Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phi Thiên
* (Lời Nhắn) *
* (Lời Nhắn) *
* Sau chương này toàn bộ là vietphrase nên đồng đạo thông cảm XDDDDDDDDD *
* Sau chương này toàn bộ là vietphrase nên đồng đạo thông cảm XDDDDDDDDD *
Lần này lão đích thân luyện chế một cái gương lớn đường kính tới một thước, như vậy ánh trăng đủ rồi chứ?!
Bất quá sau khi trời sáng lại bị lão đập vỡ tan tành trên mặt đất, lấy chân giẫm lên, dứt khoát nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết như thế nào?!
- Ta không muốn chết, ta còn có một biện pháp cuối cùng, chúng ta đi tìm người đã chỉ ta phương pháp lấy trứng Minh Đường Lang kia. Hẳn là y biết vấn đề ở chỗ nào, nhất định có thể giúp chúng ta tìm được biện pháp giải quyết, nếu như vô dụng, đến lúc đó lão hãy giết ta cũng không muộn, dù sao ta cũng không chạy được.
Miêu Nghị cũng rất dứt khoát, chuyện đã tới nước này ngược lại không có gì phải sợ, dù sao chết cũng chỉ là một đao.
Hiện tại hắn chỉ có thể đánh cuộc Yêu Nhược Tiên không lấy được trứng trùng không cam lòng, chỉ cần còn có cơ hội lão cũng sẽ không giết mình, nếu không cũng sẽ không theo mình cho tới bây giờ. Cả hai đều vất vả cực khổ, không nên hủy bỏ nửa đường mới đúng.
Hai người nhìn chằm chằm vào mắt nhau một hồi, Miêu Nghị cố gắng làm cho ánh mắt mình lộ ra vẻ thuần khiết.
Yêu Nhược Tiên dần dần nắm chặt song quyền, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta vốn định cho ngươi một cái chết thống khoái, cho nên tốt nhất ngươi phải hiểu rõ hậu quả nếu còn nói hươu nói vượn nữa. Nếu lần này không được nữa, cơ hội chết thống khoái sẽ không còn, ta sẽ hành hạ ngươi từ từ đến chết.
Giọng điệu đối phương đã hơi hòa hoãn, Miêu Nghị cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình đã thành công.
Không bao lâu, hai đạo hồng quang bao phủ người và long câu cấp tốc phi hành, Yêu Nhược Tiên lại cho Miêu Nghị một cơ hội nữa.
Về phần Miêu Nghị muốn dẫn Yêu Nhược Tiên đi đâu, dĩ nhiên là đi tới hải đảo hắn đã tu hành mười năm tìm lão Bạch.
Hắn không nghĩ ra rốt cuộc vấn đề ở đâu, cũng chỉ có tìm được lão Bạch mới có thể hỏi chuyện này cho rõ ràng, tại làm sao theo phương pháp lão Bạch vẫn không thể dẫn dụ Minh Đường Lang ra?
Trong lúc phi hành giữa trời cao biển rộng, Yêu Nhược Tiên nghĩ tới một vấn đề, người có thể dạy tiểu tử này lấy được trứng Minh Đường Lang chỉ sợ không phải là người bình thường, chớ nên mắc bẫy tiểu tử này, bị dẫn dụ vào trong đầm rồng hang hổ, bèn hỏi:
- Người dạy ngươi phương pháp lấy trứng Minh Đường Lang kia có tu vi thế nào?
Phải tìm hiểu rõ chuyện này, vạn nhất đụng phải cao thủ, nói không chừng mình không thể chạy thoát...
- Y là một người phàm, không có bất kỳ tu vi gì... Ai da, vì sao lão đánh ta?!
Miêu Nghị sờ sờ đầu.
Yêu Nhược Tiên cốc đầu hắn một cái, cười lạnh nói:
- Chết đến trước mắt còn dám gạt ta, một người phàm sao thể biết cách lấy được trứng Minh Đường Lang?
