Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nuôi Em Thây Ma Gà Rù
Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa
Vất vả suốt buổi sáng, Kiều Kiều đã được vũ trang toàn thân mới tháo chiếc khẩu trang Lục Diệt vừa
đeo nghiêm chỉnh cho cô xuống, sau đó lề mề ăn hộp thịt cua đóng hộp cho bữa sáng.
Lục Diệt: “…”
Tốc độ ăn của Kiều Kiều rất chậm, trong lúc Lục Diệt nhẫn nại chờ cô ăn xong nhân thể cũng lót dạ
bằng một ổ bánh mì.
Khó khăn lắm mới đợi Kiều Kiều ăn xong.
Vừa ra đến cửa, cô đã bị Lục Diệt chụp một cái mũ lưỡi trai
màu đen lên đầu, vành mũ được anh kéo thấp xuống, che gần hết tầm nhìn của Kiều Kiều khiến cô bất
giác giơ tay lên muốn đẩy mũ lên cao một chút.
“Đừng lộn xộn.” Lục Diệt nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô ra ngoài.
Đã vào thu, nhưng mặt trời vẫn chói chang, lâu lắm rồi Kiều Kiều chưa tiếp xúc với ánh nắng nên
thấy hơi chóng mặt khi ra nắng, may mà có đội mũ nên cô cũng không thấy khó chịu mấy.
Vì được Lục Diệt dắt nên cô dồn hết lực chú ý vào cảnh vật xung quanh.Cặp mắt đen trong vắt của cô
lấp la lấp lánh, có vẻ rất thích môi trường bên ngoài, bởi vì không có người, cũng bởi vì đã lâu cô
không ra ngoài.
Trước cổng khu nhà có một tiểu đội canh gác do mấy người còn sống sót hợp thành, bọn họ phụ trách
tuần tra xung quanh, bảo đảm không để thây ma tới gần.
Vì Thi Huyễn Minh đã dặn trước nên khi thấy Lục Diệt đi ra cũng không ai ngăn cản họ.Có điều, lúc
sắp ra khỏi khu nhà, chợt có một giọng nói lạnh lùng vọng tới từ sau lưng: “Chờ một chút!”
Lục Diệt xoay người lại, thấy Quách Bàn đi đến đứng trước mặt anh và Kiều Kiều.
Sau đó, Lục Diệt thấy Quách Bàn vốn đang định mở miệng nói chuyện bỗng lui về sau một bước.
Anh ta bịt mũi, nhíu mày nói: “Cái mùi trên người anh…” “Đây là chuyện anh tính nói?” Lục Diệt mặt
mày bình tĩnh hỏi.
“… Mẹ kiếp, giờ anh có sở thích quái gì thế?” Quách Bàn ngửi thấy mùi nước hoa gay mũi, chẳng biết
trộn lẫn thứ mùi gì mà khi chúng hòa vào nhau thì lại chua lòm.
Lục Diệt mặt không đổi sắc đổ vấy cho Kiều Kiều: “Bạn gái tôi thích thế.” Quách Bàn: “…”
Quách Bàn liếc sang Kiều Kiều đang ngoan ngoãn để Lục Diệt dắt.
Cô bạn gái Kiều Kiều của Lục Diệt ăn mặc thiên hướng trung tính, trên người diện một chiếc áo khoác
rộng thùng thình, lại còn cẩn thận kéo khóa từ đầu đến đuôi, bọc cả người kín mít.Nếu không phải
Kiều Kiều quá gầy gò, lại còn có một mái tóc dài đen nhánh thì Quách Bàn nhìn kiểu gì cũng thấy cô
không giống một cô gái.
Hơn nữa người cô rất nặng mùi.
Rõ ràng là, trừ mùi nước hoa còn có cả mùi khác.Quách Bàn thấy rất
quen, nhưng vì mùi nước hoa kia quá nồng nặc nên nhất thời anh ta không nhớ ra nổi.
Nhưng xuất phát từ tính cảnh giác tự nhiên của một quân nhân, Quách Bàn vẫn hỏi: “Trong lúc làm
nhiệm vụ mà anh vẫn còn hứng thú tìm bạn gái à?” “Chuyện riêng của tôi không liên quan tới anh.”
Lục Diệt đáp lạnh tanh.
Quách Bàn dời mắt sang Kiều Kiều, cất giọng chào cô: “Này cô.”
Kiều Kiều cúi đầu ngơ ngẩn nhìn mũi chân mình, không biết Quách Bàn vừa gọi mình.Nhưng ánh mắt của
Quách Bàn quá đỗi sắc bén khiến Kiều Kiều thấy hơi bất an, bàn tay đang được Lục Diệt nắm khẽ run
lên.
