Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Môn
- Có chuyện gì vậy?
Mạnh Chiêu Hoa ở bên cạnh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hỏi giọng mơ màng.
- Điện thoại của con trai bà, chắc là lại kiếm chuyện cho tôi rồi đây.
Diệp Tử Bình nói rồi xuống khỏi giường, sang thư phòng kế bên gọi điện thoại.
Mạnh Chiêu Hỏa cũng chỉ hỏi lơ mơ một câu rồi lại ngủ tiếp.
Bao nhiêu năm rồi, bà đã sớm quen với việc chồng mình lo công chuyện không kể ngày đêm, thường thì mấy chuyện này bà không can dự vào, vậy nên ngủ thì cứ ngủ.
Có điều ngủ được một lúc, Mạnh Chiêu Hoa liền cảm thấy có gì đó không ổn, hình như lúc nãy Diệp Tử Bình nói con trai mình làm sao đó, thầm nghĩ lại bèn không ngủ được.
Cuối cùng thì mấy phút sau, Mạnh Chiêu Hoa hoàn toàn tỉnh ngủ, bà xuống giường, chạy sang thư phòng kế bên.
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Gần hai giờ sáng rồi đó.
Mạnh Chiêu Hoa dụi mắt hỏi.
- À, trong thành phố xảy ra chuyện lớn, tôi cần tổ chức cuộc họp thường vụ tạm thời để thảo luận, tối nay không được nghỉ ngơi rồi.
Diệp Tử Bình đáp, ông đang mặc quần áo, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đến phòng họp thành ủy.
Mặc dù tòa nhà thành ủy ở phía trước đại viện thành ủy không xa mấy, nhưng đi qua đó cũng gần hai mươi phút, nên Diệp Tử Bình nhất định phải lái xe đi.
Vì sự việc nghiêm trọng, nên Diệp Tử Bình cũng không gọi tài xế.
Mà lúc ông thông báo các ủy viên thường ủy đến họp, cũng cố ý dặn dò một chuyện, tốt nhất là đừng làm ầm lên, tự đến là tốt nhất.
Cứ thần thần bí bí như vậy mà gọi liên tiếp mấy cú điện thoại, các ủy viên thường ủy cũng phải ngờ vực, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nửa đêm Diệp Tử Bình đích thân gọi điện thông báo thì chắc cũng không phải chuyện bình thường.
Mọi người ngái ngủ chạy đến phòng họp, thì thấy Diệp Tử Bình đã đến rồi, đang ngồi đó hút thuốc, rõ là gặp phải chuyện gì đau đầu lắm.
Trong ấn tượng của mọi người, hình như lúc họp, bí thư Diệp không bao giờ hút thuốc, mà bình thường cũng rất hiếm khi thấy ông chủ động hút thuốc.
- Bí thư Diệp, có chuyện gì mà khuya vậy rồi còn gọi mọi người đến họp thế?
Chủ tịch thành phố Ngô Viễn Sơn ngồi xuống cạnh Diệp Tử Bình, khẽ hỏi.
- À, đồng chí Viễn Sơn, xin đợi cho một lát, sẽ có người đến giải thích chuyện này. – Diệp Tử Bình đáp.
Đang nói thì cửa phòng bật mở.
Có hai người từ bên ngoài đi vào, người đi trước ai cũng thấy quen quen, thì ra là con trai của Diệp Tử Bình, Diệp Khai, người đi sau trên tay còn bê một cái thùng, trông hơi hơi quen.
- Vị này hình như là đồng chí Bách Kiến Minh phải không, tôi nhớ cậu ta là trưởng phòng phân cục nào đó thì phải?
Lập tức có người nhận ra Bách Kiến Minh.
Thế cũng khó trách, nhà ai mà chẳng có chuyện phiền toái, cần dùng đến cảnh sát khu quản hạt chứ, khi có chuyện, nhờ các đồng chí phân cục xử lý thực sự rất tiện, thế nên mọi người về cơ bản khá là thân thuộc với trưởng phòng phân cục khu mình quản lý, một là vì phó bộ dùng phó sở rất thận tiện, lý do khác nữa là vì trực tiếp dùng người của thị cục thì không tiện lắm, về cơ bản đều phải thông qua cánh cửa phân cục, so ra thì thà trực tiếp tìm người của phân cục làm việc càng đơn giản hơn.
Nếu muốn dùng người của thị cục thì cũng không phải là không được, chỉ là nếu muốn dùng thân phận cục trưởng thị cục cấp phó bộ, thì mọi sự lớn bé đều phải xét trên diện quen biết.