- Người phàm này không phải là tầm thường, bảo đảm lão chưa từng thấy qua người phàm tiêu sái như vậy, y đã từng là người hầu của một vị Đại tiên, hiểu biết rất nhiều...
Miêu Nghị giải thích một đống lớn, Yêu Nhược Tiên cũng không dám khinh suất, đưa tay nắm chặt Miêu Nghị, khống chế mạch môn hắn, chuẩn bị vạn nhất có chuyện sẽ bắt tiểu tử này làm con tin.
Ngang trời vượt qua biển cả mênh mông, rốt cục hai người cũng tới được hải đảo Miêu Nghị từng tu hành mười năm trên đó.
Trở lại chốn cũ, Miêu Nghị ngắm nhìn bốn phía bùi ngùi cảm thán mấy tiếng, xe nhẹ đường quen dẫn Yêu Nhược Tiên đi tới động phủ năm xưa hắn và lão Bạch cư trú.
Nhưng bên trong động phủ lại phủ đầy bụi, khắp nơi giăng mạng nhện, còn xuất hiện mấy con dã thú.
Cửa động phủ đầy dây leo cỏ dại, nhìn qua cũng biết đã bao nhiêu năm rồi không hề có người ở, bằng không cỏ dại mọc ở cửa động không thể cao như vậy.
- Người đâu?
Yêu Nhược Tiên cười lạnh hỏi.
Miêu Nghị chạy ra bên ngoài, thi pháp lớn tiếng hô to:
- Lão Bạch, ta trở về rồi! Lão Bạch, ta trở về rồi...
Đáng tiếc không ai đáp lại, trên hải đảo tựa hồ chỉ có bụi giăng đầy, không biết bóng người phong hoa tuyệt đại kia đã đi tới chân trời góc bể nào.
Hai người tìm khắp cả hải đảo, ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy được.
- Người đâu?
Yêu Nhược Tiên cười lạnh lần nữa, gằn giọng hỏi.
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Người nọ sống còn tiêu sái hơn cả thần tiên, luôn luôn tiêu dao tứ hải, có thể đi ra ngoài du ngoạn.
- Thế gian có nhiều yêu ma quỷ quái, một người phàm cách xa trần thế cư ngụ ở trên hải đảo, ngươi tin được sao? Cây cối trước động phủ ít nhất đã mọc mười năm trở lên, ngươi lại muốn nói cho ta biết người nọ đi ra ngoài du ngoạn mười năm không về sao? Ngụy tạo, rõ ràng là ngụy tạo!
Yêu Nhược Tiên cười lạnh một trận, một thanh bảo giản rơi vào trong tay, dáng vẻ đang mài dao soàn soạt sắp cắt cổ gà.
Miêu Nghị vội vàng xua tay ngăn cản:
- Tiền bối, ngài đừng vội! Ngài cần tiểu Đường Lang, không phải cần mạng của ta, trước hết hãy nghe ta nói hết lời rồi động thủ cũng chưa muộn.
Bàn tay hắn lộn một cái, tám mươi lăm con tiểu Đường Lang từ bên trong nhẫn trữ vật bay ra.
Vừa nhìn thấy bọn ‘tiểu tử’, ánh mắt Yêu Nhược Tiên bắt đầu sáng lên.
- Ta tặng chúng cho tiền bối có được chăng?
Miêu Nghị mặt dày mày dạn nói.
Hắn cũng không có cách nào nữa, chạy đến Tinh Tú Hải chơi đùa với nhiều yêu quái như vậy cũng không sao, kết quả rơi vào tay con rùa đen khốn kiếp này, trong lòng buồn bực khôn tả.
- Không thể thao túng chúng, ta lấy chúng làm gì?
Yêu Nhược Tiên đùng đùng nổi giận, lần này là hắn cố ý lấy thịt mình không ăn được ra chọc cho mình chết thèm.
