Quan Môn

Chương 864: Người nghe lời nói nghe thanh âm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Môn

Con cháu thế gia theo chính giới không ít, nhưng thành công thật ít, truy cứu nguyên nhân không phải gia tộc không đủ lực ủng hộ, không phải ưu thế tiên thiên không đủ, mà là năng lực của họ có hạn, không đủ khả năng mà thôi!

Qua thêm chừng hai mươi phút, Uông Tình nhận được điện thoại của Đường Tế Xuyên, nói là mình đã tới bãi đỗ xe ngoài khách sạn.

- Chúng ta đi qua tiếp đón một chút đi.

Diệp Khai cười nói với Uông Tình:

- Đối với một vị diễn viên có tiềm lực như vậy, muốn tỏ vẻ tôn trọng đầy đủ mới được đấy.

- Biết rõ trong miệng anh không có lời nào nghe được, lão tử của tôi là người rất ngay thẳng đó ah…

Uông Tình liếc mắt nói.

Khi Diệp Khai cùng Uông Tình đi ra, liền nhìn thấy xe của Đường Tế Xuyên vừa ngừng lại, hắn đang bước xuống xe.

Quân khu Tây Bắc cũng có văn phòng đại diện của mình tại thủ đô, xe mà Đường Tế Xuyên ngồi qua là xe của văn phòng đại diện, là hai chiếc Audi màu đen, mang biển số của văn phòng đại diện quân khu Tây Bắc.

- Phái đoàn của cha cô không nhỏ, còn mang theo vài tên tùy tùng nha!

Diệp Khai cười nói với Uông Tình.

Đường Tế Xuyên vừa xuống xe, đã có hai gã trung tá đi cùng, còn có một đại tá đi theo bên cạnh trò chuyện, vẻ mặt Đường trung tướng thoạt nhìn nghiêm túc, giống như sắp đi họp hành.

- Sao lại như vậy chứ, nhiều người cùng nhau đến thì làm sao nói chuyện?

Uông Tình nhìn thấy thật mất hứng nói.

Đương nhiên là thế, chuyện họ cần bàn bạc là chuyện Đường Tế Xuyên có khả năng thăng chức hay không, hôm nay có đám người đi chung, làm sao còn trò chuyện được đại sự cơ mật như thế?

Bất kể nói thế nào hai người cũng phải bước lên nghênh đón.

Đối với Uông Tình mà nói Đường Tế Xuyên dù sao cũng là cha của nàng, đối với Diệp Khai mà nói lôi kéo một đại nhân vật rất có khả năng tiến vào Quân ủy cũng là chuyện phi thường có lợi.

Cho nên thái độ của hai người đều không tệ, đi tới hàn huyên cùng Đường Tế Xuyên.

- Chào Diệp chủ tịch, làm phiền đợi lâu!

Trên mặt Đường Tế Xuyên tràn đầy thần sắc lo lắng, nhưng khi nhìn thấy con gái cùng Diệp Khai vẫn miễn cưỡng cười cười biểu thị vẻ hữu hảo.

- Hôm nay là Uông Tình mời khách, vừa vặn chưa có dịp cùng Đường tư lệnh cùng nhau dùng cơm qua, vì vậy mới cùng đến.

Diệp Khai vừa cười vừa nói:

- Đường tư lệnh sẽ không trách tôi quấy rầy hai cha con đoàn tụ chứ?

- Nói gì vậy, tiểu Tình có thể có được người bạn như Diệp nhị thiếu chính là phúc phần của nàng, tôi làm cha cũng không dám ghen!

Đường Tế Xuyên ha ha cười nói.

Đối với câu trả lời này Diệp Khai cảm giác con người của lão Đường cũng không phải là người đơn giản như Uông Tình đã nói, cũng không phải là người chân chính trực tính.

Trên thực tế đối với những nhân vật như bọn họ mà nói nếu như không có chút tâm kế, sao có thể hỗn tới được vị trí như bây giờ?

Binh giả, chính là quỷ đạo!

Đối với một vị đại tướng cần ra chiến trường chỉ huy thiên quân vạn mã mà nói nếu như trong lòng không có được tâm kế thì chẳng khác gì sẽ đem toàn quân giao vào trong tay địch quân tùy ý đả kích, hiện tại cũng không phải cổ đại, chỉ cần một tướng lĩnh cậy vào sức mạnh thì có thể xuất chinh, hiện tại chiến tranh chơi đùa đều là công nghệ cao, so sánh chính là đấu trí dũng khí cùng năng lực công kích đường xa mà thôi.

