Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 104: 104


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình



Lúc này tất cả mọi người đều hiểu rõ, trước mắt trong hoàng cung này, không ai có thể đác tội với Yên phi hương 104 Khó gÌữ được thai nh Tuyết Yên trở lại Vong Ưu cung, trong lòng thoáng bất an.

‘Vết thương của Lê Hiên còn chưa khỏi, lại kiên trì vào triều, sư huynh gọi Giang Duệ, biểu ca Trần Siêu số một số hai của Thanh Y đường tới, còn có Lương Hồng Tụ, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì.

Lại phải đánh trận sao? Với Bắc Di? Hay là với Ninh vương? Gòn có phụ thân nàng Tuyết Văn Hào? Nhiếp Lăng Hàn đã từng nói với nàng, Tuyết Trạch đã được huynh ấy đưa đi rồi, đưa đến chỗ tam di nương.

Nàng không lo lắng cho an toàn của đệ đệ, nhưng phụ thân Tuyết Văn Hào thì sao. Núi không chuyển nước cũng chuyển, sớm muộn gì bọn họ cũng có ngày động chạm đao binh, đến lúc đó, nàng phải làm sao đây? Tuyết Yên càng thêm sầu lo.

Mấy ngày nay trong cung cũng xảy ra một chút biến hóa, Quan Duyệt được phong làm Đức quý phi, chủ trì công việc hậu cung, Tĩnh tần được phong làm Tĩnh phi.

Hai người này đều nhờ có công bắt gian tế trong cung.

Đương nhiên, trong hậu cung, có người cười sẽ có người khóc.

Ngọc phi vốn không quan tâm chuyện trong cung lại bị Hoàng thượng ban chết, lý do là cấu kết với Ninh vương, tiết lộ tình báo cho Ninh vương. Cả nhà Ngọc phi bị chém đầu, phụ thân của nàng ta là đại tướng quân Lưu Huy cũng bị tra ra chuyện cấu kết với Tuyết Văn Hào, tiết lộ quân tình.

Tuyết Yên biết Lưu Huy, vốn thân thiết với phụ †hân Tuyết Văn Hào, nhưng lúc đó ông ta không rời đi cùng phụ thân.

Bởi vì vụ án này, Tuyết Yên lại bị một số đại thần kiêng kị, có điều bây giờ mọi người đều biết Yên phi nương nương được sủng ái, không ai dám vuốt râu hùm.

Nghe nói Hoàng thượng đã ra lệnh nghiêm cấm những tin tức này truyền đến Vong Ưu cung, nhưng chuyện trên đời mà, càng muốn che giấu, thì truyền đến càng nhanh.

Có điều Tuyết Yên không hề hỏi Lê Hiên chuyện triều đình. Trước giờ nàng cũng không hỏi chuyện của phụ thân. Bởi vì chuyện này vốn khó giải quyết, thật ra nàng cũng biết sẵn kết cục.

Những ngày này, hôm nào Lê Đồng cũng ở trong cung của Tuyết Yên. Bây giờ đối tượng nàng ấy quấn lấy Tuyết Yên hỏi tới hỏi lui đã thay đổi, không còn là Nhiếp Lăng Hàn nữa mà biến thành Giang Duệ.

Thì ra Lê Hiên để Nhiếp Lăng Hàn dạy Lê Đồng bắn tên, Nhiếp Lăng Hàn giao chuyện xui xẻo này cho Giang Duệ.


“Yên tẩu tẩu, hôm qua tẩu nói Giang Duệ chín tuổi đã có thể một mình đánh chết lợn rừng, nhưng Giang Duệ nói tẩu nói sai, lần đầu tiên hắn đánh chết lợn rừng mới bảy tuổi.” Lê Đồng rất chân thành nói với Tuyết Yên.

“A, vậy chác chấn là ta nhớ nhầm.” Tuyết Yên cười.

