Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ
Chương 7: Đến cửa gây chuyện
Vũ xuất hiện chỉ như một chút nhạc đệm vang lên nhất thời rồi tắt ngúm trong đêm tối vô vọng. Hôm nay, mặt trời không hề mọc trên GALA, bởi hệ thống thông báo khí tượng thủy văn đã cảnh báo rằng sắp có một cơn bão cát bao phủ toàn bộ bề mặt hành tinh này. Những ngọn đồi và ngôi tháp cao trong trường học chìm trong lớp sương mù u ám và đìu hiu, không hề có một tiếng nói hay sự nhộn nhịp nào đáng có của một ngôi trường mang danh hai chữ “di sản”.
Những cơn gió khô thổi qua rừng cây c·hết khô, thỉnh thoảng tiếng gió lại “hú” lên một cách đáng sợ, từ cổng đến nơi trú ngụ chính của sinh viên đều rõ ràng hơn so với tối qua. Khi ánh đèn mờ khiến chúng ta b·ị đ·ánh lạc hướng và tưởng rằng ngôi trường này vẫn còn tráng lệ, nhưng đến sáng nay, khi ánh sáng ngự trị, vẻ cũ kỹ và xuống cấp của nó khiến mọi người tiếc nuối.
Từ con đường phía trên đỉnh đồi, một đám người đứng trên mỏm đá nhô ra khỏi vách núi quan sát toàn bộ hoàn cảnh của học viện. Những người này ẩn thân dưới lớp áo choàng đen kín mít từ đầu đến chân. Nửa gương mặt được che đi bởi những chiếc mặt nạ quái dị, nửa bên mặt còn lại vẫn nguyên vẹn, nhưng ánh mắt ẩn dưới lớp mặt nạ lại đỏ lòm như ma cà rồng.
Dẫn đầu là một tên cao lớn, lớn hơn rất nhiều so với đàn em đứng phía sau. Hắn là người phụ trách nhiệm vụ lần này, tên là Kira. Hắn vốn là một người phụ trách mảng mua bán ở thành phố ngầm, nhưng vào một ngày đẹp trời, hắn nhận được mệnh lệnh từ cấp trên rằng phải dùng mọi thủ đoạn thâu tóm Học viện Di Sản Galactic mà không thể gây ra sóng gió gì. Đây là một nhiệm vụ khó khăn, trên hành tinh GALA này, ai mà không biết tuy dân cư thưa thớt, nhưng học viện cũng tính là một thế lực, mặc dù thế lực này chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể nghiền c·hết. Nhưng học viện này thuộc quyền quản lý của toàn bộ liên minh và là một phần quản lý của ICU. Nếu là học viện tư nhân thì quá dễ dàng, nhưng nếu đụng đến tài sản của chính phủ thì hơ: khó làm một chút.
Lúc này, một thanh niên từ phía sau bước ra, Kira xác nhận: “Trong học viện này chỉ còn lại ba học sinh, đúng không?”
Người thanh niên với mái tóc màu bạch kim và gương mặt quen thuộc chính là Ethan. Ethan hơi ngần ngại, nhìn lướt qua học viện, sau đó mới chầm chậm gật đầu.
Hắn nói tiếp: “Hôm đó khi rời khỏi học viện, có một chuyện rất kỳ lạ xảy ra!”
Kira như có chút hứng thú, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi học viện, nhưng giọng điệu lại cao lên: “Chuyện rất kỳ lạ?”
“Đúng vậy...” Ethan cố tình kéo dài âm điệu. Kira cười nhạo, khẳng định: “Yên tâm, chuyện tôi đã hứa với cậu, sao cé thể nuốt lời!”
Trong ánh mắt của Ethan ánh lên sự hy vọng, hắn cố che giấu sự hưng phấn và bắt đầu kế về chuyện hôm qua hắn lẻn vào trong học viện đê xóa đi danh sách sinh viên. Kira trầm ngâm một lúc rồi cười phá lên, liên tục nhắc đi nhắc lại câu “trời cũng giúp ta”.
Hắn ấn nút không gian cá nhân của bản thân, một chiếc tàu bay mini xuất hiện trước mặt. Kira điểm tĩnh bước lên tàu bay, khoanh hai tay, trực tiếp điều khiển tàu bay đi về phía học viện. Đám đàn em cũng cùng một nhịp điệu với hắn, hiểu ý mà tiến về phía trước.
Vừa mới dừng lại trước cổng học viện, nhìn bảng hiệu tồi tàn kia, khẽ cười khẩy. Hắn vô cùng ngạo mạn lấy khẩu súng từ trong nút không gian ra, sau đó nhắm thẳng vào bảng hiệu. Kira biết nếu nã phát súng này, hắn và học viện này coi như một mất một còn. Nhưng thì tính sao? Hắn là quản lý của thế lực ngầm đáng sợ, còn học viện này tồi tàn như vậy, sao có thể nhấc nổi bọt sóng gì?
Khi năng lượng được nạp đầy, Kira nắm chặt khẩu súng, không chút do dự mà bóp cò. Trong. khoảnh khắc im lặng của buổi sáng sớm, một tiếng nổ lớn vang lên như muốn quét ngang hết thảy, cột năng lượng. giống như một tên lửa xua tan sương mù, mạnh mẽ va chạm vào chiếc bảng hiệu cũ nát và hoen gì
Chiếc bảng hiệu nhấp nháy vài cái như một ngọn cây non cố gắng chống cự lại con bão to lớn. Cuối cùng, sau tiếng nổ lớn, bảng hiệu biên thành một đống đá vụn đổ sập xuống ầm ầm dưới mặt đất, khiến khói bụi bay mờ mịt.
