Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Môn
Tô Tỉnh nhìn thấy, trong lòng cũng co rút.
Hắn tuy rằng là cậu ấm có lai lịch lớn, nhưng bình thường cũng rất ít uống những loại này, trừ phi là người khác mời. Hôm nay lại dùng tiền của chính hắn ra trả, đúng là đau lòng muốn chết.
Nhưng mà đến lúc này rồi, nếu còn nói câu gì khác chỉ sợ lại bị đám người đó kêu là keo kiệt.
- A Phát, có mang đủ tiền không?
Tô Tỉnh đi tới chỗ A Phát, thấp giọng hỏi.
- Có hơn năm mươi ngàn tệ tiền mặt, ước chừng cũng tạm đủ rồi ạ.
A Phát đáp lại.
- Tôi thấy có khi không đủ.
Tô Tỉnh cắn răng nói:
- Bọn họ gọi mười hai bình Napoleon, còn có mấy bình vang Bordeaux nữa cơ.
- Suýt…
A Phát hít một ngụm khí lạnh, nói;
- Đám ranh con này đúng là không khách khí mà.
Hắn đưa mắt nhìn sang chỉ thấy trên mặt bàn đã bày XO, không biết là ai gọi, đều đã khui nắp ra uống hết rồi.
- Trời, cứ như thế có khi không đủ thật, không được thì trước hết ghi nợ đã.
A Phát nhìn xong cắn răng nói:
- Tôi gọi điện cho quản lý ở đây, cũng không phải là chuyện gì lớn lao đâu.
Tình huống bình thường, Tô Tỉnh chưa bao giờ để những chuyện như vậy mà dính dáng gì với Kim Sắc Niên Hoa, chỉ là trong nhà quản hắn khá chặt chẽ, chuyện mời khách hôm nay cũng đã báo trước rồi mới nhận được năm mươi nghìn tiền mặt tới chiêu đãi thầy cô giáo với bạn học. Ai ngờ tới tên Diệp Khai này lại gây phiền toái cho hắn, lôi người tới gọi cả bản rượu quý, làm hỏng hết dự tính của hắn rồi.
- Hai người bọn họ uống cái gì?
Tô Tỉnh nhìn Diệp Khai với Ninh Sương, lại thấy trước mặt bàn hai người họ cũng không để bất kỳ đồ uống nào, không khỏi có chút tò mò hỏi thăm.
Diệp Khai với Ninh Sương cũng có uống, nhưng là lại uống nước suối trong cốc inox.
Lúc này từ thủ đô về, Diệp Khai mang theo hai thùng nước ở Ngọc Tuyền Sơn, vừa xuống xe liền lấy hai cốc đầy.
Đối với những nơi không phải địa bàn của bản thân, Diệp Khai trước giờ luôn vô cùng cẩn thận. Hơn nữa, hắn cũng không muốn cho Ninh Sương uống rượu, bản thân hắn cũng lại càng không có hứng thú.
- Anh đang xem cái gì thế?
Ninh Sương uống nước suối xong, có chút tò mò hỏi Diệp Khai.
- À, là tư liệu về Tô Tỉnh.
Diệp Khai đáp lại.
- Anh điều tra hắn làm cái gì?
Ninh Sương cảm thấy có chút kinh ngạc.
Diệp Khai cười nói:
- Người ta là con trai của Chủ tịch tỉnh Tô, lại giấu thân phận của mình tới tiếp cận em, thế mà em cũng không chịu hiểu cho người ta chút nào hay sao?
- Con trai của Chủ tịch tỉnh Tô?
Ninh Sương có chút kinh ngạc hỏi thăm.
- Là Chủ tịch Tỉnh Tô ở Giang Trung sao?
- Đúng thế, chính là ông ta.
Diệp Khai đưa tập văn kiện cho Ninh Sương, trong lòng đã hơi cảm khái một chút.
Diệp Khai với Tô Định Phương cũng có thể nói là thủy hỏa bất dung, vùng đất mới Thánh Vương mới giải phòng tuy rằng có vẻ thuộc về tỉnh Giang Trung, nhưng trên thục tế đều đang nằm trong sự khống chế nghiêm khắc của Diệp Khai. Tô Định Phương tuy răng bất mãn nhưng cũng chỉ có thể phái người tới lén gây chuyện với Diệp Khai chứ cũng không dám công khai làm gì Diệp Khai cả, điều này đương nhiên là vì lão Diệp gia rồi.
Tô Đôn Phương dù tự phụ thế nào, dù có bất mãn với Diệp lão thế nào, ôm hận với Diệp Tử Bình ra sao, hắn cũng không có khả năng công khai gây chuyện gì bất lợi cho Diệp lão. Dù sao bản thân hắn cũng mới chỉ là Ủy viên dự khuyết Trung ương thôi, làm sao có thể đấu lại với Ủy viên thường vụ chính trị trung ương chứ?