Lê Đồng đột nhiên hạ giọng nói rất thần bí: “Giang Duệ nói khi tẩu còn bé thường xuyên đái dầm, đã gần tám tuổi mà vẫn ướt giường, là thật sao?” Khuôn mặt Tuyết Yên chợt đỏ bừng, cắn răng nhẹ giọng nói với công chúa: “Nhớ chứ nhớ chứ, nhớ khi đó, hắn vừa ăn sống một con gà, khóe môi còn có lông gà, trên tay toàn là máu, lại muốn giúp ta phơi chăn, bị ngoại công của ta máng một trận.” “Ăn gà sống?” Lê Đồng kinh hãi.

“Ừm ừm, hắn không nói với công chúa à? Từ nhỏ Giang Duệ đã thích ăn các loại động vật sống, dù là bay trên bầu trời, hay bò trên mặt đất, chỉ cần là vật sống, hán đều ăn cả. Hắn khoái nhất là ăn mấy con côn trùng nhúc nhích, sâu đậu là tốt nhất, nhất định phải sống, thức ăn chín không hợp khẩu vị của hắn.” Tuyết Yên nhìn thấy mặt Lê Đồng tái đi rồi.

Tuyết Yên biết thực tế Giang Duệ sợ côn trùng nhất.

“Vậy hắn có ăn người không?” “Người mà, ếu như không phải cực đói; hắn sẽ.

không ăn.” Tuyết Yên hời hợt.

Buổi tối Lê Hiên đến Vong Ưu cung, gặp Tuyết Yên cười ha hả nói: “Hôm nay nghe được một chuyện cười, liên quan tới tiểu sư thúc của nàng.” “Chuyện cười gì vậy?” Tuyết Yên thấy tâm trạng Lê Hiên tốt, tâm trạng của nàng cũng tốt lên.

“Gần đây Giang Duệ dạy Lê Đồng bắn tên, Lê Đồng thường xuyên mang đồ ăn cho Giang Duệ, nghe nói hôm nay Lê Đồng mang cho Giang Duệ đĩa sâu đậu bảo Giang Duệ ăn luôn. Giang Duệ kinh hãi nhảy cao mấy lần, bỏ chạy luôn.” Tuyết Yên cười ha ha, Giang Duệ thối, ai bảo ngươi kể chuyện xấu của ta khi còn bé! Đang nói, nhìn thấy Lê Đồng thở phì phò đi đến, sau lưng kéo theo một người, chính là Giang Duệ, đi theo đằng sau là Nhiếp Lăng Hàn.

Tuyết Yên chột dạ, bị dọa chui ra sau lưng Lê Hiên.

“Hoàng huynh, nữ nhân kia đâu?” Lê Hiên nhìn thấy Lê Đồng trợn mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lại nhìn thấy Tuyết Yên trốn sau lưng mình nín thở, vô cùng ngoan hiền, nhìn là biết đã làm chuyện xấu.

“Nữ nhân nào, làm sao vậy, ai chọc giận muội à? Lăng Hàn cũng tới sao?” “Tham kiến Hoàng thượng, vi thần sợ có gì sai lầm, bèn đi qua cùng.” Lê Đồng thấy Tuyết Yên trốn sau lưng Lê Hiên, t†úm lấy nàng: “Tẩu là đồ lừa đảo!” Nàng ấy vừa nói vừa cù Tuyết Yên.

Tuyết Yên né tránh, cười ha ha, lại trốn ra sau lưng Lê Hiên.

Giang Duệ cau mày hung tợn nhìn Tuyết Yên.

Lê Đồng hô lên với Lê Hiên: “Hoàng huynh, không được phép giúp tẩu ấy!” Lê Hiên đưa tay ngăn Lê Đồng lại nhào lên: ‘Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” “Tẩu, tẩu ấy nói với ta Giang Duệ thích ăn đồ sống…” Lê Hiên bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra chuyện cười trong quân hôm nay là kiệt tác của nàng à? Quả đúng là nên phạt, phạt nàng châm trà nhận sai với bọn họ.” Lê Hiên túm Tuyết Yên đi ra từ phía sau.

“Yên tẩu tẩu, hắn chỉ nói tẩu gần tám tuổi còn đái dầm chứ không nói gì nữa, sao tẩu lại trả thù hản như vậy?” Lê Đồng hỏi.

