Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 167: 171


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

171.


Ngụy Vô Tiện đứng giữa cánh rừng mênh mông sương trắng một tay nắm chặt Tùy Tiện đã ra khỏi vỏ, cũng đang nôn nóng muốn chết. Tính toán cũng sắp đến giờ lành rồi, tại sao lại còn gặp phải loại chuyện này chứ!


Hắn vốn chỉ muốn xuống núi lấy cái bội sức đeo thắt lưng rồi quay về thôi, có quỷ mới biết đi dạo hai vòng trong chợ lại gặp một vị phu nhân đầu tóc rối bời khóc lóc suớt mướt đang níu lấy từng người xung quanh cầu xin họ cứu phu quân nàng, nói là bị Hổ yêu bắt đi rồi, nếu như muộn thêm chút nữa thì sẽ bị ăn tươi nuốt sống mất. Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì đứng ngồi không yên, mà những người khác thì thấy năm hết tết đến rồi cũng không muốn dính dáng đến sợ rước họa vào thân, phu nhân kia chỉ có thể ngồi ở đầu đường khóc đến tê tâm liệt phế. Hắn nghĩ thầm, đằng nào cũng đang còn sớm, cứu người đã rồi nói sau, dù sao chuyện này cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Ai ngờ con Hổ yêu này lại khác hẳn với những con Hổ yêu tầm thường khác, đúng là phiền phức đến cực điểm! Đấu với hắn hai hiệp, chẳng hiểu sao lại tung ra một cái kết giới, ý đồ mê mặc hai mắt hắn, sau đó trốn biệt tích. Ngụy Vô Tiện cảm giác một chút, trái tim lại buông lỏng xuống. May mà không phải bị lật thuyền trong mương gặp phải kết giới Tuần linh, chỉ là một cái kết giới bình thường thôi.


Nhưng nếu sương mù xung quanh còn chưa tan thì chính là đại biểu cho việc Hổ yêu kia vẫn còn trong kết giới, chẳng qua là không biết đang trốn ở đâu. Ngụy Vô Tiện vừa rồi dùng kiếm nhiều nên tay vẫn còn hơi tê, chỉ cảm thấy thứ quỷ quái kia vừa to lại vừa khỏe, dùng linh lực chống đỡ cũng chống không nổi, may mà khuỷu tay hắn nhanh chóng thúc một phát vào giữa mặt, hình như trúng vào yêu đan của nó, sau đó mới linh hoạt ngửa người ra sau tạo thành một thế Thiết Bản Kiều né tránh cỗ cự lực đang đánh đến. Nhìn sương mù lúc này vẫn còn mịt mù, nếu không có chuyện gì thì Ngụy Vô Tiện còn có thể chậm rãi kéo dài thời gian dụ nó ra, nhưng mà lúc sau hắn còn có một chuyện rất quan trọng phải làm. Chẳng qua là không diệt trừ Hổ yêu, hắn như thế nào cũng không đành lòng tàn nhẫn rời đi. Ngụy Vô Tiện phiền não thở dài, thầm nghĩ: Ôi, đúng là khảo nghiệm mà ông trời dành cho ta. Chắc chắn là đêm qua ta lén gặm cải trắng quá đà... cho nên quả báo đến sớm.


'Roẹt!!!!'


Một đạo kình phong đánh thẳng vào mặt hắn!


Ngụy Vô Tiện vô cùng nhanh chóng, lập tức nâng gối đạp về phía sau, ai ngờ giẫm phải cái gì đó mềm mềm, sau đó bị vướng lại không thể rút chân ra được. Cũng may hắn phản ứng nhanh, thanh kiếm trong tay xoay một vòng đảo ngược lại, hắn nắm chắc chuôi kiếm, chỉ nghe thấy 'phập' một tiếng chứng tỏ mũi kiếm đã đâm vào da dày thịt béo, gọn gàng lưu loát hệt như cắt một miếng đậu hũ. Tiếng gầm rú trầm khàn giống như cơn sóng lớn ập đến, Ngụy Vô Tiện bị nó đẩy bắn ngược ra sau, 'rầm' một tiếng va vào thân cây, nhe răng trợn mắt mà rít lên đau đớn. Nhưng con Hổ yêu cũng đã bị thương không nhẹ, thân ảnh cực kỳ to lớn đang nấp trong sương mù nãy giờ hiện ra, hung tợn nhào về phía này.


"Cuối cùng cũng tới rồi."