- Thật ra thì cũng không phải hoàn toàn không có cách nào thao túng chúng, bất quá cần mất thời gian, cần lão chung sống lâu dài với chúng, từ từ thành lập cảm ứng tâm linh với nhau, vãn bối chỉ sợ ngài chờ lâu không được!
Vì mạng sống, Miêu Nghị cũng chỉ có thể nói hươu nói vượn trì hoãn kéo dài, ai bảo chạy tới nơi này không tìm được lão Bạch.
Thật ư?
Yêu Nhược Tiên sửng sốt, chuyện ở bên nhau lâu ngày dần dần quen thuộc với nhau thật sự là có khả năng, bèn nghi hoặc hỏi:
- Tiểu tử ngươi không thành thật chút nào, không phải là đang cố ý trì hoãn thời gian chứ? Phải cần thời gian bao lâu mới có thể thành lập cảm ứng tâm linh với chúng?
Miêu Nghị thử thăm dò nói:
- Có thể phải mất mười năm, trong lúc đó vãn bối sẽ cố gắng giúp chúng làm quen với ngài.
Hắn hoàn toàn ôm tâm lý giữ được mạng nhỏ trước rồi hãy tính, hiện tại đã cảm nhận được tâm trạng cầu sinh của Bì Quân Tử lúc trước.
Mười năm?
Yêu Nhược Tiên hơi suy nghĩ một chút, đối với lão đã sống hơn một ngàn năm mà nói, chờ thêm vẻn vẹn mười năm nữa thật sự là không đáng kể gì:
- Được, bên cạnh ta vừa đúng lúc đang thiếu một tên sai vặt, ngươi hãy ở bên cạnh ta làm việc cho tốt, nếu dám giở trò gì hãy coi chừng, đi theo ta đi!
A!
Miêu Nghị ngạc nhiên nói:
- Bảo ta đi với lão sao?
Yêu Nhược Tiên trợn mắt nói:
- Ngươi không đi theo ta, đám ‘tiểu tử’ này có thể nghe lời của ta sao? Ngươi muốn mượn cơ hội thoát thân ư, tiểu tử, ta khuyên ngươi hãy đi theo ta là hơn, ít nhất lão phu có khả năng cung cấp Nguyện Lực Châu để cho tu vi ngươi đột phá đến cảnh giới Thanh Liên, để cho ngươi chiếm phần hơn một lần nữa.
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Ta cũng muốn đi với ngài, nếu như là những năm trước đây, đi với ngài cũng không có chút vấn đề gì, có lẽ cầu còn không được. Chỉ là bây giờ có vẻ hận gặp nhau quá muộn, cho dù là ta muốn đi theo lão, chỉ sợ lão cũng không dám dẫn ta đi. Trừ phi bây giờ tiền bối giết ta không để cho ai biết, hoặc là sau khi ta đi với lão rồi cả đời không xuất đầu lộ diện, nếu không sớm muộn gì cũng chỉ có một con đường chết, còn phải liên lụy tiền bối ngài xui xẻo theo ta.
Yêu Nhược Tiên cau mày nói:
- Ngươi nói như vậy là có ý gì?
Miêu Nghị ho khan hai tiếng:
- Tiền bối, bây giờ vãn bối cũng không dối gạt ngài nữa, Ngưu Hữu Đức cũng không phải là tên thật vãn bối, vãn bối tên là Miêu Nghị, chính là động chủ Đông Lai động thuộc Nam Tuyên phủ Tiên Quốc Thìn lộ. Trước đây vãn bối đích thân dẫn theo thủ hạ đi Tinh Tú Hải mạo hiểm, kết quả toàn quân chết hết, mắt thấy cách thời hạn giao nộp Nguyện Lực Châu chỉ còn hơn tháng. Nếu ta không trở về giao nộp, qua năm nay lập tức sẽ lên bảng truy nã của Tiên Quốc, hậu quả có thể tưởng tượng được, tiền bối xác nhận còn dám dẫn ta đi không?