Bách Kiến Minh thì lại lần đầu được gặp nhiều ủy viên thường ủy đến vậy, nếu không phải bận ôm cái thùng to này, thì lưng sắp ưỡn không nổi nữa rồi, nhìn thấy cả một đoàn cán bộ phó bộ, chính bộ, gân bắp chân gần chuột rút tới nơi, nhất là trước mặt hắn còn có một vị ủy viên trung chính cục Diệp Tử Bình đang nhìn hắn.
Diệp Khai đi lại bên cạnh Diệp Tử Bình, liền có thêm một chiếc ghế trống bù vào đó.
Ai thấy cũng liền lấy làm lạ, đây là cuộc họp thường ủy cơ mà.
Tuy anh là con trai của Diệp Tử Bình, hơn nữa còn là chủ nhiệm Ban quản lý khu Thánh Vương Tân của Giang Trung, là cán bộ cấp phó sở, nhưng cũng không có tư cách đứng tại đây.
Hơn nữa, chỗ ngồi của các thường ủy thành phố cũng có quy định rất nghiêm ngặt, dựa theo sắp xếp trong Đảng ủy, Diệp Tử Bình chắc chắn phải ngồi ở ghế đầu tiên, sau đó là chủ tịch thành phố Ngô Viễn Sơn, cứ thế mà tiếp tục, lúc họp, tất cả đều ngồi đúng vị trí của mình.
Kể cả có những lúc, một số thường ủy vắng mặt, họ cũng không muốn vượt số ghế, ngồi vào chỗ người khác, đó không những là cách hành xử thiếu tôn trọng người khác, mà còn dễ nhận lại sự bất mãn từ những người còn lại, bộc lộ ra rằng mình không đủ thành thục.
Do đó ai nấy cũng đều hứng thú với ghế trống bên cạnh Diệp Tử Bình, và không đồng ý với việc Diệp Khai ngồi vào vị trí đó.
Anh chỉ có cái xuất thân là tạm được thôi, nhưng cũng không có tư cách xuất hiện tại nơi này, chứ đừng nói là ngồi cạnh bí thư Diệp.
Đây là Ban thường ủy thành phố Minh Châu, không phải bữa tối gia đình của nhà họ Diệp mấy người!
- Các vị, tôi xin tự giới thiệu trước.
Lúc này, Diệp Khai chợt lên tiếng, giọng điệu không nhanh chả chậm.
- Cậu chẳng phải là con trai của đồng chí Diệp sao, bọn tôi đều biết.
Người phát biểu là thường ủy thành ủy, thư ký Ban chính pháp Lý Minh Dương, lão nói có vẻ hơi cợt nhả.
Lão Lý Minh Dương này, trông có vẻ quê mùa, nhưng kỳ thực đã tốt nghiệp hạng ưu Đại học chính pháp, là cán bộ thăng tiến từ con đường cảnh sát, nhưng không phải nằm cùng tuyến với nhà học Diệp, mà còn hơi ngược tuyến.
Từ khi Diệp Tử Bình lên đứng đầu Minh Châu đến nay, hệ thống chính pháp tỏ ra khó phối hợp, do đó Diệp Tử Bình luôn thiếu thiện cảm với lão thư ký Ban chính pháp này, chỉ là chưa có cơ hội xử lý lão thôi.
Còn Lý Minh Dương cũng cậy mình có ô dù trong ngành, hầu như không coi Diệp Tử Bình ra gì, ngoài mặt thì ưng thuận, nhưng trong công tác thực tế, lại để xảy ra khá nhiều hiện tượng thoái thác, điểm hình là đi làm không hết mình.
Diệp Khai làm lơ câu nói leo của Lý Minh Dương, tiếp tục màn giới thiệu nghiêm túc:
- Tôi là Diệp Khai, hiện tại là chủ nhiệm Ban quản lý khu Thánh Vương Tân, Giang Trung, cán bộ cấp phó sở.
- Chẳng qua cũng chỉ là một cán bộ cấp phó sở thôi, đáng để khoe lắm à?
Có người nghe thế, liền chửi thầm trong bụng, có điều sự đố kỵ lại le lói trong đầu họ, bởi dẫu sao Diệp Khai cũng là một cán bộ cấp phó sở mười chín tuổi!
Đãi ngộ mức này, từ sau mở cửa thì chẳng nghe đến bao giờ nữa, cũng không biết nhà họ Diệp đã dùng thủ đoạn gì, mà có thể khiến đồng chí Phương Hòa và Giang Thành đều công nhận Diệp Khai?
Nói sao thì sinh ra trong gia đình chính khác cũng sướng thật, vừa sinh ra đã có phúc làm quan rồi.
- Tôi xin giới thiệu một thân phận khác của tôi.
Diệp Khai lại nói.
- Còn có thân phận khác à?
Xem ra Lý Minh Dương quyết gây với Diệp Khai cho bằng được, tiện thể đánh luôn vào mặt Diệp Tử Bình:
- À, cậu định nói là con trai của đồng chí Bình chứ gì, cái này thì bọn tôi biết cả rồi.