Lục Diệt đẩy Kiều Kiều ra sau lưng mình, nói thẳng: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
“À, có đấy.” Nghe Lục Diệt bảo thế, Quách Bàn dời mắt khỏi người Kiều Kiều, chuyển sang nhìn anh:
“Anh ở lại đi, bọn tôi cần anh.”
Lục Diệt ngạc nhiên nhìn Quách Bàn, sau đó nói: “Tôi khuyên bọn anh thừa dịp có thể rút lui bây giờ
thì nên rút lui đi.”
Anh ta khuyên Lục Diệt ở lại, thế mà Lục Diệt lại khuyên bọn họ rời khỏi thành phố Tô.
“Tiểu Minh đã nói cho anh biết kế hoạch của chúng tôi rồi, nếu anh ở lại đây, sau này căn cứ xây
xong sẽ tính một phần công cho anh, tốt hơn việc anh lang bạt vô định nhiều.” Tuy Quách Bàn và Lục
Diệt không hợp nhau, nhưng anh ta lại rất tán thưởng năng lực của Lục Diệt, vì thế mở miệng khuyên
nhủ: “Chẳng lẽ anh muốn làm một kẻ tầm thường vô dụng bên ngoài sao? Vả lại, nếu anh ở lại cũng tốt
cho bạn gái anh nữa, dẫu sao phụ nữ luôn thích có cuộc sống yên ổn.”
Lục Diệt nói: “Không cần.”
“Thôi.Tôi không nài ép anh nữa, vậy anh hãy bảo trọng.” Quách Bàn cũng không miễn cưỡng, nói
thẳng: “Đương nhiên tôi mong một ngày nào đó anh sẽ thay đổi ý định.”
Sẽ không có ngày đó, Quách Bàn không biết trước mắt là vực thẳm, nên vẫn không chùn bước tiến về
phía trước.
Lục Diệt đã khuyên anh ta, chẳng còn gì khác để nói thêm.“Tạm biệt.” Lục Diệt nắm tay Kiều Kiều,
cất bước ra ngoài.
Bỗng nghe tiếng Quách Bàn trêu anh sau lưng: “Không ngờ vào lúc mạt thế mà anh lại kiếm một cô nàng
nhút nhát làm bạn gái.
Lục Diệt, anh được ghê chứ.”
Kiều Kiều gầy gò, tuy nhìn thoáng qua không thấy rõ mặt nhưng chung quy khiến người ta có cảm giác
cô còn trẻ tuổi.Lục Diệt không để ý đến lời anh ta, nhanh chóng dẫn Kiều Kiều rời khỏi phạm vi khu nhà.
Không chuẩn bị gì mà đi thì tất nhiên không ổn.Trong thành phố đã thất thủ này, Lục Diệt cần tìm
được một chiếc xe và một ít nhu yếu phẩm, trong đó không thể thiếu thiết bị y tế.
Nhưng vì giờ Kiều Kiều còn đi theo Lục Diệt, anh làm gì cũng phải lo cho cô nên khá vướng tay vướng
chân.May là tốn một buổi chiều, Lục Diệt cũng rõ đại khái tình hình phân bổ của đám thây ma ở
những tuyến đường rời khỏi thành phố Tô.
Khi màn đêm buông xuống, bọn họ tạm trú trong một nhà kho bỏ hoang.Lục Diệt thắp một ngọn nến, bắt
đầu nghiên cứu tuyến đường ra khỏi thành phố dưới ánh sáng leo lắt.
Kiều Kiều không hiểu mấy thứ đó, chỉ ngồi cạnh Lục Diệt ngơ ngác nhìn bản đồ.
Thời gian dần dần qua đi, rốt cuộc Lục Diệt cũng ngẩng lên khỏi bản đồ, phát hiện Kiều Kiều không
nhìn bản đồ nữa mà đang nhìn anh.
Đôi mắt màu nâu lạnh lùng của anh bất ngờ đối diện với cặp mắt đen láy của cô.
Kiều Kiều đã sớm gỡ bỏ khẩu trang và mũ lưỡi trai, mái tóc dài rũ bên tai cô, buông xuống trước
người, khuôn mặt cô mờ ảo dưới ánh nến.Lục Diệt bất chợt liếc mắt nhìn một cái, không hiểu sao tim
bỗng đập thình thịch rồi lại bình tĩnh ngay, khiến ngay cả anh cũng không nhận ra.
“Ngày mai tôi muốn tới bệnh viện thành phố một chuyến, em phải đi với tôi.” Lục Diệt dời mắt, nói.
Kiều Kiều cầu còn chẳng được, vội vã gật đầu.Lục Diệt bồi thêm: “Đi giết thây ma với tôi.” Kiều
Kiều: “…”
“Gom đủ nhu yếu phẩm tôi sẽ rời khỏi đây, cũng không định mang em theo.” Lục Diệt chậm rãi nói:
“Vậy nên mấy hôm nay tôi sẽ cố gắng giúp em, để em có đủ năng lực tự bảo vệ mình.”
