Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện [Phần 2] Bảo Bối À!
Thế là lại thêm một chút nữa, cuối cùng cũng đến ngày chủ nhật mà Hashi trông ngóng.
Hôm nay cô được đi thăm bà ngoại.
Từ sáng sớm hai chị em đã dậy chuẩn bị, sau đó bắt chuyến tàu rời ga đến ngoại ô thành phố.
Tuy là quê gốc của nhà ngoại không phải ở Tokyo, nhưng do cả nhà đã chuyển tới đây từ rất lâu rồi nên bà ngoại dù đã có tuổi vẫn ở lại đây. Sau này thì vẫn chưa biết.
Vốn dĩ trước khi kết hôn và cùng bố sinh sống trong nội thành, mẹ Hashi ở chung với bà ngoại ở vùng này, trong một đền thờ thần đạo cho cụ bà của gia đình lập nên. Nghe đâu cụ bà còn là một pháp sư, hay được mọi người thăm viếng, nhờ bà lập đàn cầu an, sau cùng giúp bà dựng một đền thờ. Tính ra cả bà ngoại và mẹ Hashi đều có thể được gọi là vu nữ trông đền đi.
Cả cô nữa, nếu như chịu ở đền thờ.
Tàu đi khá nhanh, Hashi ngồi thẫn thờ mất một lúc, sau cùng được Sazuki nắm tay áo kéo xuống.
Một tháng sẽ có vài lần hai chị em cô tự đi thăm bà ngoại, nhưng chưa lần nào Hashi mong mỏi như lần này.
Đi hết một dãy đồi, cuối cùng hai chị em dừng chân ở một ngôi đền nhỏ nằm ngang sườn đồi. bà ngoại hẳn là đang ở phòng đọc. Hai cô bước vào đền, đi thẳng ra sân sau, bắt đầu giúp bà quét tước, chuẩn bị cơm trưa.
Đến khi mọi việc gần như đã xong xuôi, bà ngoại mới bước ra đón hai chị em. Bà vẫn vậy, lúc nào cũng vận Kimono truyền thống, mái tóc bạc vấn gọn sau đầu bằng dây lụa.
"Cháu chào bà"
"Hai đứa vào rửa tay rồi ra dùng cơm", bà trả lời, rất nhanh hoàn thiện nốt các công việc còn lại.
Bữa trưa diễn ra nhanh chóng, Hashi dọn dẹp xong liền trở nên nhàn tản. Cả hai chị em đều rất thích đến nhà bà ngoại. Không khí ở đây rất trong lành, cảnh vật thì chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy thanh thản. Sazuki đang ở phòng đọc, còn Hashi ra thềm gỗ, nơi bà cô đang pha trà đạo, lòng thầm nghĩ phải chi cô cũng có chút khéo léo tài hoa giống bà.
Cô im lặng ngồi xuống phía đối diện bà mình, tiếng muỗng gỗ gõ lách cách thêm vài tiếng, một li trà được đẩy về phía cô.
"Của cháu đây"
Hashi không uống vội, cô yên lặng nhìn chén trà, hương trà thoang thoảng, lòng cô dần bình tĩnh lại.
Bà ngoại cũng đã thêm một li cho mình, rồi bà nhìn đứa cháu trẻ người non dạ của mình.
"Dạo này cháu có chuyện buồn?"
"Không phải buồn ạ"
Hashi vẫn nhìn chăm chú vào chén trà, không ngẩng đầu lên.
"Cháu có một khúc mắc. Một khúc mắc mà cháu rất không muốn nó xuất hiện"
Bà cô chỉ nhẹ nhàng nói: "Đâu ai muốn có khúc mắc trong cuộc đời mình"
Cô chỉ gật đầu, nói chầm chậm. "Cháu đã vốn không định suy nghĩ đến nó. Cháu đã nghĩ mình có khả năng làm thứ khúc mắc ấy biến đi lặng lẽ như cách mà nó xuất hiện, và cháu đã làm như vậy. Cháu đã không đếm xỉa gì đến nó, chỉ hi vọng rằng nếu cháu làm như vậy thì khúc mắc đó sẽ chẳng bao giờ biến được thành vấn đề"
"Nhưng nó thật sự đã trở thành một vấn đề mà cháu không thể lờ đi được nữa. Cháu đã không nhận ra rằng trốn tránh khúc mắc là cho nó cơ hội âm thầm phát triển... Cháu thực sự không kiểm soát tốt như cháu vẫn nghĩ.."
Hashi dừng lại, sự thật là cô không hề kiểm soát tốt người kia như cô vẫn nghĩ. Người đó từng nói cô mới là người quyết định tất cả, cả cảm xúc và tâm tư của cô ấy , người kia nói tự nhiên như vậy, nhưng đổi lại người từ đầu đến cuối không nói gì là cô, mới là kẻ bị quyết định.