Chế độ dưới quyền Lục Thánh không phải là tửu lâu, ai muốn tới là tới, ai muốn đi là đi, tới tửu lâu ăn đồ cũng phải trả tiền, sao thể để cho người lui tới tự nhiên như vậy. Nếu thật sự phá hỏng quy củ, mọi người ai cũng muốn tới thì tới muốn đi thì đi, quy tắc Lục Thánh thành lập hẳn sẽ trở thành trò đùa, làm thế nào nắm thiên hạ trong tay?
Huống chi Miêu Nghị còn là động chủ một động, làm cho nhân mã dưới quyền tổn thất hầu như không còn, không nghĩ biện pháp giao nộp Nguyện Lực Châu còn muốn phủi mông bỏ chạy giống như người không có chuyện gì sao?! Chắc chắn cấp bậc truy nã của hắn trên bảng truy nã sẽ tăng lên rất cao.
Tóm lại người tự mình trốn chạy chính là tội phạm, người biết chuyện không báo hoặc chứa chấp tội phạm nhất luật lấy cùng tội xử phạt, bắt được đều phải chết!
Cho dù là Yêu Nhược Tiên trâu bò hơn nữa cũng không dám đối kháng với Lục Thánh, bất quá lại có vẻ không tin hỏi:
- Tiểu tử thối, ngươi đùa gì vậy, tu vi Bạch Liên tam phẩm cũng có thể trở thành động chủ một động sao?
Chuyện này thì dễ, Miêu Nghị lấy trong nhẫn trữ vật ra một miếng ngọc điệp bổ nhiệm giao cho Yêu Nhược Tiên tra xét.
Yêu Nhược Tiên xem qua ngọc điệp bổ nhiệm, cơ mặt giật giật:
- Tiên Quốc không còn nhân tài dùng được sao, vì sao để cho một tu sĩ Bạch Liên tam phẩm như ngươi làm động chủ?
Miêu Nghị dang rộng hai tay, bất đắc dĩ nói:
- Tiền bối, vãn bối không thể nào đi theo ngài. Dĩ nhiên, ngài cũng có thể dùng sức mạnh đem vãn bối đi chứa chấp mười năm không để cho vãn bối đi ra ngoài lộ diện, chờ sau khi ngài thành lập tâm linh cảm ứng với tiểu Đường Lang sẽ giết vãn bối, có thể nói thần không biết quỷ không hay. Hiện tại lão cũng có thể giết chết vãn bối, sẽ không ai biết là lão làm, bất quá không có vãn bối trợ giúp, chắc chắn ngài không cách nào thao túng chúng nó thuận lợi.
Ý trong lời nói hắn rất rõ ràng, chỉ cần ta đi với lão rồi nhất định là con đường chết, trước sau gì cũng chết, vì sao ta phải đi theo lão?!
Yêu Nhược Tiên sa sầm gương mặt, chỉ chỉ bọn ‘tiểu tử’ bay bay bên cạnh:
- Đùa bỡn ta mấy tháng, ngươi trả lời với ta như vậy sao?
- Ta không phải có ý này, không bằng tiền bối đi theo ta đi! Cùng ta trở về Đông Lai động, gia nhập dưới quyền Đông Lai động ta, ta còn có thể giúp lão giải quyết thân phận tán tu. Thật đó, quan hệ giữa ta với phủ chủ chúng ta không tệ, chỉ cần ta báo lên, ghi danh tạo sách cho lão một thân phận chính thức hẳn không thành vấn đề.
- Hừ, ngươi muốn đùa giỡn gì vậy, bảo ta làm thủ hạ của ngươi ư?!
Yêu Nhược Tiên có thể nói là khiếp sợ rồi, phát hiện tên này thật sự là dám nghĩ dám làm. Chỉ là một tu sĩ Bạch Liên tam phẩm lại muốn thu nhận tu sĩ Hồng Liên nhị phẩm như mình làm thủ hạ, không sợ trời đánh...