Tốc độ hiện tại của Kiều Kiều nhanh hơn thây ma bình thường, chậm hơn loài người, vậy nên tuy sức
mạnh của cô khó lòng tăng lên, nhưng tốc độ của cô có thể cải thiện, khi ấy việc cô tự bảo vệ mình
giữa đám thây ma chẳng phải chuyện gì khó.
Hơn nữa, thành phố Tô sau này sẽ là thiên đường của thây ma, không còn con người sống ở đây nữa.Loài người là sinh vật còn nguy hiểm hơn thây ma.Với một người ngây thơ như Kiều Kiều mà nói thì ở
lại thành phố chỉ có thây ma đối với cô là một chuyện tốt.
Cô có thể luôn sống hồn nhiên, an toàn sống sót.Điều Kiều Kiều quan tâm chỉ có mỗi chuyện sau này Lục Diệt không muốn dẫn cô theo, cô ngây ngốc
nhìn Lục Diệt, hốc mắt dần đỏ hoe.
Lục Diệt không nhìn cô mà chẳng biết lấy đâu ra một con dao găm, dúi vào tay Kiều Kiều.
Kiều Kiều dịch người về sau, không chịu lấy.Giọng Lục Diệt lạnh đi: “Cầm.”
Lần đầu tiên Kiều Kiều nghe thấy Lục Diệt dùng ngữ khí như thế nói chuyện với mình.Cô bị dọa sợ,
lật đật cầm lấy con dao găm kia với bàn tay lẩy bẩy run.
“Nhược điểm của thây ma là phần đầu, chuyện này hẳn em biết rõ.
Vậy nên, khi đối mặt với thây ma…”
Thấy Kiều Kiều đã cầm dao găm, Lục Diệt mở miệng giảng giải cho cô ngay.
Kiều Kiều chưa từng tiếp xúc với những thứ như vậy, ánh mắt cô ngập vẻ hoang mang.
Anh còn bảo Kiều Kiều xem anh như thây ma để luyện tập, Kiều Kiều run rẩy ngồi xổm trong xó, Lục
Diệt hết cách phải dọa cô thì cô mới chịu cầm
dao găm lên.
Một buổi tối đương nhiên không thể học xong hết thảy, Lục Diệt để cô thử qua một lần, rồi tựa người
vào tường bắt đầu nghỉ ngơi, dù sao ngày mai không biết sẽ đụng độ bao nhiêu thây ma.
Mà Kiều Kiều thấy Lục Diệt không thúc giục mình nữa thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, ném con dao găm
xuống rồi lén dịch tới cạnh Lục Diệt.
Thấy Lục Diệt không phản ứng gì, cô lại dè dặt ngồi sát gần anh thêm một chút.
Đương nhiên Lục Diệt cảm nhận được Kiều Kiều đang ngồi cạnh mình, nhưng anh không mở mắt ra mà cố
thiếp đi thật nhanh, cũng không hiểu sao mà anh lại ngủ say thật.
Kiều Kiều đặt đầu ngón tay lên mí mắt Lục Diệt, chấm sáng màu xanh lục ở đầu ngón tay cô nhanh
chóng biến mất tăm.
Lương sống của cô thoạt trông thật mệt mỏi.Đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt đấy.
Tuy Lục Diệt vừa làm dữ với cô, khiến cô hơi bực, nhưng cô vẫn sẽ cố gắng trông chừng anh.
Kiều Kiều yên lặng ngồi bên cạnh Lục Diệt suốt đêm.Khi trời hửng sáng.
Lục Diệt còn chưa tỉnh lại, cô đã bắt đầu nhấp nhổm không yên.Hay là thừa dịp anh ngủ mà cắn anh
một cái.
Ai bảo anh nói sẽ không dẫn mình theo chứ, hừ.
Kiều Kiều há miệng, để lộ đôi răng nanh dạo này đã bén nhọn hẳn lên, từ từ kề sát chúng vào cổ Lục
Diệt.
Nhưng cô dán miệng lên cổ Lục Diệt hồi lâu mà không cắn xuống được.Kiều Kiều nghĩ, nếu cô lén cắn
anh, chắc chắn anh sẽ giận lắm, bây giờ anh đã không muốn dẫn cô theo, nếu cô mà cắn anh một cái
thì chắc chắn anh sẽ đuổi cô đi ngay.
Kiều Kiều toan từ từ rời xa ra, đột nhiên cảm nhận được một loại năng lượng kỳ lạ chuyển động, cô
tiến gần tới nguồn năng lượng kia theo cảm giác, sau đó móc chiếc vòng bằng chỉ đỏ mà Lục Diệt đeo
trên cổ ra.
