Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 8: 8


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

8.


Đến lúc Ngụy Vô Tiện dựa vào giường rồi vẫn còn cố nín cười, bả vai không ngừng rung lên từng đợt, cười thầm đến mức chảy cả nước mắt. Nếu như ai không biết còn tưởng hắn vì được thành thân mà vui đến phát khóc.


Lễ bái đường thành thân của hai người cực kỳ nhỏ, bởi vì chỉ muốn thử xem có thể lừa gạt cái "Khế" đang còn tồn tại hay không. Việc Ngụy Vô Tiện tóm lấy Lam Vong Cơ trong lễ Trảo Chu chỉ có ít thế gia biết được, vậy nên cũng không có cách nào chiếu cáo với thiên hạ. Lam Khải Nhân cùng mấy vị trưởng bối trùng hợp lại không có ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cho nên Lam Hi Thần liền tự mình chủ trì cái lễ này, để cho hai người đơn giản bái mấy bái, sau đó đem tên Ngụy Vô Tiện ghi vào gia phả, xem như là hoàn thành. Nếu ba tháng sau có gì thay đổi, hoặc là không thể qua mặt được cái "Khế" kia thì vẫn có thể tổ chức chính thức lần nữa.


Lúc này Ngụy Vô Tiện mặc hỉ phục, ngồi bắt chéo chân trên giường, mũi chân còn không ngừng vung vẩy. Trong chốc lát, không gian tĩnh mịch của Tĩnh thất vang lên một tiếng cười cực nhỏ:


"Phụt..."


Hai hàng lông mày của Lam Vong Cơ cau chặt lại.


"Hì hì..."


Ngụy Vô Tiện cười phì ra một tiếng, còn khoa trương lấy tay bịt miệng lại. Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, bàn tay giấu dưới ống tay áo siết chặt đến mức trắng bệch.


"Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."


Cuối cùng Ngụy Vô Tiện thật sự không thể nhịn được nữa, nằm trên giường cười lăn lộn, nói:


"Lam Trạm, ngươi làm ta buồn cười quá đi mất! Ha ha ha ha ha ha ha lại còn xem mấy thứ kia nghiêm túc đến vậy! Mấy chuyện này có thể học từ trong sách sao ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết ta!"


Lam Vong Cơ siết chặt tay thành nắm đấm, nhàn nhạt nói:


"Nghiêm túc không tốt sao?"


Ngụy Vô Tiện lau nước mắt, cười nói:


"Rồi rồi rồi, ngươi thích học tập nhất, cái gì cũng có thể học từ sách. Thà ngươi hỏi ta còn hơn."


Lam Vong Cơ cố gắng đè nén tâm tư trong lòng, nói:


"Ngươi... làm sao biết được."


Ngụy Vô Tiện đạp rơi giày ra, khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, nói:


"Ta á, tuy không hiểu rõ lắm, nhưng cũng nghe qua một ít."


Lam Vong Cơ không lên tiếng.


"Nếu như đã bái đường thành thân, kết làm phu thê, sẽ phải thật lòng thật dạ mà đối xử tốt với người kia."


Ngụy Vô Tiện chống cằm, nói tiếp:


"Hơn nữa còn có thể làm một ít chuyện mà trước khi thành thân không được làm."


Hắn dừng lại một chút, dựa theo kinh nghiệm xem Xuân cung đồ của chính mình, cực kỳ xấu xa mà trêu chọc Lam Vong Cơ:


"Ví dụ như nắm tay này, hôn môi này, hay là..."


Vành tai Lam Vong Cơ đã đỏ ửng, lạnh giọng nói:


"Nói gì đấy?"


Ngụy Vô Tiện cười đến mức tí nữa thì rơi xuống giường, đôi chân trần nhanh chóng đạp lên sàn nhà sạch sẽ lạnh lẽo của Tĩnh thất, giống như khoe khoang mình hiểu biết nhiều, chậm rãi lắc đầu mà nói với y:


"Lam nhị công tử, đến cái này mà ngươi cũng không biết sao, những chuyện có thể làm còn rất nhiều đó. Ví dụ như sau khi bái đường thành thân chính là cởi quần áo..."


Mũi chân trắng nõn có chút phiếm hồng, cổ chân của thiếu niên thon gầy đến mức chỉ cần dùng một tay là có thể nắm được, có chút nhàm chán mà nhẹ nhàng đá đá cẳng chân Lam Vong Cơ, đạp đến mức làm ống quần cuộn lên. Vành tai Lam Vong Cơ ngày càng đỏ, tuy trong lòng biết rõ người kia đang cố tình chơi xấu, nhưng tầm mắt lại không thể nào dời khỏi cổ chân trắng nõn đang cọ cọ vào chân mình. Trong lòng có chút buồn bực xen lẫn khó hiểu, chẳng lẽ người này đối với ai cũng ngả ngớn như vậy, cởi giày để lộ chân trần dây dây dưa dưa trêu chọc cẳng chân người khác.


