Phò Mã Thượng Công Chúa

Chương 23: 23


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phò Mã Thượng Công Chúa

"Tú Uyển, sao ngươi cứ tự làm khổ mình như vậy? Nam tử trong thiên hạ nhiều vô số kể, tội gì phải chờ ta." Vương Tương Khuynh nói xong, gỡ tay của Lâm Tú Uyển ra, đưa lưng về phía nàng tiếp tục nói.

"Tú Uyển, nghe lời ta, chỉ nên làm bằng hữu. Có một ngày, khi ngươi nhớ lại chuyện hôm nay, ngươi sẽ cảm thấy may mắn, vì ta đã không đáp ứng chuyện cùng ngươi ở chung một chỗ."

Đã nói đến nước này, chỉ trầm mặc, sau một lát, Vương Tương Khuynh mở cửa ra, quay đầu hướng Tú Uyển cười nói:

"Tú Uyển, sớm trở về nhà đi." Trong nụ cười, chỉ còn tình cảm bằng hữu thân thiết.

"Triệu Mẫn vẫn còn đang ở đại sảnh chờ ta, hôm nay ta sẽ không có khả năng hộ tống ngươi về Lâm phủ, trên đường trở về, ngươi nhớ cẩn thận."

Vương Tương Khuynh dẫn Lâm Tú Uyển đến cửa Đón Khách lâu, xoay người quay vào trong đại sảnh, ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Mẫn, vừa cười vừa nói: "Mẫn Mẫn, ta đã cùng Tú Uyển nói rõ ràng. Từ nay về sau, bọn ta chỉ là bằng hữu."

"Tú Uyển? Gọi nhau cũng thân thiết ghê." Mẫn Mẫn nói đùa.

"Tương Khuynh gọi thân thiết như vậy, khiến trong lòng ta cảm thấy khó chịu a!"

"Vậy Mẫn Mẫn muốn ta sau này gọi nàng là gì? Hay gọi nàng là Lâm cô nương?" Vương Tương Khuynh cẩn cẩn dực dực mà thăm dò hỏi thử, dù sao, vợ là lớn nhất, phải nghe lời a.

"Mẫn Mẫn nếu không thích, ta sẽ sửa, Mẫn Mẫn muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm theo cái đó, Mẫn Mẫn nói gì, ta cũng đều nghe theo!" Vương Tương Khuynh âm thầm ở trong lòng tuyên thệ.

*Thê nô cmnr:v

Liên Hoa cùng Mười Ba nhìn bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời như cún của thiếu gia nhà mình, không khỏi ở trong lòng phỉ nhổ.

"Hiện tại chưa biết thân phận của trưởng công chúa, còn chưa trở thành phò mã, mà đã sợ vợ rồi, nếu sau này trở thành phò mã, thật không biết còn ra sao nữa!"

"Nếu gọi nàng là Lâm cô nương, có cảm thấy kì hay không? Hay ngươi cứ tiếp tục gọi nàng là Tú Uyển đi." Mộ Dung Mẫn thấy bộ dạng Vương Tương Khuynh muốn lấy lòng nàng, cảm giác khó chịu trong lòng liền tiêu biến không còn dấu vết.

Mộ Dung Mẫn ở Đón Khách lâu cùng Vương Tương Khuynh dùng bữa tối xong, mới rời khỏi. Vương Tương Khuynh vốn định lấy lý do trời tối không an toàn, mà hộ tống Mộ Dung Mẫn trở về, thế nhưng Mộ Dung Mẫn vẫn kiên quyết cự tuyệt.

"Tương Khuynh, không cần theo ta. Hôm nay ta có đem theo người, nên không sao." Vương Tương Khuynh nghe xong lời này, chỉ có thể im lặng đứng trước cửa nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Mẫn ly khai, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa, mới xoay người trở về phòng.

Mười Ba cùng Liên Hoa đi theo phía sau Vương Tương Khuynh, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

"Liên Hoa, chúng ta có nên nói cho thiếu gia biết thận phận của trưởng công chúa hay không? Nếu cứ để như vậy, sợ không tốt a!"

Liên Hoa trừng mắt. "Ngươi dám! Đừng quên hôm nay ở trước cửa trường thi, công chúa đã nói gì!"

Mười Ba nhớ tới buổi chiều vốn hắn cùng Liên Hoa đứng ở cửa trường thi chờ thiếu gia nhà mình thi xong đi ra, lại không nghĩ tới Mộ Dung Mẫn dĩ nhiên lại tới. Lúc Liên Hoa cùng Mười Ba nhìn thấy Mộ Dung Mẫn mặc nam trang, cũng không dám tiến lên gọi "Triệu công tử", mà chỉ liếc nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng hô "Trưởng công chúa."

Mộ Dung Mẫn híp mắt nhìn hai người: "Các ngươi, biết thân phận của ta?"

Mộ Dung Mẫn thấy Liên Hoa cùng Mười Ba xưng hô trưởng công chúa với nàng, nghĩ thầm.

"Lẽ nào Tương Khuynh đã biết thân phận thật của ta? Vậy tại sao không đến tìm ta?" Trong lòng không khỏi oán hận thêm vài phần.

