Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ
Chương 3: Văn hóa là gì?
Trụ sở Tổ chức Chống Khủng Bố Văn Hóa (Cultural Anti-Terrorism Organization - CATO)
Trong văn phòng giám đốc điều hành của CATO, không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Ngồi ở vị trí trung tâm là giám đốc điều hành của tổ chức - một người phụ nữ chưa tới bốn mươi, nhưng ánh mắt sắc bén và trí tuệ của bà khiến mọi người e dè, không thể nào chỉ chăm chú vào vẻ ngoài trẻ trung của bà.
Bên cạnh bà, một nam và một nữ đều mang dáng vẻ nghiêm túc. Người đàn ông khoác chiếc áo choàng màu đen với huy chương hình quyển sách trước ngực, gương mặt già nua và hiền từ của ông giờ đây mang một chút lo lắng. Còn người phụ nữ cũng thể hiện sự nghiêm túc, báo cáo về sự cố vừa xảy ra ở ICU.
CATO vốn là một tổ chức phi chính phủ, nhưng trong những năm gần đây, với nhiều chiến dịch bảo vệ văn hóa được triển khai toàn liên minh tương lai, hội đồng liên minh đang xem xét việc sáp nhập CATO vào chính phủ. Tất cả các thủ tục đã được thông qua, nhưng bước cuối cùng vẫn là thông báo cho toàn liên minh biết. Vụ việc ở ICU khiến giám đốc điều hành Carter Nguyen cảm thấy rằng đây chính là cơ hội để tổ chức của bà có một màn chào sân ấn tượng. “Đơn xin điều động đã được gửi đến quân đội. Giám đốc, chúng ta cần phải hành động...” - Olivia - một trong những người ngồi bên cạnh - dừng lại một chút, nắm chặt tay, ông ta biểu lộ sụ hưng phân tột độ.
Carter Nguyen trầm ngâm, trong lòng đang suy nghĩ về điều gì đó. Lúc này, người phụ nữ ngồi bên tay trái bà lên tiếng: “Hiện tại, liên minh đang rất chú trọng vào việc khai quật văn minh, nhưng tổ chức đó lại không để tâm đến điều này. Lần này, họ đã treo thông tin trên BTM (Tổ chức giao dịch hàng hóa công nghệ cao – Black-Tech Markets) cho thấy sự quan trọng của cổ vật này. Nếu chúng ta thực sự có thể tìm ra tung tích của nó, việc sáp nhập tổ chức của chúng ta vào liên minh chính phủ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều…”.
“Danh chính, ngôn thuận, tôi thích câu nói này!” - Carter Nguyen đáp lại. “Vậy thì triệu tập cuộc họp tác chiến, bộ phận tình báo, chiến lược và thực thi, sau một tuần tôi muốn thấy cổ vật đó nằm trong văn phòng của CATO!”.
Như vậy, liên minh thế giới tương lai tập trung vào một mục tiêu duy nhất: tìm kiếm cổ vật. Dù mục đích có tốt hay xấu, việc điều động quân đội là điều không thể tránh khỏi.
Thế kỷ 21 - Trái Đất - Ngày 28/12/2024
Trường Đại học Khoa học Bảo Tồn Văn Hóa là ngôi trường có nhiệm vụ bảo tồn di sản văn hóa nhân loại, nghiên cứu và phát triển các phương pháp bảo tổn hiện đại nhằm đảm bảo các giá trị văn hóa không bị mai một trong bối cảnh toàn cầu hóa. Đây hiện là ngôi trường danh giá mà tất cả sinh viên văn hóa trên thế giới ao ước được nhập học. Dù mới thành lập, trường vẫn nổi bật không kém những ngôi trường lâu đời danh tiếng khác.
Người sáng lập trường là Phan Liêm, một nhà văn hóa học vang danh thế giới. Ông đã dùng sức lực của bản thân để nghiên cứu các nền văn hóa, kêu gọi vốn và các nhà đầu tư xây dựng trường. Ban đầu, ngôi trường này chỉ là một nơ vô danh, nhưng sau bài phát biểu của giáo sư Phan Liêm tại hội nghị văn hóa quốc tế, nhiều học giả nổi tiêng đã đổ xô về trường. Sự kiện này đã gây ra một con chấn động mạnh mẽ, khi các quốc gia trên toàn thé giới nhận thức được tầm quan trọng của trường. Từ đó, một liên minh mang tên Liên minh Di sản Văn hóa Toàn cầu (Global Cultural Heritage Alliance - GCHA) đã được thành lập.
Đỗ Trung Vũ là một sinh viên của trường Văn Hóa. Khác với các sinh viên ưu tú khác, Vũ đã đỗ vào trường với điểm số cao nhất và trở thành thủ khoa, nhưng thành tích học tập trong suốt bốn năm lại chỉ bình thường. Điều này khiến nhiều người nghỉ ngờ, thậm chí có người cho rằng Vũ là con riêng của hiệu trưởng, mặc dù năm nay hiệu trưởng đã 80 tuổi.