Hai người bọn họ quen biết đã nhiều năm nay, Ngụy Vô Tiện cũng không phải chưa từng thẳng thắn cởi quần áo trước mặt y. Nhưng sau khi chấp nhận rằng trong khoảng thời gian này phải cố gắng làm đúng nghĩa vụ của một trượng phu, có trách nhiệm với hắn, Lam Vong Cơ đã đứng ở góc độ của người làm chồng mà hết sức khoan dung với Ngụy Vô Tiện.


Ngụy Vô Tiện kéo dài giọng, nhếch miệng lên mà cười cợt nói một câu:


"Sau đó ngủ cùng nhau..."


Hơi thở của Lam Vong Cơ khựng lại trong chớp mắt, sau đó y thong thả gật đầu:


"Được."


Ngụy Vô Tiện: "Ha ha ha ha ha ha ha ha... Hả?"


Hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị người ta túm lấy cổ tay rồi đè xuống giường, hỉ phục bị lột xuống, cổ chân cũng bị đè chặt lại. Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện chỉ muốn trêu đùa y mà thôi, lại không nghĩ đến y thật sự làm vậy, lông tơ khắp người dựng đứng hết cả lên:


"Lam Lam Lam Lam Trạm! Ngươi làm cái gì...?"


Lam Vong Cơ đè trên người hắn, đem hỉ phục của hắn lột sạch ra, nhàn nhạt nói:


"Làm theo lời ngươi."


Y dừng lại một chút, nói tiếp:


"Cởi quần áo đi ngủ."


Ngụy Vô Tiện giãy giụa muốn chống lại, nói:


"Thế ngươi tự cởi của ngươi là được rồi, cởi của ta làm cái gì?! Ta còn chưa muốn ngủ!"


Lam Vong Cơ lạnh nhạt nói:


"Ngươi đã nói, cùng nhau."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện gào lên:


"Đừng mà! Lam nhị công tử ngươi tha cho ta đi! Hai người chúng ta chỉ là giả vờ thành thân thôi, ngươi thật sự muốn ngủ cùng ta đấy à?!"


Lam Vong Cơ: "Ừ."


Ngụy Vô Tiện bị một chữ "Ừ" không nặng không nhẹ này của y dọa đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, luống cuống không biết làm thế nào, lập tức nghiêng đầu cắn phập một phát lên cánh tay của Lam Vong Cơ đang dùng để đè hắn xuống. Lam Vong Cơ bị cắn thì nhíu mày một cái, hơi thả lỏng tay ra. Hỉ phục trên người Ngụy Vô Tiện còn mắc lại ở khuỷu tay thon gầy, trung y xộc xệch. Hắn lùi sâu vào góc tường, cực kỳ cảnh giác, khuôn mặt trắng bệch cả ra:


"Ngươi đừng lại đây! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, đừng có động tay động chân!"


Sắc mặt của Lam Vong Cơ lúc này cũng kém cực kỳ, tức giận đến mức tái đi, nắm lấy cổ tay vừa bị cắn đang còn lưu lại dấu răng, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Hai người vẫn còn giằng co, không ai đoán ra đối phương đến cùng là muốn làm cái gì.


Trong phút chốc, Lam Vong Cơ nặng nề mà liếc Ngụy Vô Tiện một cái, sau đó túm lấy mắt cá chân hắn, 'bịch' một tiếng lôi người về giống hệt như túm cổ con mèo con mà xách lên. Ngụy Vô Tiện mắt trợn ngược, hoảng sợ nói:


"Ngươi...!"


Ngay sau đó, hắn không nói được gì ngoài "Hừ" lên một tiếng, đau đến mức nhe răng trợn mắt. Thiếu niên bình thường thanh lãnh anh tuấn trầm ổn vậy mà cũng học theo cúi đầu cắn lên tay hắn một phát!


Phát cắn này khiến đầu óc Ngụy Vô Tiện kêu 'tạch' một cái, nổi trận lôi đình. Cảm giác giống như bị chó cắn này khiến trong lòng hắn cực kỳ bứt rứt.


"Lam Trạm ngươi là chó à? Ta cắn ngươi thì ngươi cắn lại ta sao?!"


Lam Vong Cơ im lặng nhìn hắn, không nói một câu, đáy mắt cũng có chút đỏ lên. Ngụy Vô Tiện khó tin mà nhìn y:


"Ngươi còn không trả lời ta... Quy phạm đoan chính của Lam gia ngươi vứt đi đâu hết rồi hả???"


Hắn nói xong, lại hung hăng mà cắn một miếng vào cổ Lam Vong Cơ để trả thù. Lam Vong Cơ bị hắn cắn, ấn đường lại nhíu chặt. Tiếp đến cũng đè ngay sườn cổ trắng nõn của hắn mà cắn một miếng.


"Thao!"


Ngụy Vô Tiện buột miệng chửi thề, tức muốn hộc máu mà đánh tiếp.