Đấy không phải là tự gây phiền phức cho chính mình sao? Tô Định Phương tuy rằng nhìn có vẻ như tính tình nóng nảy lại tự phụ, trên thực tế lại không phải là nhân vật đơn giản như thế, nếu không lão cũng chẳng lăn lộn được tới vị trí Chủ tịch tỉnh như ngày hôm nay rồi.
Những lãnh đạo có thể đạt tới chức vụ cấp tỉnh hay đại tướng nơi biên giới không chỉ là một kẻ hèn hát, huống chi Tô Định Phương cũng được coi như là tuổi trẻ so với tầng lớp Chủ tịch tỉnh, mới hơn bốn mươi tuổi, cũng được coi như tiền đồ sáng láng.
- Xem ra, nhà hắn rất giàu nha…
Ninh Sương nói.
- Ha ha, con trai Chủ tịch tỉnh dám lái xe Mercedes Benz đúng là không nhiều.
Diệp Khai vừa cười vừa nói;
- Anh đoán chừng lão già nhà hắn cũng chẳng dám huênh hoang như thế ấy.
Trong tư liệu của Diệp Khai, trong nhà Tô Định Phương cũng không có ai là thương nhân, cho nên con trai Tô gia lái xe Mercedes, lại tiêu từng đống tiền lớn như thế, rốt cuộc là lấy ở đâu ra, cũng đáng để cân nhắc rồi.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đi tới, thông báo cho mọi người rằng hai gian phòng đã sắp xếp xong.
- Em tự nhiên không muốn đi nữa.
- Ha ha, em mà không đi thì trò vui này không diễn nổi nữa đâu.
Diệp Khai cười nói với cô
- Bây giờ người ta đã chuẩn bị bữa tiệc lớn cho chúng ta, không xem vở kịch này đúng là rất đáng tiếc mà.
Cuối cùng, Ninh Sương vẫn đi theo Diệp Khai vào trong phòng.
Mặc dù cô cũng không hẳn là quen thuộc với những chuyện như vậy, nhưng có Diệp Khai động viên, Ninh Sương cũng không cảm thấy có gì đáng bận tâm. Nhớ ngày đó, vì giúp cô lấy lại chiếc cầm đã bị lấy mất mà Diệp Khai đã lái xe đâm chết một đám cướp nữa.
Sự thật từ giây phút đó, Ninh Sương đã coi Diệp Khai trở thành người quan trọng nhất trong lòng mình.
Chỉ là về sau mới biết được, Diệp Khai lại chính là cháu trai của Diệp lão, cha hắn Diệp Tử Bình lại cũng là Ủy viên Bộ chính trị trung ương, Bí thư đảng ủy thành phố Minh Châu, hơn nữa hiện tại cha Ninh Sương cũng là do Diệp Tử Bình sắp xếp mới được đảm nhiệm chức trưởng khu khu Giang Đông.
Những chuyện này cộng lại, Ninh Sương cho dù có lạnh nhạt nữa cũng biết rõ Diệp Khai đối với mình là đặc biệt.
Đám học sinh cùng những giáo viên lập tức chia thành hai phòng, một phòng hạng trung của giáo viên có bốn nhân viên phục vụ, bên của đám học sinh thì là một phòng hội nghị cỡ lớn, tổng cộng phải có hơn hai mươi người, số nam nữ gần như tương đương.
Chỉ có điều bên Diệp Khai còn có mười người vệ sĩ, nhìn có vẻ hoành tráng hơn một chút, cuối cùng chia đều ra mỗi bên năm người.
- Anh nói lát nữa đám Tô Tỉnh sẽ gây chuyện?
Ninh Sương nhỏ giọng hỏi Diệp Khai.
Sau khi nhìn qua những tư liệu về Tô Tỉnh, Ninh Sương mới biết được khó trách hắn làm Phó hội trưởng hội học sinh, đoán chừng chính là một tên công tử bột, bên trường học xem ra cũng chỉ là muốn nịnh bợ con trai Chủ tịch tỉnh nên mới để cho hắn một vị trí có mặt có mũi, lại k mất công mất sức.
Phó hội trưởng trong Hội học sinh kỳ thật chỉ là một chức vụ như cái bình hoa, xảy ra chuyện gì cũng không cần phụ trách, có việc gì cũng không cần tự mình đi làm, đơn giản chỉ để đó mà không dùng tới mà thôi. Đám học đệ, học muội luôn nhìn hắn như thần như thánh, thực tế cũng chỉ là một đống phân, quá có lợi cho hắn rồi.
- Gây chuyện thì nhất định rồi, em xem tay lái xe kia của Tô Tỉnh tên là A Phát, cũng không phải là thành phần tốt đẹp gì. Căn cứ vào thông tin tình báo, hắn làm những chuyện xấu như chơi gái, đánh bạc ở thành phố Trữ Châu này không dưới nghìn lần.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quan Môn, truyện Quan Môn, đọc truyện Quan Môn, Quan Môn full, Quan Môn chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!