"Bà à, cháu cần đưa ra một kết luận. Cháu nghĩ đã đến lúc cháu phải dành cả tâm tư của mình để suy nghĩ nghiêm túc về cái khúc mắc mà cháu đã trốn tránh đó. Cháu cảm thấy nếu không như vậy thì chuyện này không bao giờ đến hồi kết... Nhưng cháu không đủ can đảm"
Bà ngoại của cô không nói gì. Bà lúc nào cũng im lặng nghe cô nói từ đầu đến cuối, những gì cô không muốn nói sẽ tự động được bỏ qua.
"Cháu sợ khi mình đã quyết định.. cháu sẽ đau lòng"
"Tại sao?", đến bây giờ bà mới hỏi cô một câu, "Khúc mắc nếu có thể được giải quyết, sao cháu lại đau lòng?"
Hashi im lặng. Hàng lông mày nét ngang nhíu lại, đôi mắt cô khắt khe nhìn chén trà đã nguội phân nửa.
"Cháu ích kỉ, nên cháu sợ"
Cô thở hắt ra, mái đầu cúi thật thấp.
"Cháu sợ mình không đủ sáng suốt, sẽ làm nên một chuyện buồn. Cháu sợ làm không tốt, sẽ làm tổn thương đến người khác. Cháu cảm thấy, nếu đã sai một bước, chuyện này sẽ không thể thoát ra được"
"Cháu sợ, bản thân mình cũng sẽ tổn thương"
Nói xong hết một hơi, bây giờ Hashi cũng nâng chén trà, uống liền vài ngụm nhỏ.
"Xin bà hãy cho cháu lời khuyên. Nếu có thể, cháu có nên tiếp tục trốn tránh hay không? Liệu cháu có thể lờ nó đi và học cách kiểm soát bản thân mình tốt hơn không? Liệu như thế thì có ổn hay không? "
Bà ngoại chỉ ngắm nhìn cô một hồi, cho tới khi cô chịu ngước mắt nhìn thẳng bà, bà cô mới từ tốn đáp: "Ta đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chỉ muốn nói với cháu thế này. Con người ta đã sinh ra trên đời này thì dù có mong muốn đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi cái sự khổ đau, nên nhiều người vẫn thường phó mặc cho mọi sự. Chỉ có điều họ không biết đến khi nào mình sẽ gặp cái khổ đó, và gặp như thế nào".
Hashi biết rõ đạo lí này.
"Thông thường, người ta hay chọn cách trốn tránh chứ ít ai chủ động muốn đương đầu với sóng gió nếu họ chưa thật sự bị dồn vào đường cùng. Hashi - san, khoảnh khắc cháu hỏi ta, ta thấy là cháu đã sẵn sàng rồi. Hoặc nói là, cháu không còn đường để tiếp tục trốn tránh như cháu đã nói nữa rồi "
Giọng bà chậm, rất chậm. Hashi ngồi thẳng lưng, nghe từng câu từng chữ, không nói lại câu nào.
"Cháu sợ, ấy là điều tất yếu. Tham, sân, si, những cái ấy làm cho con người ta vướng bận vào cái khổ đau. Cháu hãy nghĩ lại cho kĩ. Vì sao mình tổn thương, có nên sợ tổn thương, vì sao mình sợ bị tổn thương "
Vì sao ư?
Chẳng phải ai cũng sợ mình tổn thương hay sao?
"Hashi -san, cô cháu gái dũng cảm.. Cháu là đứa không chê ta phiền hà, triết lí nhất. Cháu sẽ hiểu sớm thôi"
Bà từ tốn uống trà, rồi đứng dậy bước vào trong phòng, để Hashi ngồi lại với mông lung.
Lá cây bên ngoài xào xạc rơi, gió mát lành thổi qua mái tóc cô, Hashi hít sâu một hơi.
Bà ngoại cô trở lại, trên tay cầm theo một hộp gỗ.
"Thưa bà, sẽ thế nào nếu như cháu mạo hiểm? "
"Hashi -san". Bà cô mở hộp gỗ, lật giở từng tờ giấy bên trong. "Cháu à, mạo hiểm hay không là do cháu, nhưng sau đó cháu phải xem chuyện gì sẽ xảy ra, liệu cháu có sẵn sàng chịu trách nhiệm hay không. Có một số việc là số mệnh, nếu bất tuân có thể trả giá, không làm sao khác đi, như ta và ông ngoại cháu bây giờ vậy...", bà ngoại cô chợt thở ra. "Cháu nhìn lại, cuối cùng có hối hận hay không, đều là do cháu cảm giác được".
"Bà...", cô nhìn bà, bà cũng nhìn cô cười. Tuy có bất lực nhưng lại vui vẻ. "Bà, cháu không buồn chuyện bà và ông ngoại, cả nhà mình cũng thế. Bà..."
"Cho nên ta không hối hận"
Cuối cùng Hashi cũng nở nụ cười mềm mại.
"Cháu hiểu rồi ạ"
Bà cô cũng cười, đưa cho cô một lá bùa từ hộp gỗ.
"Cầm lấy nó. Nó là do cụ tổ nhà chúng ta, pháp sư Kakage để lại đấy. Biết đâu nó lại phù hộ được cho cháu điều gì"
Lá bùa cột trong túi đựng nhỏ xíu màu đỏ vẽ hoa văn vàng, trông rất xinh xắn. Hashi đưa hai tay nhận lấy.