“Nàng tám tuổi còn đái dầm sao?” Lê Hiên bỗng nhiên quay đầu hỏi Tuyết Yên.

“Nói mò! Lại nói mò ta sẽ nói hết chuyện hồi còn bé của ngươi ra đấy!” Tuyết Yên hung tợn uy hiếp Giang Duệ.

“Xem ra có bạn chơi cùng nhau lớn lên từ nhỏ không phải chuyện gì tốt.” Giang Duệ nói.

Mọi người cười ha hả.

Tuyết Yên nhìn thấy công chúa chuyển tâm tư lên người Giang Duệ, mà hình như Giang Duệ cũng thật sự thích công chúa, tâm trạng của nàng cũng tốt lên.

Chỉ là nghĩ đến Nhiếp Lăng Hàn, người siêu phàm như thế, không biết nữ tử xuất chúng như nào mới có thể xứng với huynh ấy. Tuyết Yên đã sớm biết Lương Hồng Tụ thích huynh ấy, thế nhưng tình cảm của sư huynh đối với nàng ấy không phải là tình yêu nam nữ.

Trong khoảng thời gian này gần như ngày nào Lê Hiên cũng sẽ đến Vong Ưu cung. Hản luôn bề bộn nhiều việc, có đôi khi không nói câu nào hồi lâu, tới đây chỉ nằm ở đó nghe Tuyết Yên nói chuyện.

Lê Hiên thích nghe nàng nói líu ríu không ngừng.

Chỉ có lúc này, tim hản mới được nhẹ nhõm hơn chút.

Buổi tối Lê Hiên truyền bữa tối, giữ Nhiếp Lăng Hàn, công chúa và Giang Duệ ở lại cùng ăn bữa tối. Trong bữa cơm bởi vì Tuyết Yên và Lê Đồng liên tục cãi nhau, chỉ có hai người họ không hề coi hắn là Hoàng thượng cao cao tại thượng, chỉ coi hắn như phu quân và huynh trưởng của mình, bữa cơm này vô cùng ấm áp.

Sau khi bọn họ đi đã là canh hai rồi.

Lê Hiên ôm Tuyết Yên vào trong lòng, đột nhiên nói: ‘Có phải chúng ta cũng nên có một đứa con rồi không?” “Chẳng phải Ý Quý phi đang mang thai con của hoàng thượng sao?” Sắc mặt Tuyết Yên nhạt đi.


Không biết vì sao, ngoại trừ Nhan Hương, mấy phi tử bọn họ đều không hề mang thai. Trước đây rất lâu Lưu Tuệ cũng từng mang thai một lần.

Tuyết Yên cứ tưởng, hình nữ Hoàng thượng cũng không hi vọng bọn họ mang thai, cho bọn họ uống thuốc gì.

Lê Hiên hơi ngẩn ra, rồi ôm chặt lấy nàng: “Ta nói là con của hai chúng ta. Nàng hãy điều trị cơ thể cho tốt, ta muốn có đứa con. Sao vậy, nàng không thích à?” Hắn đột nhiên nghiêng đầu hỏi nàng.

“Đương nhiên muốn chứ, ai mà không muốn có một đứa con của mình. Chuyện này phải xem duyên phận.” “Vậy chúng ta hãy chăm chỉ hơn đi.” Hôm nay Lê Hiên rất có hứng thú, có lẽ do tâm trạng tốt.

‘Vết thương của Lê Hiên đã khỏi hẳn, lúc này tràn ngập nhu tình mật ý, Tuyết Yên thẹn thùng đón lấy, rèm trướng chập chờn, cả phòng kiều diễm.

Hai người đang triền miên, Dương Thụ ở bên ngoài bỗng khẽ giọng nói: “Hoàng thượng, a hoàn trong Vĩnh An cung đến báo, hôm nay Ý Quý phi nương nương thấy máu, chỉ sợ khó giữ được thai nhỉ…” Tuyết Yên rời khỏi ngực Lê Hiên, sửa lại tóc của mình.

Lê Hiên đứng đậy mặc y phực vào, quay người dịch chăn cho Tuyết Yên: “Ta đi xem sao.” Tuyết Yên không nói gì.