Ngụy Vô Tiện không chút hoảng loạn, ngược lại còn bật cười, dồn linh lực trong lòng bàn tay rồi rót vào thân kiếm, linh quang lập tức bùng nổ nơi đầu mũi kiếm, sau đó mạnh mẽ bao trùm toàn bộ lưỡi kiếm, đâm thẳng vào bụng dưới của Hổ yêu. Nhưng con yêu kia như thể ngã một lần khôn hơn một chút, đột ngột sinh ra vài phần linh trí giống như con người, hàm răng dày đặc trắng ởn nhe ra mang theo một mùi tanh nồng ập thẳng vào mặt, khiến Ngụy Vô Tiện phải hơi nheo mắt lại, cổ tay trong chốc lát đâm chệch nửa nhịp. Cũng may là hắn còn phản ứng kịp, nghiêng người lăn một vòng né tránh, hai đầu gối cũng vì thế mà đập mạnh xuống đất. Ngay sau đó, mặt hắn trở nên trắng bệch, đau đến mức rít lên, hai chân mềm nhũn:


"Đau quá...!"


Con yêu kia hai mắt trừng lớn, há to miệng muốn cắn xuống, hàm răng trắng ởn lóe lên ánh máu, khí thế kinh người giống như muốn thao túng tất cả.


'Roẹt!'


Một đạo linh quang lao thẳng về hướng này, đâm xuyên qua móng vuốt đầy lông, xé nát da thịt, máu văng tung tóe. Hổ yêu ngay lập tức rít gào thảm thiết văng sang một bên, cũng đập vào một thân cây, giống hệt Ngụy Vô Tiện ban nãy. Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng lại thì đã được một cánh tay hữu lực ôm trọn vào lồng ngực ngập mùi đàn hương, nâng mắt lên đã gặp được đôi đồng tử nhạt màu quen thuộc đến cực điểm, lập tức vui vẻ reo lên:


"Lam Trạm!"


"Sao lại bị thương?!"


Giọng nói đang cố đè nén cơn giận sắp bùng nổ của Lam Vong Cơ vang lên, làm Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút. Hổ yêu thừa dịp hắn thất thần trong chớp mắt, mạnh mẽ vặn người đứng lên, sau đó trốn vào trong màn sương mù. Ngụy Vô Tiện vừa liếc thấy đã vội la lên:


"Ôi! Bắt lấy nó! Nó chạy..."


Bàn tay đang nắm lấy cổ tay hắn bỗng nhiên siết chặt, Lam Vong Cơ khẽ hít vào một hơi, gằn từng chữ một:


"Sao lại bị thương?"


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện vội ho một tiếng: "Vừa rồi không cẩn thận... tự vấp chân ngã."


Lam Vong Cơ chậm rãi buông lỏng tay ra, lồng ngực phập phồng rất khẽ, vừa bực bội lại vừa sốt ruột, muốn nói nhưng lại thôi, chỉ im lặng nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện bị y nhìn như vậy thì ra vẻ nghiêm túc nói:


"Lam nhị công tử, làm người phải nói đạo lý, chuyện này sao có thể trách ta..."


"Tại sao lại ở trong này?"


Lam Vong Cơ mím môi, giúp hắn xoa bóp kéo nắn lại đầu gối, cuối cùng vòng qua vòng lại mãi mới cứng nhắc mà ngắt lời hắn. Ngụy Vô Tiện "à" một tiếng, cười nói:


"Bắt yêu cứu người."


Lam Vong Cơ thấy tình huống vừa rồi thì cũng đã ít nhiều đoán được đáp án sẽ là thế này. Ngụy Vô Tiện đưa mắt đánh giá xung quanh, thở dài một hơi:


"Hay là ngươi đi về trước đi, mình ta giải quyết được mà. Mạng người quan trọng, dù sao cũng không thể bỏ mặc không để ý được."


Hắn còn chưa nói xong đã thấy thân kiếm Tị Trần được rót đầy linh lực, hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau cảm nhận được khế ước hợp nhất linh lực giao hòa, ngay tức khắc như đã sớm dự đoán trước, cúi đầu nhoẻn miệng cười. Lam Vong Cơ rõ ràng còn đang cố gắng bình ổn nhịp thở gấp gáp vừa rồi, nhưng giọng nói vẫn thản nhiên, còn đặc biệt nghiêm túc:


"Đánh nhanh thắng nhanh."


Trong rất nhiều chuyện, hai người bọn họ vĩnh viễn đều ăn ý như vậy.


____///____


https://www.facebook.com/112443197222576/posts/237828851350676/?d=n
Ngoài lề xíu, mình có đu đồ CP27 của Montage á, bạn nào đu cùng thì ra cuộc hội thoại mình có post link hoặc tìm page Niệm Tiện Bất Vong nha

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Oan Gia Đúng Là Khó Chơi, truyện Oan Gia Đúng Là Khó Chơi, đọc truyện Oan Gia Đúng Là Khó Chơi, Oan Gia Đúng Là Khó Chơi full, Oan Gia Đúng Là Khó Chơi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top