Thực ra, những giảng viên trong trường đều có ấn tượng tốt về Vũ, vì cậu luôn chăm chỉ tham gia các giờ giảng và phản biện tích cực. Tuy nhiên, mục tiêu nghiên cứu của Vũ lại rất khác biệt. Cậu tin rằng thần thoại và những điều tâm linh trong văn hóa cổ xưa là có thật. Mặc dù trường có chương trình giảng dạy về chủ đề này, nhưng cộng đồng giáo sư lại không coi trọng. Mỗi lần làm luận văn, Vũ chọn những chủ đề theo hướng này, dẫn đến thành tích học tập chỉ ở mức trung bình.
Trong giảng đường rộng lớn, trần nhà được vẽ những nền văn minh lịch sử từ thuở khởi nguyên. Xung quanh là những tủ kính chứa đầy cuốn sách cổ xưa phủ bụi. Ghế ngồi được sắp xếp từ thấp đết cao, trên bục giảng là một màn hình lớn đang trình chiếu những giai đoạn rực rỡ nhất của các nền văn hóa trên thế giới trong khi giáo sư miệt mài giảng dạy.
Tiếng thảo luận, tiếng viết soàn soạt và tiếng gỡ chữ “lạch cạch” trên máy tính tạo nên một khung cảnh học tập sôi nổi. Khi tiết học kết thúc, các sinh viên lục tục ra khỏi ghế, thảo luận sôi nổi với nhau. Ở chiếc bàn gần bục giảng nhất, một người thanh niên vẫn ngồi yên lặng ghi lại từng ý trong cuốn sổ.
Ánh tà dương xuyên qua cửa kính rực rỡ màu sắc, chiếu lên tấm lưng kiên cố của cậu, khiến cậu như được mạ lên một lớp ánh sáng thuần khiết. Nhìn từ góc nghiêng, gương mặt cậu thể hiện sự dịu dàng của tri thức, chiếc mũi cao, đôi kính không gọng che đi đôi mắt điềm tĩnh. Cậu cúi đầu, vài ngọn tóc rũ xuống khuôn trán cao, tạo nên vẻ đẹp của trí thức.
“Vũ, còn có vấn đề gì mà trò không hiểu sao? Đây có lẽ là tiết học cuối cùng trong năm cuối của em rồi!”. Giáo sư cầm lấy quyển giáo án cũ trên bàn, tiến lại gần Vũ, với vẻ mặt hiền lành và đầy cảm thán.
Trung Vũ ngước đầu lên, khẽ ngập ngừng: “Thưa giáo sư, trong suốt những năm học qua em luôn không nghỉ ngờ về mục tiêu của bản thân, nhưng ngay tại hôm nay, ở tiết học cuối này, em không biết liệu những gì em duy trì có thực sự là mục tiêu em muốn hướng tới hay không?”
Giáo sư tiến lại gần, cười kháng khái rồi ngồi cạnh cậu. Ông trầm ngâm một lúc lâu, như đang hoài niệm về điều gì đó:
“Vũ, theo em, thế nào là văn hóa?”
Gương mặt Vũ hiện lên sự khó hiểu, cậu khẽ đáp: “Văn hóa là tổng th các giá trị, niềm tin, truyền thống, phong tục tập quán, ngôn ngữ, nghệ thuật...”
“Ngoại trừ những lý thuyết khô khan đã được những giáo sư định nghĩa, thì sao Vũ? Em nghĩ văn hóa là gì?”
Vũ càng khó hiểu hơn. Cậu cúi gằm mặt nhìn chằm chằm vào chiếc bút mình đang cầm, những ký hiệu và câu chữ ghi lại trong tiết giảng cuối cùng của vị giáo sư đáng kính. Trong lòng cậu dường như có một làn sương mù dày đặc, che lấp toàn bộ lối đi phía trước.
“Thầy từng nghe một câu như thế này. Nó xuất phát từ một người bình thường không thể nào bình thường hơn, nhưng thầy luôn suy nghĩ về nó cho đến hiện tại. Văn hóa có thể là sự sáng tạo của con người, có thể là lịch sử, cũng có thể là tương lai, hoặc cũng có thể chẳng là gì cả, nó phụ thuộc vào góc nhìn của từng người…”
“Cũng có thể là lịch sử, cũng có thể là tương lai sao...?”. Vũ trầm ngâm, cậu lại nhịn không được mà chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, vậy tại sao những điều mà cậu luôn tìm kiếm, lại chẳng được công nhận trong mắt của đa số, liệu những gì mà cậu đang làm hiện tại, một ngày nào đó thực sự có thể là lịch sử, cũng có thể là tương lai không? Hoặc là... cũng có thể, chẳng là gì cả!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Những Linh Hồn Từ Quá Khứ,
truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ,
đọc truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ,
Những Linh Hồn Từ Quá Khứ full,
Những Linh Hồn Từ Quá Khứ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!