Lê Hiên đi vào Vĩnh An cung.

Hắn và nàng đã không gặp mặt hơn một tháng. Lê Hiên không đi vào, chỉ đứng ở cửa hỏi ngự y, Chu ngự y.

“Nàng ấy thế nào rồi?” Chu ngự y quỳ xuống, nói: ‘Khởi bẩm Hoàng thượng, quý phi nương nương có dấu hiệu chảy thai, đã thấy máu, thần đã cho nương nương dùng thuốc. Trước mát không quá đáng ngại.” Lê Hiên nghe vậy, quay người muốn rời đi, lại nghe thấy Nhan Hương bên trong kêu lên: “A Hiên, chàng thật sự chán ghét ta đến thế sao?” Nhan Hương đi ra, nàng ta gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, mắt rơm rớm lệ.

Lê Hiên đứng lại, cuối cùng cũng quay người.

Nước mắt Nhan Hương lập tức tuôn rơi. Nàng ta dùng đứa bé làm cái giá, cuối cùng hắn vẫn tới.

Chỉ cần hán tới gặp nàng ta lãn một; năng ta sẽ khiến hắn đến lần hai, lần ba…

Lê Hiên đi trở về: ‘Nhan H nhiều, dưỡng thai cho tốt ng, nàng đừng nghĩ “A Hiên, chàng hận ta như vậy à? Chỉ vì Tuyết Yên? Ta vì ghen ghét nên mới đối xử với nàng ta như thế, chuyện này không thể trách ta được! Bởi vì ta yêu chàng, ta không chịu được khi chàng đối xử tốt với người khác” “Nhưng Tuyết Yên chưa từng hại nàng. Còn nữa, trẫm phạt nàng, là bởi vì nàng hại Tuyết Yên, trẫm xa lánh nàng, không liên quan đến nàng ấy. Nàng cũng biết, ta hận người khác lừa gạt ta nhất. Nàng giả vờ bị bệnh tim, lừa gạt tình cảm của ta, lần ở núi Thanh, còn suýt nữa khiến Tuyết Yên mất mạng. Trãm đã tin tưởng nàng như thế nào!” Nhan Hương khóc không thành tiếng.

Nàng ta đi lên trước, túm lấy ống tay áo Lê Hiên: “Đúng, ta lừa chàng, nhưng mục đích ta lừa chàng cũng chỉ là hi vọng chàng có thể đối xử với ta tốt hơn mà thôi, không phải là tội ác tày trời gì. A Hiên, đừng vứt bỏ ta như vậy…” Lê Hiên thở dài: “Nhan Hương, để chúng ta bình Tĩnh lại đi” Nhan Hương vẫn không buông tay: ‘A Hiên; sao ta cảm giác chàng không để ý đứa bé này vậy?” Lê Hiên võ nhẹ tay nàng ta: “Nàng suy nghĩ nhiều rồi.” “Vậy lời hứa trước kia của chàng có còn không? Chỉ có đứa con ta sinh mới được làm Thái tử?” Lê Hiên gật đầu: “Đương nhiên vẫn còn.” Hắn vẫn đi, Nhan Hương buồn bã ngồi dưới đất, cắn nát răng.

Nàng ta cứ tưởng, nàng ta hiểu Lê Hiên, cho tới hôm nay nàng ta mới phát hiện, nàng ta không hiểu rõ hân. Hoặc giả, nàng ta không quen Lê Hiên của bây giờ.

Vừa mới vào đông, nhưng thời tiết đã rét căm căm.

Trong khoảng thời gian này, Lê Hiên càng bận rộn hơn, thường xuyên mấy ngày không nhìn thấy bóng dáng.

Tuyết Yên loáng thoáng biết, đại quân Bắc Di đã ép sát đến biên giới nước Đại Hưng, nước Thượng Đan và Đại Hưng cũng trở mặt thành thù, nước Thượng Đan đã công khai ủng hộ Ninh vương: Còn có Tây Bắc hầu biên giới tây bắc, Hoàng thượng cũng không điều động được.