Phía cuối sợi chỉ có một chiếc nhẫn rất đẹp bằng bạc trông vô cùng giản dị, nhưng hoa văn chạm khắc
trên ấy lại vô cùng tinh xảo, còn gắn thêm mấy viên kim cương nhỏ lấp lánh rực rỡ rất đẹp.
Kiều Kiều vừa thấy đã thích ngay.Cô cứ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ấy mãi, cặp mắt đen sáng như sao.
Giọng Lục Diệt bất thình lình vang lên, anh hỏi: “Thích à?”
Kiều Kiều không ngờ anh lại tỉnh ngay lúc này, vội vàng lùi ra sau, rồi gật gật đầu, xem như trả
lời anh.
Một chiếc nhẫn đẹp như thế, Lục Diệt sẽ cho cô sao?
Kiều Kiều gật đầu xong thì nhìn anh bằng ánh mắt trông mong.
Lục Diệt cảm thấy lúc Kiều Kiều dùng ánh mắt như thế nhìn anh thật đáng yêu, không kiềm được mà đưa
tay vuốt tóc cô, sau đó mới chậm rãi nói: “Không cho em được.”
Thế thôi vậy.
Kiều Kiều cũng không nài.
Cô chỉ vào cái bụng lép xẹp của mình, nhìn Lục Diệt tỏ ý mình đói.
Vốn tưởng Lục Diệt không còn đồ ăn, không ngờ anh bỗng biến ra đồ ăn rồi đưa cho cô.
Kiều Kiều cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Cô vẫn luôn tự hỏi Lục Diệt cất những thứ ấy ở đâu, nào là nước, nào là dao găm, nào là đồ ăn,
dường như chúng đều đột nhiên xuất hiện.
Nhưng bây giờ Kiều Kiều lại nhạy bén nhận ra nguồn năng lượng phát ra từ chiếc nhẫn chuyển động.
Kiều Kiều chỉ vào đồ ăn trên tay, rồi lại chỉ vào chiếc nhẫn trên cổ Lục Diệt, như đang hỏi có phải
biến ra từ đó không.
Lục Diệt không giấu giếm, gật đầu.
Chiếc nhẫn này đã theo anh rất nhiều năm, kiếp này sau khi dị năng của anh thức tỉnh, đương nhiên
vẫn có thể sử dụng không gian bên trong nhẫn.
Thời mạt thế mà có không gian tùy thân sẽ tiện hơn rất nhiều, đặc biệt là buổi đầu mạt thế như bây
giờ, khi chưa tới thời điểm mà nhẫn không gian được nghiên cứu chế tạo.
Sau khi hai người ăn sáng xong, Lục Diệt bèn dẫn Kiều Kiều đi về hướng bệnh viện thành phố.
Anh chọn một lối đi ít người qua lại, nhưng vẫn khó tránh khỏi đụng độ vài ba thây ma dọc đường.
Lục Diệt nhìn thây ma đang bổ nhào về phía mình, sau đó ngoảnh lại nhìn Kiều Kiều đã lùi ra một
bên, làm bộ không quen anh.
Lục Diệt mặt mày thản nhiên như không mà chặt đầu thây ma, rồi ném tới bên chân Kiều Kiều.
“Tối qua dạy em thế nào, em quên rồi à?” Lục Diệt nhìn Kiều Kiều đứng rúm ró một bên thì hơi tức:
“Em cứ thế thì sau này sẽ bị bắt nạt đấy.Em lại muốn mang thương tích đầy mình à?”
Đương nhiên Kiều Kiều không muốn thế, nhưng mà cô không dám.
Lục Diệt thấy Kiều Kiều như vậy thì giận thật, anh lạnh lùng nói: “Từ giờ tới bệnh viện thành phố,
tôi sẽ mặc kệ em, em tự lo liệu đi.”
Nói xong, Lục Diệt đẩy nhanh tốc độ, đi về phía mục tiêu.
Kiều Kiều không đuổi kịp anh, cô cũng cố tăng tốc, còn vì thế mà bị ngã một lần, rồi đành nhìn Lục
Diệt cách cô mỗi lúc một xa hơn.
Cô hơi sốt ruột, không kiềm được kêu thành tiếng, tiếng kêu cô phát ra vẫn thuộc về thây ma như
trước, song bước chân Lục Diệt chỉ thoáng khựng lại, anh không hề ngoảnh đầu, mà hoàn toàn biến
khỏi tầm mắt cô..
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Nuôi Em Thây Ma Gà Rù,
truyện Nuôi Em Thây Ma Gà Rù,
đọc truyện Nuôi Em Thây Ma Gà Rù,
Nuôi Em Thây Ma Gà Rù full,
Nuôi Em Thây Ma Gà Rù chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!