-----------
Thường Bình phủ, bên trong tĩnh thất tu luyện của phủ chủ, một tấm bản đồ trải rộng trên giường đá, phủ chủ Chương Đức Thành cùng Chấp Sự Trấn Ất điện Vạn Thuận Xương ngồi xếp bằng hai bên bản đồ.
Chăm chú nhìn phạm vi cảnh nội Trấn Ất điện trên bản đồ, Chương Đức Thành vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, khẽ lắc đầu nói:
- Dương Khánh cũng không phải kém cỏi bất tài, một khi chúng ta điều tập nhân thủ đại quy mô, nhất định y sẽ có điều cảnh giác. Nếu chúng ta kéo quân xâm nhập thẳng vào, chỉ sợ người của chúng ta còn chưa chạy tới Nam Tuyên phủ, Dương Khánh đã tổ chức nhân mã chống cự. Nếu lấy cứng đối cứng e rằng bên ta sẽ phải tổn thất nặng nề, cần phải biết sau lưng Dương Khánh còn có Lam Ngọc môn ủng hộ.
Y cũng không muốn vì ích lợi của người khác mà phải khổ cực một phen, mình lại không có chút lợi nào.
Vạn Thuận Xương nhìn chằm chằm bản đồ khẽ vuốt cằm nói:
- Đúng là như thế, mặc dù Lam Ngọc môn và Dương Khánh không hợp, nhưng là vì bảo vệ ích lợi chung, đúng là sẽ liên thủ xuất kích, lấy cứng đối cứng chúng ta rất khó chiếm được phần hơn. Cho nên chúng ta phải thừa dịp Dương Khánh còn chưa kịp điều tập toàn bộ nhân mã của Nam Tuyên phủ và Lam Ngọc môn đánh cho y trở tay không kịp, ắt sẽ nhất cử thành công!
Ngón tay của y chỉ vào Trấn Hải sơn, điểm mạnh mấy cái vào vị trí Trấn Hải sơn trên bản đồ.
Trấn Hải sơn ư?
Chương Đức Thành hơi lộ vẻ hồ nghi nói:
- Nói vậy Vạn huynh đã trù tính rất lâu, nhất định là đã có tính toán chu đáo, xin nói rõ.
Vạn Thuận Xương đáp:
- Sơn chủ Trấn Hải sơn Tần Vi Vi là con gái nuôi Dương Khánh, theo ta được biết, quan hệ giữa Dương Khánh và đứa con gái nuôi này không phải là tầm thường, giống như cha con ruột thịt. Nếu chúng ta lấy Tần Vi Vi ra khai đao, Tần Vi Vi có chuyện nhất định Dương Khánh sẽ tới cứu, nếu như ngay cả con gái nuôi mình y cũng không cứu, bộ hạ y nhất định sẽ sinh lòng bất mãn, sau này còn ai chịu bán mạng cho y nữa, Dương Khánh sẽ không chịu trả một cái giá đắt như vậy.
Chương Đức Thành khẽ lắc đầu nói:
- Sợ rằng bất thành, phủ đệ Trấn Hải sơn cách phủ đệ Nam Tuyên không phải là quá xa, ít nhất ở gần hơn chúng ta. Một khi có chuyện, nhân mã của chúng ta còn chưa chạy tới, sợ là Dương Khánh đã chạy tới trước chúng ta một bước.
- Cho nên chúng ta phải thi triển kế dẫn xà xuất động với Tần Vi Vi, làm cho ả rời xa phủ đệ Trấn Hải sơn mới được.
- Thế nào là dẫn xà xuất động?
