Nhi Bá.

Đương!

Vảy cá đen rực u quang, Long Văn Xích Kim kiếm như chém trúng kim thạch, cái vảy của ngoại cảnh yêu vật bản thân nó đã tương đương với hộ giáp cực mạnh, không phải lợi khí thì không phá được, trừ phi có chiêu thức Pháp Thân đặc dị gia trì.

Nhưng “Hồn Thiên bảo giám” Không phải tầm thường, vẩy cá vỡ ra rất nhiều, từng luồng hoa xanh trào ra, kết thành bức tường nước dày, nâng Long Văn Xích Kim kiếm.

Kiếm khí lạnh băng, hàn vụ tràn ngập, bích băng hàn khí chui vào trong cơ thể Ba Nhi Bá.

Hoa xanh đông thành sương, Ba Nhi Bá rùng mình một cái.

La Thắng Y thoát khỏi mê muội, hữu quyền không giảm, đánh vào má Ba Nhi Bá.

Ba Nhi Bá cố gắng điều khiển sóng nước làm giảm quyền thế lại.

Một quyền đi xuống, hoa nước bắn tung, vảy trên mặt Ba Nhi Bá nứt ra thành từng khe.

Hữu quyền vừa dứt, La Thắng Y vung tiếp tả quyền, sơn thế thanh u, trống trơn mênh mông, hình như có Tiên Đạo chi ý, nhìn như phiêu miểu, nội tàng phong phú, đánh vào bên cạnh hữu quyền, phát ra một tiếng ba giòn vang.

Ba Nhi Bá kêu thảm thiết, vảy trên người nổ tung, nửa khuôn mặt lõm vào, từng cái răng văng ra, máu tươi trào ra theo sóng nước.

Nó đại phát hung tính, cương xoa xoay một cái, dùng toàn lực, xông La Thắng Y và Tề Chính Ngôn.

Nếu không phải ngoại cảnh yêu vật nhục thân mạnh mẽ, lại có sóng nước và vảy cách trở, dưới một quyền này, e là óc nó đã nổ tung, mất mạng.

La Thắng Y liên tục đánh hai quyền ngoại cảnh, đã kiệt lực, cố gắng né cương xoa, song bị sóng nước hất văng đi, ngã xuống đất không dậy nổi, hộ thể cương khí tiêu tán, thân thể gãy vỡ không biết bao nhiêu cái xương.

Xích Hà bên cạnh Tề Chính Ngôn xoay tròn, tựa như liên hoa khởi vũ, bát diện linh lung, đẩy sóng nước ra, tránh né công kích.

Long Văn Xích Kim kiếm đưa lên ngang ngực, lấy thổ Côn Luân liệt thổ toái thạch để che lại.

Sóng nước chụp trúng, Long Văn Xích Kim kêu lên như long rống, xuất hiện một đường nứt sâu, Tề Chính Ngôn lùi liên tục mấy chục bước, mỗi bước đều phun máu tươi, Xích Hà tiêu tán, ngã xuống, mặt trắng bệch.

Ba Nhi Bá đầu vẫn còn đau nhói vì trúng hai quyền, nên vung vẩy cương xoa loạn xa, Mạnh Kỳ nhảy lên, nhờ Xá Thân quyết duy trì dưới, chân khí ở mức đỉnh phong, tinh thần tẫn nhập Tử Thương, mượn dùng nó, cảm ứng bốn phía.

Một nháy mắt này, Mạnh Kỳ như dung nhập vào thiên địa, Thiên Nhân Hợp Nhất, một kiếm chém tới.

Sau một kiếm này, mình cũng sẽ không còn có khả năng tái chiến.

Nếu không thể thắng, thì đành chịu vậy!

Sát!

Kiếm khí đỏ tím bắn ra, phong lôi vang vọng.

Ba Nhi Bá vung vẩy cương xoa loạn xạ, chiêu thức đầy sơ hở, Mạnh Kỳ há có thể bỏ qua, kiếm khí xuyên qua khe hở của những cuộn sóng, lướt qua cương xoa, chém thẳng vào nửa bên mặt đã bị La Thắng Y đánh lõm vào.

Ba Nhi Bá phải chết!

Nếu không chính là chúng ta vong!

Ba Nhi Bá theo bản năng, lại phun ra yêu đan.

Yêu đan ảm đạm, cuộn sóng thưa thớt, bị kiếm khí đỏ tím chém thẳng vào bản thể.

Ba!

Một tiếng giòn vang, Ba Nhi Bá phun ra một ngụm tinh huyết, yêu đan vỡ tan, bị tinh huyết bao quanh, lại được nuốt vào.

Nó vốn có tám chín trăm năm tu vi, lại bị một trận này chôn vùi hơn phân nửa, Ba Nhi Bá hận đám nhân loại trước mặt thấu xương!

Không chết? Mạnh Kỳ tinh thần khô kiệt, ngã xuống đất.

Hắn tuyệt vọng và uể oải, ngoại cảnh quá cường đại, tiểu đội mình hợp tác mà chỉ làm được nó bị thương, không giết được, đây là điểm chung của nhiệm vụ tử vong sao?

