Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ
Chương 14: Cổng Mộng Miên
Ban đêm, bầu trời GALA giống như lớp choàng của vô số tinh tú khoe sắc rực rỡ. Bức màn đêm dày đặc chính là cái nền làm nổi bật những ánh lấp lánh. Vũ đứng trên ban công của ký túc xá học viện, cậu đưa mắt nhìn bao quát toàn bộ học viện. Ánh mắt cậu dừng lại dưới chân đồi, nơi lác đác có vài ánh đèn, rồi cậu ngước mắt nhìn xa hơn, nơi có vô vàn ánh đèn thắp sáng rực rỡ một vùng. Cậu âm thầm kéo lại áo choàng kín mít, thứ mà cậu "mượn" được từ giáo sư Orion. Thật may mắn, chiếc áo có chiếc mũ trùm đầu, thuận tiện cho việc hành động tối nay.
Bên trong phòng ký túc xá, gió lạnh thổi tung chiếc mành mỏng, khiến nó bay phấp phới, phát ra những tiếng rì rầm giống như giọng mũi khi ngủ. Vũ nghiêng người lắng nghe, sau đó... cậu hắt xì vài cái vì cái lạnh cắt da cắt thịt nhưng không nghe thấy gì cả.
"Dán hộ tôi cái râu!" "Vẽ như này được chưa?" "Đừng đụng vào sừng tôi!" "Cẩn thận, tôi băm tay anh đấy!" "Đùa tí, sao căng..."
Khi Vũ bước vào, Alaric đã đội chiếc mũ to lớn lên đầu, bên cạnh chiếc mũ rực rỡ là một vài nhúm lông chim. Gương mặt của Alaric cũng được thay đổi, cậu ta bôi thứ gì đó lên mặt, khiến da mặt trở nên nhăn nheo. Còn Dan, cậu ta mải mê với chỏm râu giả gắn trên mặt, dáng vẻ khờ khạo của cậu ta phá hỏng hết thảy. Còn Vale, cô nàng dùng một chiếc khăn đen bịt mặt, khoác thêm chiếc áo tơi rách rưới, toát lên vẻ "bà cô" lưu manh. Vũ thẩm bật cười, lập tức bị ánh mắt sắc lẹm của cô nàng lườm qua.
"Chúng ta phải trở về trước khi trời sáng, mai có tiết của hiệu trưởng," Alaric nhỏ giọng nói. Độ: nhóm gật đầu đồng tình, họ tắt đèn và rón rén bước ra khỏi ký túc xá.
Vũ kéo chặt chiếc áo khoác màu tối, giấu mặt dưới lớp khăn quàng cổ. Cả bốn người nhẹ nhàng bước đi, di chuyển qua lối hẹp phía sau tòa nhà chính. Gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh, phả vào mặt họ một cảm giác tự do đầy kịch tính, có chút phiêu lưu.
Họ vượt qua hàng rào bảo vệ với sự khéo léo của Vale, người đã dùng một thiết bị nhỏ mà cô tự chế tạo để vô hiệu hóa hệ thống báo động trong chốc lát. Sau vài phút leo tường và cúi thấp người, cả bốn đã ra khỏi học viện, tiến về phía con đường dẫn xuống chợ đêm nổi tiếng của hành tinh GALA.
Sau khi biết mình nợ học viện khoảng chục tỷ Neuro, Vũ bắt đầu dò hỏi cách kiếm tiền. Cậu phát hiện ra rằng Liên Minh sử dụng đơn vị tiền tệ khác với thế giới của cậu. Ở Liên Minh, họ chỉ dùng một loại tiền tệ giao dịch phổ biến là đồng Neuro-Credit, gọi tắt là NC. NC được giao dịch và quản lý thông qua hệ thống thần kinh, liên kết trực tiếp với ý thức của con người. Mỗi cá nhân có một "ví thần kinh" gắn với não bộ, cho phép họ thực hiện giao dịch chỉ bằng suy nghĩ.
Không chỉ vậy, cách thức thanh toán còn khiến Vũ kinh ngạc hơn. Mỗi lần thanh toán, người dùng chỉ cần tập trung vào một ký ức hoặc mục tiêu giao dịch nhất định, hệ thống thần kinh sẽ tự động xác nhận và trích xuất số tiền cần thiết từ ví thần kinh của họ. Các cơ chế bảo mật cực kỳ cao cấp dựa trên mã hóa sinh học đảm bảo không. thể gian lận hoặc hack hệ thống này.
Việc mã hóa tiền tệ bằng thần kinh đã đủ kinh ngạc, nhưng khi Vũ biết rằng giao dịch còn có thế thực hiện bằng ký ức và trải nghiệm sống, cậu thật sự choáng váng. Có những di sản văn hóa, những kiến thức chỉ tồn tại trong ký ức, và ký ức ấy không ai có thể khắc họa chính xác. Những người muốn trải nghiệm ký ức đó sẵn sàng bỏ ra NC hoặc ký ức tương đồng để giao dịch. Trải nghiệm sống cũng vậy; những người quá bận rộn hoặc không có thời gian trải nghiệm, sẽ sẵn lòng chỉ trả khối NC để tận hưởng khoảnh khắc đó.
Khi nghe nhắc đến điều này, Vũ cảm thấy mình có thể trả nợ một chút! Ở một hành tinh có nền văn hóa bị bỏ rơi, thứ quý giá nhất là gì? Đó chính là văn hóa, những giai đoạn lịch sử đã mất mà người ta vô pháp nghiên cứu nguồn gốc.