"Nếu đã biết được thân phận của ta, tại sao còn không đi tới phủ công chúa tìm ta, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào!"

"Nô tì lúc trước không biết thận phận của trưởng công chúa, nên mới vô lễ mong công chúa bỏ qua." Liên Hoa thừa dịp thiếu gia nhà mình không có ở đây, nhanh chóng hướng Mộ Dung Mẫn bồi tội, tuy Mộ Dung Mẫn ở trước mặt thiếu gia nhà mình nói không sao, nhưng lỡ phía sau bị công chúa trách phạt thì sau. Mười Ba thấy Liên Hoa hướng Mộ Dung Mẫn bồi tội, cũng vội vã nói theo vài câu.

Mộ Dung Mẫn cũng lơ đểnh, chỉ nói rằng: "Chuyện lúc trước cũng đừng nhắc lại." Dừng một chút lại hỏi tiếp.

"Các ngươi tại sao lại biết được thân phận của ta? Tương Khuynh cũng biết?"

Liên Hoa vội lắc đầu, nói: "Thiếu gia không biết, là thiếu gia nói cho chung ta biết ngài không phải họ Triệu mà là họ Mộ Dung, lúc đó chúng ta mới biết được ngài chính là Chiêu Hàm trưởng công chúa. Thiếu gia hắn từng bị thương, sau khi tỉnh lại mọi chuyện đều quên hết, cho nên hắn biết được tên của ngài, cũng không biết thân phận của ngài!"

"Đã như vậy, ngươi cứ tiếp tục giữ bí mật, đừng cho Tương Khuynh biết. Đến thời điểm thích hợp, ta sẽ tự mình nói cho hắn biết thân phận thật."

Kí ức đến đây là kết thúc, Mười Ba chỉ hướng Liên Hoa bĩu môi.  "Chúng ta tại sao lại đi hãm hại thiếu gia nhà mình a, trong lòng thật sự khó chịu quá!"

Liên Hoa nhún vai, nhăn mày. "Cũng không có biện pháp khác a, công chúa đã bảo muốn tự bản thân nói cho thiếu gia biết thân phận của nàng, chúng ta làm hạ nhân, chỉ có thể nghe lời!"

*Hình như các ngươi là người của Tương Khuynh mà... (._.)

...

Nhanh đến trước cửa phòng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Vương Tương Khuynh bỗng quay đầu, ngoài ý muốn thấy được Liên Hoa cùng Mười Ba không để ý đến nàng mà cả hai cứ liếc mắt đưa tình nhau hoài, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ.

"Lẽ nào Mười Ba cùng hoa nhỏ ở sau lưng mình làm chuyện xấu? Nhưng cũng không nên gạt ta a, ta tốt xấu gì cũng là thiếu gia của các ngươi đó!" 

Vương Tương Khuynh ho khan vài tiếng, thấy Liên Hoa cùng Mười Ba rốt cuộc dừng cái việc liếc mắt đưa tình mà nhìn về phía nàng, liền hỏi: "Mười Ba, hoa nhỏ, các ngươi đang gạt ta chuyện gì sao?"

Liên Hoa cùng Mười Ba trong lòng lộp bộp, tim đập nhanh, liếc mắt nhìn nhau, mới hướng Vương Tương Khuynh lắc đầu nói:

"Không có! Chúng ta đâu có chuyện gì gạt thiếu gia!"

Vương Tương Khuynh thấy Liên Hoa cùng Mười Ba như vậy, càng khẳng định bọn họ chắc chắn đang có chuyện gạt nàng, liền nghiêm giọng nói:

"Mười Ba, Liên Hoa, bản thiếu gia còn không có mù đâu!"

Liên Hoa cùng Mười Ba hai mắt nhìn nhau, không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể cùng nhau cúi đầu.

"Theo ta vào trong." Vương Tương Khuynh để Mười Ba cùng Liên Hoa theo vào trong phòng, đóng cửa lại, ngữ khí dịu xuống nói.

"Mười Ba, hoa nhỏ, bản thiếu gia trước đây thích đùa giỡn người khác, đương nhiên cũng đùa giỡn qua các ngươi, mà các ngươi có chuyện, cũng không cần phải gạt ta đi? Lẽ nào các ngươi nghĩ ta sẽ ra sức ngăn cản các ngươi phải không? Các ngươi nếu muốn cùng một chỗ, chỉ cần nói cho ta biết, ta chắc chắn sẽ tổ chức hôn lễ cho các ngươi, để các ngươi thành thân!"

Liên Hoa mặt đần ra. "Thiếu gia đang nói cái éo gì thế a? Thế nào ta nghe mà không hiểu gì hết?" Suy nghĩ một chút, mới hiểu được ý tứ của Vương Tương Khuynh:

"Thiếu gia, ngươi hiểu lầm, ta cùng Mười Ba không có nửa điểm nào giống yêu nhau a!"

"Hả?" Vương Tương Khuynh thấy Liên Hoa một mực phủ nhận, nhíu mày hỏi.