Thấy Diệp Khai lộ vẻ không vui, lão còn làm bộ ngạc nhiên:
- Không phải sao? Chả lẽ cậu không phải là con của đồng chí Diệp?
- Đồng chí Lý Minh Dương, xin hãy chú ý lời nói của mình!
Lần này thì Diệp Khai nổi giận ngay lập tức.
Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai đùa cợt Diệp Khai như vậy cả.
Thường ủy thành phố Minh Châu thì có là gì? Hội nghị trung ương cục Diệp Khai đều đã dự mấy lần, mà cũng chẳng có ai dám nói chuyện kiểu đó với hắn.
Sự thật đã sớm chứng minh, kẻ dám cười nhạo Diệp Khai, không phải là kẻ ngu si hay địa vị quá thấp, Diệp Khai không thèm để mắt đến, mà là bị hắn triệt tiêu tận gốc rễ!
Tên họ Trần và tên họ Hạ trước đều là ví dụ, một người thì tan cửa nát nhà, người còn lại về cơ bản cũng vậy, nhưng khác ở chỗ là có thêm hai gã thái giám thôi.
- Chúng tôi đang họp thường ủy thành ủy, người vô phận sự lẽ ra nên đi ra đi chứ?
Lý Minh Dương quay lại hỏi Diệp Tử Bình, không chịu chừa cho ông chút thể diện nào.
Tất cả mọi người đều lập tức nghiêm nghị ánh mắt, bụng thầm trù tính, chuyện đêm nay là thế nào?
Đầu tiên là Diệp Tử Bình đích thân gọi điện, thông báo họp thường vụ khẩn cấp, sau đó thì con trai Diệp Tử Bình – Diệp Khai dẫn theo trường phòng phân cục Bách Kiến Minh đến phòng họp, tiếp nữa thì Lý Minh Dương như có ý muốn gây hấn với cha con Diệp Tử Bình.
Rốt cuộc là sao vậy, không lẽ cục diện hòa bình duy trì được hơn một năm của Ban thường vụ Minh Châu sắp bị phá vỡ rồi?
Có người lo lắng, có người hả hê, có người ngoảnh mặt làm ngơ, đủ kiểu tâm trạng.
Mọi người đều quan sát xem Diệp Tử Bình phản ứng ra sao, tuy ông là ủy viên trung chính cục, không sai, nhưng chung quy thì, trong Ban thường vụ không được phép có người không đủ tư cách, điều này không thể thay đổi được.
- E hèm...
Diệp Tử Bình khẽ đằng hắng, sau đó hạ giọng:
- Có vài người không cho Diệp Khai nói, thì tôi đành đích thân giới thiệu vậy.
Ông chỉ vào Diệp Khai:
- Đồng chí Diệp Khai, còn có một thân phận bí mật nữa, là Thiếu tướng phó cục trưởng cục trung cảnh.
- Cái gì?!
Mọi người liền kinh ngạc, vẻ mặt như không tin nổi vào tai mình.
Nếu nói lão Diệp vì một cán bộ cấp phó sở nào đó, mà khiến người khác nổi giận, thì chí ít người ta còn chấp nhận được về mặt tâm lý, nhưng giờ đây, Diệp Tử Bình lại nói Diệp Khai là Thiếu tướng, hơn nữa còn là phó cục trưởng cục trung cảnh, thì thật sự khiến họ quá đỗi kinh ngạc.
Cần phải biết, Hứa Đại Bằng - Thường ủy thành ủy, chính ủy khu phòng bị, bí thư Đảng ủy thành phố Minh Châu, lắm cũng chỉ là một thiếu tướng thôi.
Giờ Diệp Tử Bằng lại bảo, tên con trai mười chín tuổi của mình cũng là thiếu tướng?
Mà điều khiến họ không thể chấp nhận nổi, chính là thân phận khác của Diệp Khai lại là phó cục trưởng cục trung cảnh!
Vị trí này, e là cả trung tướng bình thường cũng phải ganh đến đỏ mắt!
Cục trung cảnh là nơi nào? Là cơ quan trực tiếp phụ trách an toàn cho năm vị Trung Đảng Ủy, tổ chức bí mật bảo vệ số một trong truyền thuyết, trực tiếp chịu sự lãnh đạo của Thủ trưởng số một, vậy mà lại có một vị phó cục trưởng trẻ như Diệp Khai ư?
Thật sự quá hoang đường!
- Sao lại như vậy được?
Lý Minh Dương kinh ngạc, thốt lên tiếng nói từ đáy lòng.
Trên thực tế, đám Ủy viên thường vụ nghe xong tin này đền tỏ vẻ vô cùng không tin tưởng.
Diệp Tử Bình nhà anh cho dù có là Ủy viên Chính trị trung ương cũng không thể ăn nói linh tinh như thế chứ?