Sự hỗn loạn bùng nổ ngay tức khắc, Kira cảm nhận được vài bóng dáng nhanh chóng đến gần sau khi bảng hiệu bị nổ tung. Nửa gương mặt của gã hiện lên sự đắc trí bụi bặm dần tan đi, trước cổng trường toàn bộ mọi người đều tụ tập.
Khác với sự đắc trí của Kira, toàn bộ học viện đều lâm vào sự hỗn loạn tột cùng, ngoại trừ hiệu trưởng và giáo sư Orion. Những sinh viên còn lại chưa từng trải qua sóng. gió lớn nên việc đập bảng hiệu như này quả thực là cú sốc đầu đời. Cảm xúc chuyển biến rỡ ràng trên mặt họ, từ mờ mịt đến hoảng hốt và giận dữ.
“Người của thành phố ngầm?” Orion khẳng định.
“Giới thiệu một chút, tôi là Kira, giáo sư Orion tôn kính!” Kira thản nhiên đáp lại.
Hiệu trưởng vẫn chậm một nhịp so với giáo sư Orion, nhưng khi giáo sư vừa dứt lời, bà cũng đã chống chiếc gậy to lớn đi ra phía sau ông ấy.
Hiệu trưởng Elara Novane nhìn lướt qua chiếc bảng hiệu bị bắn nát, khuôn mặt vốn hiền từ của bà ánh lên sự nghiêm nghị. Bà quay đầu chậm rãi nhìn về phía đám người kiêu ngạo phía đối diện, không khí căng thẳng đến cực điểm.
“Đừng nhìn tôi như vậy, hiệu trưởng! Chúng tôi có lý do chính đáng để nghi ngờ học viện các người chứa chấp tội phạm thời gian!” Kira cợt nhả, những lời nói ra lại sắc như dao.
“Tội phạm thời gian ư? Ông có bằng chứng gì không?” Dan, một người nóng tính, lập tức phản bác. Điều này khiến Kira cười phá lên, hắn vỗ tay một tiếng, từ phía sau lưng, đàn em lập tức nhường ra một con đường. Cuối con đường, Ethan đang đứng ở đó, sắc mặt rất kém, có phần chột dạ.
“Đó là sinh viên của trường chúng tôi!” Orion cau mày.
“Từ hôm nay, Ethan không phải, hắn sẽ được cử đến GAIA học ở những học viện danh giá! Mà thôi, không nói điều thừa nữa, Ethan, đưa ra bằng chứng đi.”
Ethan không tình nguyện bước về phía trước, đối mặt với ánh mắt thất vọng và trách cứ của giáo sư và những sinh viên còn lại. Nhưng khi nghĩ đến lời hứa của Kira, niềm tin ấy lại cho Ethan thêm dũng khí. Đúng vậy, hắn chỉ hy vọng có một xuất phát điểm cao hơn mà thôi, cuộc đời rực rỡ của hắn không thể nào bị chôn vùi ở trên hành tinh có nền văn minh bị bỏ rơi.
Ethan ấn thiết bị liên lạc cá nhân, một hình chiếu công khai hiện lên trên không trung. Đó là hình ảnh đêm qua khi Ethan rời khỏi học viện, khi sân trường bỗng nhiên vụt sáng và những lời cảnh cáo kêu lên “phát hiện sinh mệnh chưa đăng ký trên hệ thống dân cư”.
Sắc mặt của giáo sư Orion và những sinh viên còn lại xấu đi trông thấy, duy chỉ có viện trưởng là bình tĩnh, bà chậm rãi nói, nhưng từng câu từng chữ lại rõ ràng và mạnh mẽ: “Như cậu biết đấy, trường học chúng tôi xuống cấp, những thiết bị này tồn tại từ cuộc chiến văn hóa nổ ra cách đây đã lâu, hỏng hóc là chuyện bình thường. Còn Ethan, sao hôm qua trời khuya rồi mà trò vẫn còn chạy ra ngoài học viện?”
Ethan cứng họng không nói, nhưng lúc này Kira đã mất hết kiên nhẫn, hắn ta tiến lại gần hơn, đối diện trực tiếp với viện trưởng.
“Không phí lời nữa, chứa chấp tội phạm thời gian là tội tử hình! Nếu phía học viện không có động thái đáp trả, chúng tôi có quyền nghi ngờ và lục soát trước khi kiến nghị lên cục cảnh sát thời gian!”
Orion trầm mặc, ông biết chắc chắn Kira có mục đích khác mới muốn vào trong học viện kiểm tra. Nhưng nếu thực sự thả cho Kira vào, chắc chắn họ sẽ phát hiện người kia. Vốn dĩ đề là một kẻ lai lịch bất minh, nay lại để Kira nắm thóp và báo lên cục cảnh sát, chắc chắn học viện sẽ bị đóng cửa. Còn nếu không cho bọn hắn vào, thì chắc chắn Kira sẽ vin vào lý do này để làm trò khác nữa.
Quả thực là tiến không được mà lùi cũng không xong!
“Chúng ta đều là người thông minh, Kira! Cậu muốn gì từ chúng tôi?” Hiệu trưởng đi thẳng vào vấn đề.
Kira sững người lại, bỗng nhiên gã ôm bụng cười lớn, một bên mặt nguyên vẹn còn lại tràn đầy nếp nhăn xô lại với nhau càng khiến gương mặt của hắn trông vặn vẹo hơn.
“Hiệu trưởng quả thực vô cùng kháng khái, tôi muốn...”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Những Linh Hồn Từ Quá Khứ,
truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ,
đọc truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ,
Những Linh Hồn Từ Quá Khứ full,
Những Linh Hồn Từ Quá Khứ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!