"Cháu cảm ơn bà"
Hôm ấy, chị em Hashi về nhà trễ hơn mọi hôm một chút. Ngồi trên tàu điện, Hashi cứ ngây ngốc nhìn lá bùa. Sazuki túm cổ áo cô kéo trở lại.
"Unnie đừng tựa vào cửa kính, lát nó đập côm cốp cho đấy".
Cô không nói gì, Sazuki thầm nghĩ chị mình lại giở trò rồi, không thèm quan tâm nữa.
Không thể trốn tránh...
Đúng vậy, cô không thể trốn tránh nữa, cô biết cô đang vì Yuku mà bấn loạn.
Cô biết cô đã thích người mà cô chưa bao giờ nghĩ là sẽ thích. Không một lí do, không một lời báo trước.
Kể từ lúc nhìn Yuu vuốt tóc mái, cô nhận ra lòng mình đã phản bội mình rồi.
Đây là say nắng, thì tại sao hơn ba tuần rồi, cô vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Nếu như cô thật sự phải lòng Yuu.. Cô thật sự thích con gái sao?
Cô thật sự thích Yuu sao?
Nếu cô thích Yuu thật.. Thì sao đây? Người ta cũng đâu có thích cô, chưa từng có ý với cô, cô có thích hay không cũng không quan trọng...
Có chăng chỉ là cô tự ảo tưởng.. Hoặc là, không cưỡng lại được sức hút của Yuku thôi.. Đến cái bạn Ko..ko gì đấy chắc cũng vì vậy mà làm ra đủ trò phiền tới Yuu.
Nhưng cô thực sự thích một cô gái ư?
Hàng tá câu hỏi xoay quanh đại não tồi tàn của Hashi, làm cô choáng váng, không thoát ra được trạng thái bâng khuâng vô định.
[ Yuu, ngày trước Yuu làm sao biết mình thích con gái? ]. Cô liền nhắn tin hỏi thẳng đầu đàn.
[ Hồi đó là học lớp 4, Yuu nhìn bạn kia thấy rất thích, rồi anh hai kêu làm trắc nghiệm thử xem thế nào, kết quả "Bạn là les 99,69%" ]
[…]
[ Sao thế, Shi thích bạn nữ nào à? ]. Yuku trả lời tin nhắn rất nhanh.
[ Không, Shi chỉ hỏi thế thôi.. ]
[ Haha, Shi có thể làm thử đấy, chả ai thẳng hoàn toàn đâu! ]
Không ai thẳng hoàn toàn...á?
Hashi còn chưa trả lời tin nhắn, Yuku đã gửi cho cô 2 đường link trắc nghiệm.
[ … ]
Thế mà cô cũng làm thử... Rồi gửi kết quả cho Yuu xem nữa.
"55%. Bạn không kì thị những người thuộc LBGT và sẵn sàng nảy sinh tình cảm thân thiết với họ, nhưng khả ăng bạn thuộc cộng đồng này không hề cao ...bla bla"
"8đ. Bạn hoàn toàn dễ nảy sinh những tâm tư, tình cảm đối với người đồng phái, thậm chí xuất hiện khát khao đối với họ..."
[ Sao kết quả khác quá vậy ha? ], Yuku nhắn tin trả lời, không hiểu nổi.
[ Yuu thấy giống cái nào? ]. Hashi hỏi dò.
[ Cái đầu tiên ]
[ Vậy thì tốt hơn nhỉ ]
[ Đương nhiên, con đường này đâu dễ đi ], Yuku gật gù, [ Vậy là tốt rồi ]
Vậy là tốt rồi... Nhỉ?
Hashi buông điện thoại xuống.
Yuku không thích cô, cho dù cô có thích thật, quyết định không nghi ngờ sẽ là bóp chết tình cảm đang nảy mầm này.
Tất cả sẽ xuất hiện và biến mất trong âm thầm, không được ai, kể cả Yuu, biết đến.
Cô sẽ bóp chết nó.
Cô sẽ dùng tình bạn thuần túy đối xử với Yuu.
Thật không xứng đáng nếu cô lại nảy sinh tâm tưởng sai trái.
Hashi nhắm mắt lại.
Cô biết cô sợ cái gì rồi. Cô sợ không cẩn thận sẽ mất Yuu, sợ mình không chịu nổi. Đúng, bản ngã tham lam làm con người ta khổ đau và sợ sệt đủ đường. Cô sợ nếu không còn Yuku bên cạnh, cô sẽ lại cô độc trơ trọi trong thinh lặng như từ trước cho tới bây giờ.
Cô sẽ không ích kỉ như vậy, cô sẽ không sợ tổn thương.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Phần 2] Bảo Bối À!, truyện [Phần 2] Bảo Bối À!, đọc truyện [Phần 2] Bảo Bối À!, [Phần 2] Bảo Bối À! full, [Phần 2] Bảo Bối À! chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!