- E hèm...
Diệp Khai đằng hắng một tiếng, nói với đám người đang kinh ngạc:
- Thân phận của thôi vốn phải giữ bí mật, có điều các vị đều là cán bộ cấp phó bộ trở lên, có thể tự tìm hiểu với Quân ủy hoặc thành viên chính cục, trọng điểm hôm nay của chúng ta cũng không phải nói về thân phận của tôi, chúng tôi có một việc khác quan trọng hơn cần tuyên bố.
Kỳ thực đã đến nước này rồi, hầu như chẳng còn ai nghĩ thân phận này của Diệp Khai là giả nữa.
Vì Diệp Tử Bình và Diệp Khai là cha con, không nhất thiết phải nói dối về vấn đề này, việc này không đáng kiểm chứng nữa, chỉ cần xác nhận sơ qua với cấp trên là có thể tra rõ thực hư rồi.
Và thế là, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Khai đã thay đổi đôi phần, đến cả lão Lý Minh Dương vừa nói xằng nói bậy kia cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Cán bộ cấp phó sở lão còn có thể châm chọc được, kể cả con trai Diệp Tử Bình cũng không ngoại lệ, nhưng với chức danh Thiếu tướng phó cục trưởng cục trung cảnh, thì lão thật sự hơi sợ rồi.
Nghiêm túc mà nói, hai chức danh phó cục trưởng cục trung cảnh và thiếu tướng này vẫn có điểm khác biệt, thiếu tướng là quân hàm của Diệp Khai, còn phó cục trung cảnh là chức vị trong cục trung cảnh, theo quy tắc thông thường, nếu cục trưởng cục trung cảnh do một vị phó chủ nhiệm lãnh đạo, thì phó cục trưởng chắc chắn phải là một nhân vật trung kiên của cục trung cảnh.
Không biết Diệp Khai có bản lĩnh gì, mà có được chức vị này?
- Khoảng mười giờ tối qua, trưởng phòng cấp dưới của tôi – Lê Nhị, là tổ trưởng mang quân hàm thượng tá, trong khi đang thi hành công vụ tại thành phố Minh Châu, đã bị phía phân cục quấy nhiễu, tôi đã đặc biệt đến để điều tra, và phát hiện việc này là do phó phòng thông tin thị cục Hoàng Tùng Minh sai khiến, phân cục chỉ làm theo quy định.
Diệp Khai đổi hướng:
- Sau đó tôi đã can tiệp vào chuyện này, mượn quân lực của phân cục để tiến hành bắt giữ Hoàng Tùng Minh.
Nghe Diệp Khai nói đến đó, mọi người cuối cùng cũng đã hiểu lý do cho sự xuất hiện của hắn tại đây, thì ra cấp dưới của Diệp Khai bị cảnh sát thành phố bắt, khiến vị “đại thần” Diệp Khai này phải đòi lại công đạo cho thuộc hạ.
Có điều mọi người cũng nghe được một thông tin trong lời nói của Diệp Khai: Phó phòng thông tin thị cục Hoàng Tùng Minh là kẻ đầu têu sau chuyện này.
Thư ký Ban tư pháp Lý Minh Dương lập tức nghe ra vấn đề trong lời nói của Diệp Khai, liền chất vấn:
- Cục trung cảnh can thiệp vào sự vụ địa phương, có hơi vượt quá khuôn phép rồi thì phải?
Truyền thống của cục trung cảnh là chỉ quan tâm đến công tác an toàn của lãnh đạo Trung ương, không can dự vào những chuyện khác, tất nhiên là để toàn tâm toàn lực vào việc bảo vệ các lãnh đạo Trung ương, đồng thời cũng để tránh khỏi các rắc rối.
Dù gì thì với tư các là một đội ngũ có quyền quyến định lâm thời, quyền hạn của họ là rất lớn, vì nhiệm vụ công việc, có thể sử dụng mọi cách cần thiết, quyền lực lớn đến vậy, dĩ nhiên cũng cần phải có hạn chế, thế nên rất ít khi nghe đến việc người của cục trung cảnh nhúng tay vào chuyện dưới địa phương.
Thư ký ban chính pháp Lý Minh Dương nắm bắt được điểm này, tất phải vạch tại trận, nói rõ hành vi của Diệp Khai là không hợp lệ.
- Cục trung cảnh triển khai công tác như thế nào, ngài không biết rõ, cũng không cần phải rõ, trừ phi ngài ngồi vào vị trí cục trưởng cục trung cảnh, mới có tư cách dạy bảo tôi nên làm việc như thế nào.
Diệp Khai đáp lễ không chút khách khí.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quan Môn, truyện Quan Môn, đọc truyện Quan Môn, Quan Môn full, Quan Môn chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!