Tuyết Yên biết Lê Hiên phiền muộn, mỗi ngày đều nấu những món canh khác nhau đưa đến thư phòng cho hắn.

Bây giờ Lê Hiên đến thư phòng, chuyện đầu tiên chính là nhìn nồi đun nước bên phải bàn. Ngày nào hắn rời triều cũng có thể nhìn thấy, hoa văn còn khác nhau, có canh thanh tâm, canh tam tiên, canh gà già, canh bổ dưỡng, canh nhuận phổi…

Thậm chí dụng cụ múc canh mỗi ngày cũng không giống nhau, nhìn khiến người ta thấy vui mất.

Tuyết Yên như thể biết tâm tư của hán, có khi hán ngẫu nhiên muốn uống một ngụm canh thịt dê, trở lại thư phòng thấy quả nhiên là canh thịt dê. Điều này khiến Lê Hiên cảm thấy vô cùng thần kỳ.

Hôm nay Tuyết Yên tự đưa canh gà cẩu kỷ ô cho.

Hoàng thượng, khi trở về dạo quanh Ngự hoa viên ột hồi, bỗng thấy Trân Châu trốn sau cây, nét mặt bối rối, mắt rưng rưng.

“Trân Châu, ngươi sao vậy?” Tuyết Yên đi lên hỏi.

Trân Châu vốn là con gái thứ ba của chính nghị đại phu Thẩm Băng, dung nạo rất xinh đẹp, cũng đa tài đa nghệ. Hồi mùa xuân được phụ thân đưa vào cung tuyển tú, Hoàng thượng chỉ tuyển hai phi †ử, nàng ấy được chọn ở Lâm Hoa điện hầu hạ Hoàng thượng sinh hoạt thường ngày, dâng trà.

Những điều này về sau Tuyết Yên mới biết. Nàng rất thích Trân Châu, trên người Trân Châu có khí chất khiến người ta tin tưởng. Có một kiểu người, mỗi lần tới gần sẽ cảm thấy an tâm, thả lỏng, Trân Châu chính là kiểu người này.


Trân Châu nhìn thấy Tuyết Yên thì hơi kinh hoảng.

“Yên phi nương nương, nô tì không sao.” Tuyết Yên thấy sắc mặt nàng ấy tái nhợt, cầm lấy cổ tay nàng ấy bắt mạch: “Có phải ngươi bị bệnh không?” Trân Châu càng kinh hoảng hơn, ra sức tránh thoát.

Tuyết Yên thả tay, sắc mặt nghiêm trọng.

“Trân Châu, ngươi mang thai con của ai, của hoàng thượng sao?” Trân Châu lập tức quỳ xuống, hai vai run run: Không, không phải, ñương nương cứu mạng, nương nương cứu mạng.” Tuyết Yên dìu nàng: “Đi, đừng ở chỗ này, bị người khác phát hiện không hay đâu, đến Vong Ưu cung của ta đi.” Trân Châu đi theo Tuyết Yên vào Vong Ưu cung.

Tuyết Yên dặn bọn a hoàn ra ngoài, đóng cửa phòng, Trân Châu lại quỳ xuống.

Tuyết Yên hỏi Trân Châu: “Ta biết ngươi là đại a hoàn trong phòng Hoàng thượng, bây giờ xảy ra loại chuyện này, nếu như người đó không phải Hoàng thượng, vậy là ai?” Trân Châu chỉ thút thít.

Tuyết Yên thấy nàng ấy như thế, thở dài nói: “Ngươi như này ta cũng không giúp ngươi được đâu.” Trân Châu dập đầu nói: “Xin nương nương cho một đơn thuốc bỏ thai, Trân Châu không cần đứa bé này.” Tuyết Yên đỡ nàng ấy dậy: “Ngươi là người trong phòng Hoàng thượng, ai to gan dám động cả ngươi vậy!” Trân châu nói: ” Xin nương nương đừng chơ Hoàng thượng biết, nô tì bỏ thai rồi, đừng truy cứu việc này được không?” Tuyết Yên nhìn nàng ấy, hạ giọng nói: “Có phải Duệ vương không?” Trân Châu như bị điện giật: “Đừng, đừng truy cứu, xin nương nương tuyệt đối đừng truy cứu, người đó cũng không thích Trân Châu, người ấy…” Tuyết Yên cười nhạt: “Hắn không thích ngươi mà còn khiến ngươi mang thai? Hắn không thích ngươi, nhưng lại thích một người hắn không cách nào có được đúng không!” Trân Châu ngẩng đầu nhìn Tuyết Yên: “Thì ra nương nương cũng biết.” “Ừm, ta biết. Ngươi thích hắn không?” “Nô tì thích người ấy thì sao, người ấy sẽ không lấy nô tì đâu.” Nét mặt Trân Châu đầy ảm đạm.