Mạnh Kỳ nằm dưới đất, mặt đất lạnh băng giúp hắn khôi phục một tia tỉnh táo.

Không thể buông tay, chỉ cần còn chưa chết, thì vẫn còn cơ hội!

Ba Nhi Bá bị năm người liều mạng đấu pháp thì cũng hơi sợ, sau khi cản được Tử Thương, vội bay lên cao, từ trên cao nhìn xuống, Mạnh Kỳ nằm dưới đất, Giang Chỉ Vi, La Thắng Y, Tề Chính Ngôn cũng xụi lơ, Nguyễn Ngọc Thư nằm ngay trước đàn cổ, nó thở phào, cuối cùng cũng thắng!

Làm Bích Ba đại vương, nó chưa từng bị đối thủ không bằng mình bức cho tức mức này.

“Ha ha, ha ha.” Nó cuồng tiếu hai tiếng, bay xuống, nói với đám Mạnh Kỳ,“Dám phản kháng, đả thương bản đại vương, các ngươi chán sống?”

Nó đi đến bên cạnh Nguyễn Ngọc Thư, xách cô lên, nắm lấy cánh tay phải của cô, xé mạnh, cánh tay bị xé đứt, máu tươi trào ra, nhiễm đỏ váy trắng, Nguyễn Ngọc Thư không nhịn đau nổi, rên lên một tiếng, song cô cắn môi, quyết không cầu xin.

Khốn kiếp! Mạnh Kỳ đại hận!

Ba Nhi Bá chọn Nguyễn Ngọc Thư ra tay trước, vì Lang Hoàn thần âm và Phá Yêu tiễn trước đây làm nó rất sợ, nó phải phế cô trước, mới an tâm bảo mọi người dẫn đường -- nó sẽ không cần điểm huyệt, nhưng cần các cô dẫn đường, giết bớt một người, giảm bớt một mối lo.

Nó nhét cánh tay của Nguyễn Ngọc Thư vào miệng, nhai răng rắc, nuốt sống, thanh âm thực khiến người giận sôi!

Ba Nhi Bá bỏ lại Nguyễn Ngọc Thư, đi tới chỗ Giang Chỉ Vi và Mạnh Kỳ, Nguyễn Ngọc Thư nhân cơ hội điểm huyệt cầm máu, lấy đandược chữa thương, uống vào.

Ân, này nữ nhân rất mạnh, kiếm pháp rất lợi hại, cũng phải phế bỏ...... Ba Nhi Bá xách Giang Chỉ Vi lên, cũng xé đứt cánh tay phải của cô, Bạch Hồng Quán Nhật kiếm đã bị nứt rạn, nó không thèm để ý.

Đồ khốn nạn! Mạnh Kỳ nhìn mà hai mắt muốn nứt.

Giang Chỉ Vi bị Ba Nhi Bá ném đến bên cạnh Nguyễn Ngọc Thư, tự hành cầm máu, nuốt đan dược chữa thương.

Tiểu tử này thực lực bình thường, chủ yếu dựa vào thanh kiếm ki...... Ba Nhi Bá đánh giá Mạnh Kỳ, cuộn tay một cái, thu lấy Tử Thương, treo bên eo.

Về phần La Thắng Y và Tề Chính Ngôn, Ba Nhi Bá tự nghĩ hai người mà không có ba người kia phối hợp, thì chả làm gì được mình, nên mặc kệ hai người, chưa kể hai người cũng đã trọng thương.

Nó nhìn Mạnh Kỳ, cười quái dị: “Tiểu tử, thì ra ngươi là A Nan truyền nhân, hèn gì có thể vào Linh sơn, ân, Yêu Thánh mặc dù có di mệnh, nhưng việc cứu các vị Đại Thánh vẫn là quan trọng nhất, nếu ngươi muốn sống, muốn bọn chúng sống, thì thành thật đi dẫn đường cho bản vương!”

Mạnh Kỳ nghiến răng: “Được!”

Phải kéo dài thời gian, tìm cơ hội.

“Giao hết đan dược chữa thương của các ngươi ra!” Ba Nhi Bá nhìn mọi người, một bộ ai dám không giao là giết ngay.

Đám Mạnh Kỳ đành làm theo, nhưng Nguyễn Ngọc Thư chỉ giao dược, không giao nhẫn trữ vật.

Ba Nhi Bá chưa bao giờ biết tới thứ hàng cao cấp như nhẫn trữ vật, nên không biết, lấy đống đan dược chữa thương uống hơn phân nửa, rồi cho mỗi người mấy viên, muốn bọn họ dò đường, đương nhiên họ cũng phải gánh bớt nguy hiểm cho hắn, để họ suy yếu vô lực làm sao được?

Qua nửa ngày, nó xách hai người Nguyễn Ngọc Thư và Giang Chỉ Vi bị thương nặng nhất đặt bên cạnh mình để làm con tin, Mạnh Kỳ và La Thắng Y, Tề Chính Ngôn ở phía trước mở đường, đi vào khu vực cuồng phong gào thét.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn), truyện Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn), đọc truyện Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn), Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn) full, Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn) chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top