Ngón tay của Vạn Thuận Xương dời đi, ngang nhiên điểm vào Đông Lai động:
- Nơi đây gần với biển cả, là địa phương xa nhất cảnh nội Trấn Hải sơn, có thể dẫn dụ Tần Vi Vi đến đây. Thiên Tú sơn dưới quyền Chương huynh giáp với Trấn Hải sơn, Thanh Lâm động Thiên Tú sơn lại giáp với Đông Lai động Trấn Hải sơn. Chương huynh hãy âm thầm bố trí đi, ngoài mặt án binh bất động trước, để tránh đập cỏ động rắn bên Dương Khánh. Chỉ cần hạ lệnh cho Thanh Lâm động Thiên Tú sơn tập kích Đông Lai động trước...
Chương Đức Thành chần chờ gật đầu nói:“Đem Tần Vi Vi dẫn đến sau làm như thế nào?”
Vạn Thuận Xương vẻ mặt nhe răng cười nói:“Tần Vi Vi đến sau, lập tức làm cho thanh lâm động lui lại, dụ dỗ Tần Vi Vi truy kích, lại kéo xa Tần Vi Vi cùng khả năng đi vào viện quân khoảng cách, mà thiên tú sơn bộ khả thiết hạ mai phục chờ Tần Vi Vi đi vào. Để tránh có mất, khả tái mệnh nhất sơn nhân mã gấp rút tiếp viện thiên tú sơn bộ, đem Tần Vi Vi cấp vây khốn, vây điểm đánh viện binh. Được đến tin tức Dương Khánh tất nhiên đường dài bôn tập cứu viện, khi đó Dương Khánh căn bản không thể ở trong khoảng thời gian ngắn chỉnh hợp mọi người, chỉ cần Dương Khánh vừa động, chương huynh đại quân lập tức xuất phát. Lấy Tần Vi Vi làm mồi, dụ dỗ Dương Khánh một mình tiến đến, lấy chúng đánh quả làm sao có thể không thắng!”
Chương Đức Thành trong lòng thầm khen, nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, có thể nghĩ ra biện pháp này đến, phỏng chừng người này vì ăn đến Nam Tuyên phủ này khối thịt béo tìm không ít thời gian, mất không ít tâm tư, hạ không ít công phu.
Bất quá Chương Đức Thành cũng không phải Bồ Tát sống, tổn người bất lợi kỷ sự tình cũng sẽ không làm.
Vẻ mặt ngưng trọng trong chốc lát, chần chờ nói:“Vạn huynh kế hoạch có thể nói chu toàn, nhưng là vạn huynh chớ quên một chút, Dương Khánh trên người nhưng là có theo Lam Ngọc môn mượn đến tam phẩm pháp bảo, đây là Dương Khánh tọa trấn Nam Tuyên cậy vào, Chương mỗ tự nhận ngăn không được!”
Vạn Thuận Xương cười nói:“Chương huynh cứ yên tâm đi, Vạn mỗ sao lại làm cho Chương huynh đánh vô nắm chắc chi trận, như vậy đối ta cũng không có gì ưu việt, ta đã muốn âm thầm hỏi thăm rõ ràng, kia kiện tam phẩm pháp bảo Dương Khánh đã muốn trả lại cho Lam Ngọc môn chưởng môn, chẳng qua không có đối ngoại công bố mà thôi.”
Chương Đức Thành ‘Nga’ thanh, yên tâm, nhưng lại trầm mặc không nói lời nào.
Đều là chút không lợi không dậy sớm vương bát đản! Vạn Thuận Xương trong lòng thầm mắng một tiếng.
Người ta đây là không thấy con thỏ không tát ưng, hắn biết không làm cho ra ưu việt tới là không được, quang làm việc không lấy ưu việt chuyện không có người làm, Hà Vân Dã làm cho chính mình đến đàm mục đích chính là ý tứ này, tổng không thể làm cho Hà Vân Dã bản nhân cho ra ưu việt đến.
“ Nhớ ấn like sau mỗi chương truyện để tăng cường tu vi và có tỉ lệ nhận được vật phẩm nhé các đồng đạo “ Cảm ơn!!!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phi Thiên, truyện Phi Thiên, đọc truyện Phi Thiên, Phi Thiên full, Phi Thiên chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!