Vũ bàn bạc với nhóm Alaric, Vale và Dan, cả nhóm đều đồng ý rằng cách tốt nhất để tìm nguồn tài chính là chợ đêm văn hóa. Chợ đêm văn hóa không rõ xuất hiện từ bao giờ, có lẽ từ khi nền văn hóa của hành tinh GALA còn rực rỡ, cũng có thể là từ khi nó bắt đầu lụi tàn. Nhưng vào ngày 15 mỗi tháng, tất cả mọi thứ liên quan đến văn hóa như văn vật, di sản, âm nhạc, vũ điệu... đều hiện diện nơi đây.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, những gian hàng trải dài theo con đường nhỏ, bày bán những mặt hàng từ khắp các hành tinh: từ đồ trang sức cổ xưa, những cuộn giấy ghi chép bị lãng quên, đến những bức tượng điêu khắc tinh xảo. Âm thanh của tiếng nhạc vang vọng từ những nhạc cụ kỳ lạ, hòa cùng tiếng rao hàng len lỏi qua dòng người đông đúc.
Vũ kéo thấp chiếc mũ choàng của mình, xuyên qua ánh đèn le lói. Nhóm bốn người đã thành công đi vào trung tâm chợ đêm. Những kiến trúc thấp bé lẻ tẻ dần biến mất, thay vào đó là những tòa nhà cao hơn, với kiến trúc ngày càng cổ quái. Cuối cùng, họ dừng lại trước một quảng trường rộng lớn, nơi đông đúc người qua lại, ai ai cũng gấp gáp hoặc yên lặng giao dịch.
"Là nơi này sao?" Vũ xoay lưng, chụm đầu với ba người còn lại, nhỏ giọng hỏi.
"Chắc đúng đấy!" Giọng Alaric có chút không tự tin.
"Chắc là không nhầm đâu," Vale tiếp lời.
Dan không nói gì, im lặng.
Alaric từng nói rằng văn hóa khiến người ta điên cuồng, và năng lực khắc họa chính là thứ làm cho văn hóa có sức mạnh đó. Trên thế giới này, có một nơi gọi là DM (Dreamscape Syndicate) một tổ chức ngầm hoạt động ngoài khuôn khổ pháp luật Liên Minh. Liên Minh biết về sự tồn tại của nó, nhưng vì nó không ảnh hưởng quá nhiều đến sự phát triển của văn hóa nên mắt nhắm mắt mở cho qua. Vậy DM làm gì? Nó cung cấp các dịch vụ khắc họa ký ức và trải nghiệm theo yêu cầu của khách hàng, không chỉ giới hạn ở giải trí hay xa xi, mà còn bao gồm mục đích y tế, giáo dục và rèn luyện.
Những khách hàng lớn sẽ đến DM để công bố yêu cầu, trả thù lao cao để tìm người khắc họa yêu cầu của họ, và giao dịch sẽ diễn ra tùy theo mức độ vừa ý. Tuy nhiên, DM không chịu trách nhiệm bảo vệ khách hàng trong giao dịch, nghĩa là phải tự bảo vệ bản thân khi giao dịch tại DM. Nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ gặp cướp bóc.
Vũ thở dài, xoay người đi vào sảnh lớn của DM. Không khó để nhận ra nó, vì chiếc cổng lớn nhất, nằm ở vị trí trung tâm của quảng trường chính là DM. Khi vừa bước vào trong sảnh, nhóm bốn người đã được chuyển đến một không gian khác. Hệ thống của tổ chức này ngay lập tức kết nối với thiết bị cá nhân của mỗi người. Riêng Vũ chưa có nên Alaric in ra cho cậu đọc.
Vũ và ba người bạn nhìn lên ba chữ "Cổng Mộng Miên" lớn, cổ kính treo lc lửng trên bầu trời. Chỉ cần bước qua cánh cổng đó, cả bốn người sẽ được phân đến bốn khu vực khác nhau tùy theo nhu cầu.
“Nào, được rồi. Chúng ta đã thống nhất từ trước, sau ba tiếng nữa nhất định phải tập hợp ở sảnh chính! Cho nên, mọi người phải cẩn thận nhất có thể!” Alaric, người cẩn thận, lần lượt nhắc nhỏ từng người trong nhóm. Sau đó, cậu ta đưa Dan và Vale vào Cổng Mộng Miên, rồi quay lại nhìn Vũ với vẻ lo lắng. Cậu lấy từ thiết bị không gian cá nhân ra một chiếc nút bấm.
“Cái này được kết nối với thiết bị của tôi. Nếu có chuyện gì, cậu chỉ cần ấn nút là tôi sẽ biết cậu đang gặp rắc rối!”
Vũ nhìn chiếc nút, ngơ ngẩn trong giây lát, rồi vươn tay cầm lấy. Nhìn bóng lưng Alaric bước vào Cổng Mộng Miên, rất lâu sau mới vang lên giọng Vũ khẳng định chắc nịch:
“Cảm ơn!”
Note: Hôm nay chỉ đăng được 1 chương vì tối phải đi sinh nhật sếp, cảm ơn mọi người, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Những Linh Hồn Từ Quá Khứ,
truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ,
đọc truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ,
Những Linh Hồn Từ Quá Khứ full,
Những Linh Hồn Từ Quá Khứ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!