"Cái kia, thiếu gia, ta cùng Liên Hoa, chính xác không có muốn cùng nhau ở chung một chỗ! Người suy nghĩ nhiều rồi!" Mười Ba cũng mở miệng giải thích.

Vương Tương Khuynh nhìn Liên Hoa, lại nhìn Mười Ba, hình như không có nói dối a.

"Vậy hai người các ngươi cứ ở phía sau ta liếc mắt đưa tình nhau để làm gì?!"

Thấy Vương Tương Khuynh hỏi chuyện khi nãy, Mười Ba cùng Liên Hoa đành trầm mặc cúi đầu.

"Thế nào? Không thể nói cho ta biết sao? Chẳng lẽ liên quan tới ta?"

"Éc, bị thiếu gia nghi ngờ rồi, khẳng định muốn biết chuyện mình cùng Mười Ba gạt hắn về thân phận của công chúa!" Liên Hoa tuy trong lòng lo lắng, nhưng cũng đành mở miệng nói bậy.

"Thiếu gia, ta cùng Mười Ba chỉ là lo lắng thành tích khoa khảo của người, từ lúc người ra khỏi trường thi, cũng chưa từng nói cho chúng ta biết người làm bài ra sao a! Mà Mộ Dung cô nương cũng từng nói qua, nếu người lấy được danh hiệu trạng nguyên thì nàng sẽ nói cho người biết thân thế của nàng a, mới đồng ý làm phu phân trang nguyên của người, ta còn không phải sợ người không thú được Mộ Dung cô nương sao!"

"Phi phi phi, Liên Hoa, ngươi đang nói gỡ cái gì thế! Thiếu gia nhất định sẽ đứng nhất! Đến lúc đó cưới trưởng công chúa..." Mười Ba thấy Liên Hoa nói bậy thiếu gia nhà mình không thể đứng nhất được, nhanh mồm chen vào nói, thành ra thiếu chút nữa nói ra hết, vội vàng ngậm miệng lại.

Liên Hoa lén liếc mắt, trừng Mười Ba, ở trong lòng mắng hắn. "Cái tên ngu ngốc nhà ngươi!"

Vương Tương Khuynh nghe Mười Ba nhắc tới trưởng công chúa, mới nhớ tới chuyện trưởng công chúa muốn qua kì thi này tuyển phò mã.

"Vị trưởng công chúa này, ta nhất định sẽ làm nàng từ bỏ ý định đó, ta còn muốn giữ lại cái mạng này đi thú Mẫn Mẫn a!"

Than thở một tiếng, nói tiếp: "Được rồi, nếu ta có khả năng lấy được danh hiệu trạng nguyên, thì cũng có cách khiến trưởng công chúa từ bỏ ý định! Khiến hoàng thượng không còn muốn đem trưởng công chúa gả cho ta nữa!"

Nghe thiếu gia nói như vậy, Liên Hoa mở miệng hỏi một câu: "Thiếu gia, ngươi có biện pháp gì?"

Trong lòng im lặng nghĩ "Thiếu gia a, ngươi nghìn vạn lần đứng chơi ngu a! Vạn nhất không thú được công chúa, đến lúc đó cũng đừng có mà khóc lốc, than trời!"

Vương Tương Khuynh lắc đầu: "Hiện giờ chưa có biện pháp, đến lúc đó chỉ sợ danh dự của ta bị hủy tanh bành a!" Vương Tương Khuynh đã nghĩ ra được biện pháp, chỉ là lúc này chưa muốn nói ra. Nếu như xui xẻo, tất nhiên không thể dùng biện pháp này được.

"Thiếu gia, nếu vị trưởng công chúa muốn gả cho ngươi, cũng rất tốt..."

"Ngươi nói bậy cái gì a! Trong lòng ta chỉ có Mẫn Mẫn, sao có thể thú trưởng công chúa kia được! Ta nói cho các ngươi biết, mấy người trong hoàng gia a, không một ai tốt cả, toàn lòng lang dạ sói, đều phúc hắc cả, nếu nội bộ có chuyện lục đục, ta cũng không muốn tham gia vào! Ngươi nói xem ta lớn lên tuấn tú như vậy, vạn nhất có vị phị tử tịch mịch nào đó coi trọng ta, muốn cùng ta ở chung một chỗ thì sao bây giờ!"

*Phi! TA KHINH! 凸(҂`ロ") 凸

Liên Hoa trợn mắt nhìn cái tên đang atsm kia. "Thiếu gia, trong đầu ngươi đang chứa cái quỷ gì thế a! Chuyện này mà ngươi cũng nghĩ cho được..." Sau đó lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn Vương Tương Khuynh, trong lòng lẳng lặng nói.

"Thiếu gia a, ngươi nếu đã quyết định! Thì chỉ sợ công chúa, ngươi nhất định phải thú rồi!"

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phò Mã Thượng Công Chúa, truyện Phò Mã Thượng Công Chúa, đọc truyện Phò Mã Thượng Công Chúa, Phò Mã Thượng Công Chúa full, Phò Mã Thượng Công Chúa chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top