“Ngươi muốn gả cho hắn không? Cho dù hắn không yêu ngươi?” Tuyết Yên hỏi.

Trân Châu gật đầu: “Chỉ cần có thể được nhìn thấy người ấy mỗi ngày, nô tì đã hài lòng rồi.” Tuyết Yên năm chặt tay nàng ấy nói: “Yên tâm, ta sẽ không nói với Hoàng thượng, nhưng ta sẽ nói cho người đó, về phần hắn lựa chọn như thế nào thì phải xem hán, chỉ cần hản không hối hận.

Ngươi cũng đừng uống thuốc đó vội, dù sao thuốc đó cũng hại người, mà ngươi còn chưa lấy chồng.” Sắc mặt Trân Châu đỏ bừng, có điều nàng tin tưởng Tuyết Yên.

Tuyết Yên đưa Trân Châu về Lâm Hoa điện rồi đi đến thư phòng của Hoàng thượng Cổ Hoa hiên.

Vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.

“Hoàng huynh, huynh không thể nhốt Nhan Hương như vậy được, trong bụng nàng ấy mang thai con của huynh đấy! Huynh nhãn tâm đối xử với nàng ấy như vậy sao?” “Lão ngũ, nàng ấy phóng hỏa giết người là tội lớn, lẽ ra không còn được sống rồi!” Giọng Lê Hiên lạnh lẽo.

Tuyết Yên rất rõ, bất kẻ phạm tội lớn cỡ nào, nếu như lúc ấy không chết, sau này không có khả năng chết. Đặc biệt là người như Nhan Hương, trong mắt người ngoài, người Nhan Hương hại chết chỉ là mấy a hoàn mà thôi.

Mà nàng ta còn đang mang long tự.

Thời gian sẽ dần xóa nhòa oán hận trong lòng người, cán cân chính nghĩa cũng dần nghiêng đi.

Sẽ không có ai hiểu được vị trí của mấy a hoàn đó trong lòng Tuyết Yên, càng sẽ không để ý tới sự tổn thương gây ra cho nàng.

Không đợi thị vệ đi vào bẩm báo, Tuyết Yên đã bước vào thư phòng.

Duệ vương và Lôi Trạch quỳ trên đất, đứng bên cạnh không ngờ lại là Nhan Hương.

“Sao nàng lại tới đây?” Lê Hiên hỏi.

Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn Nhan Hương: “Chúc mừng Ý Quý phi khôi phục tự do.” Lê Hiên biến sắc: “Không có, nàng ấy được Duệ vương đưa tới.” Duệ vương đứng dậy nhìn Tuyết Yên: “Yên phi nương nương, dù sao nàng ấy cũng mang dòng dõi của hoàng thượng, bị nhốt mãi không tốt cho đứa bé trong bụng. Hơn nữa Yên phi nương nương vẫn còn bình yên vô sự, chỉ có mấy a hoàn chết mà thôi, xin Yên phi nương nương có thể tha †hứ cho nàng ấy.” Tuyết Yên cười khẩy: “Duệ vương đề cao Tuyết Yên rồi, Tuyết Yên không phải người rộng lượng, hơn nữa Tuyết Yên luôn coi mmấy a hoàn đó như tỷ muội của mình. Ở trong mắt Duệ vương, mệnh của đám a hoàn ti tiện như cỏ rác, cho nên mới tùy ý làm nhục bọn họ!”


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình, truyện Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình, đọc truyện Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình, Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình full, Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top