Hai người giống như hai con thú nhỏ vật lộn dây dưa đánh nhau trên giường. Ngươi cắn ta một miếng, ta cắn ngươi một miếng, sống chết không chịu buông tha. Tâm tư muốn chạy trốn ban đầu của Ngụy Vô Tiện lúc này đã không còn sót lại tí nào, trong đầu toàn là: người này như vậy mà lại cắn ta?!


Hai thiếu niên vốn là tuổi trẻ khí thịnh huyết khí phương cương, hoặc là Lam Vong Cơ giống như ăn nhầm thuốc gì đó, thế mà cũng náo loạn cùng hắn thành một đoàn.


Hai người để lại trên người đối phương toàn dấu răng, trên cần cổ dễ lộ nhất cũng để lại vết tích rõ ràng nhất, chắc cũng phải mấy ngày mới tan được. Quần áo vương vãi từ trên giường xuống dưới đất, kéo đến khi trên người chỉ còn lớp trung y mỏng manh rồi mà hai người vẫn không ngừng đánh nhau.


Ngụy Vô Tiện nhớ lại lúc nãy bái đường cũng là kiểu ngươi không nể mặt ta ta cũng không thèm có thái độ tốt với ngươi, ở bái cuối cùng còn đem trán cụng trán đến mức đau điếng. Lúc đó Ngụy Vô Tiện còn nhe răng cười lạnh một tiếng, níu lấy ống tay áo màu đỏ của Lam Vong Cơ kéo y lại gần một chút, cúi đầu nói:


"Ngươi xong rồi còn!"


Ngụy Vô Tiện bị người ta đè dưới thân mà thở hổn hển, cái cổ trắng nõn cùng đầu vai lộ ra ngoài đều là dấu răng, y sam tuột xuống tận thắt lưng, da thịt trắng nõn nổi bật trên đệm giường đỏ tươi. Lam Vong Cơ chống tay xuống giường, nằm bên trên hắn, sắc mặt vẫn nặng nề như vậy, tràn đầy bất mãn, dấu răng trên người cũng không ít hơn so với Ngụy Vô Tiện là bao. Dù sao người này răng nhọn miệng sắc, lúc cắn người cũng không hề lưu tình. Bản thân Lam Vong Cơ không quá thuần thục cái loại chuyện khóc lóc om sòm lăn lộn càn quấy này, miễn cưỡng chỉ có thể gọi là học đòi theo thôi.


Ngụy Vô Tiện mặc dù bị đè cũng không hề ngoan ngoãn, vừa thở hổn hển vừa tiếp tục la làng lên:


"Ta phải mách với đại ca, ngươi bắt nạt ta! Không chỉ bắt nạt ta, còn cắn ta! Lam Trạm, ngươi quá đáng lắm luôn! Tốt xấu gì ta cũng là đạo lữ vừa bái đường thành thân với ngươi, ngươi nỡ lòng nào đối xử với ta như vậy hả?!"


Cơn giận của thiếu niên lang kéo lên đến tận đỉnh đầu, khóe mắt đỏ ửng nhưng ánh mắt vẫn hung hăng cực kỳ. Thấy trên người người kia không còn chỗ nào để hạ miệng, đại não liền phát hỏa, vươn tay lên kéo cổ y xuống, cắn lên cái má trắng nõn kia.


Hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt, cùng với cái lưỡi mềm mại bên dưới răng nanh còn vươn ra liếm một cái, Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy cơn tức giận phải nín nhịn trong lòng từ sáng ngay lập tức ầm ầm bùng nổ. Người này từ sáng đến giờ hết lần này đến lần khác mà ầm ĩ với y. Giống như đang dùng cái móng vuốt của mình nhẹ nhàng mà cào lên ngực y hai cái, cào không nặng không nhẹ, nhưng lại khiến sự bực bội trong lòng y trỗi dậy, chỉ hận không thể bịt cái mồm đang không ngừng huyên thuyên kia.


Sự cáu kỉnh trong lòng Lam Vong Cơ cũng dâng lên đến cực điểm rồi, cúi đầu ghé sát xuống mặt hắn. Khuôn mặt từ trước đến nay luôn bình thản lúc này cũng như đang nổi lên từng đợt sóng ngầm. Y thở dốc một tiếng, giọng nói mang theo vài tia tức giận không thể đè nén:


"Thế thì đã sao...!"


Sau đó thuận theo động tác cúi xuống mà cắn lên cánh môi mềm mại của Ngụy Vô Tiện.


Cảm giác nóng ẩm bao phủ trên môi khiến Ngụy Vô Tiện đột nhiên trợn tròn mắt. Huyết dịch toàn thân đều đánh thẳng lên đại não, lông tơ cả người hắn lập tức dựng hết cả lên!


_____///_____
Sinh nhật nhưng làm cả trực đến giờ còn chưa xong
Ngoi lên up 2 chương này rồi lại lặn đây.
Up muộn quá sorryyyyy cả nhà

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Oan Gia Đúng Là Khó Chơi, truyện Oan Gia Đúng Là Khó Chơi, đọc truyện Oan Gia Đúng Là Khó Chơi, Oan Gia Đúng Là Khó Chơi full, Oan Gia Đúng Là Khó Chơi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top