Cũng giống như cuộc chiến tranh vùng Vịnh không lâu khi trước, người Mỹ từ trên biển phát động đả kích đối với Iraq, quân Iraq thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy được mặt mũi của đối phương thì đã bị tiêu diệt gần xong!

Hình thức chiến tranh ngày sau sẽ càng ngày càng có khuynh hướng hải quân cùng không quân dung hợp một thể, cho nên việc phát triển hai binh chủng này là tiêu chí trọng yếu cho tiềm lực của một cường quốc, đương nhiên, năng lực đả kích đường xa cũng phi thường trọng yếu, nói thí dụ như bộ đội đạn đạo chiến lược của quân khu lão Đường, chính là lực lượng quyết tuyệt chung cực cuối cùng.

Chỉ cần có bộ đội đạn đạo chiến lược tồn tại, đối phương cũng sẽ không dám sử dụng thủ đoạn quá phận đến công kích ngươi.

Bởi vì là quốc gia có đạn hạt nhân, bất luận một viên đạn đạo viễn trình nào cũng có thể biến thành vật dẫn vận chuyển vũ khí hạt nhân. Nếu để cho vật này ném vào trong quốc thổ của mình, như vậy sẽ mang tới chính là tai nạn không cách nào tiêu trừ, cũng không ai gánh nổi hậu quả như vậy.

Chính là bởi vì như thế, một vị tướng lĩnh có ý nghĩ nóng nảy xúc động hay không sẽ là yêu cầu phi thường trọng yếu.

Trên thực tế cũng chính là như thế, có thể trở thành cao tầng trong quân tuyệt đối không phải là người nóng váng đầu.

Mặc dù có một ít người bề ngoài nhìn vào là người dễ xúc động, nhưng bất quá chỉ là phối hợp với việc cần thiết trong tuyên truyền hoặc là cần bày ra tư thái mà thôi, khi đến thời khắc mấu chốt chân chính, bọn họ còn tỉnh táo hơn ai hết.

- Đồ ăn đã chọn xong rồi, chúng ta vào ăn cơm rồi trò chuyện.

Diệp Khai đề nghị.

Đường Tế Xuyên gật nhẹ đầu, vì vậy mọi người nối đuôi nhau cùng đi vào.

Cộng thêm tài xế cùng cảnh vệ, người của Đường Tế Xuyên tổng cộng hơn mười người, sau khi đi vào thì phân ra hai bàn cùng ngồi, ở giữa dùng một bình phòng bằng gỗ tử đàn ngăn cách, tài xế, cảnh vệ cùng hai trung tá ngồi bàn bên kia, Đường Tế Xuyên, viên đại tá cùng Diệp Khai và Uông Tình thì ngồi chung một bàn.

- Vị này là lữ trưởng đạn đạo lữ quân khu Tây Bắc, đại tá Yến Tử Sơn, nhưng anh ấy xuất thân từ tiến sĩ, hai người bọn họ cũng đều là tiến sĩ…

Đường Tế Xuyên đầu tiên đem thân phận viên đại tá giới thiệu với Diệp Khai, sau đó lại đem Diệp Khai giới thiệu với viên đại tá:

- Vị này là chủ tịch thành phố Đông Sơn tỉnh Hà Đông đồng chí Diệp Khai, đây là con gái tôi Uông Tình.

- Ah, Diệp chủ tịch đúng là tuổi trẻ tài cao ah!

Yến Tử Sơn nhìn thấy Diệp Khai thì có chút kinh ngạc, nghe xong lời giới thiệu của Đường Tế Xuyên thì càng thêm khiếp sợ.

Bởi vì nguyên nhân của công việc, Yến Tử Sơn đối với tỉnh Hà Đông cũng không xa lạ, cũng biết thành phố Đông Sơn là thành phố địa cấp, theo cấp bậc hẳn phải là cán bộ cấp chính sảnh, nhìn Diệp Khai còn quá trẻ tuổi mà đã là chủ tịch thành phố Đông Sơn, nỗi chấn động trong lòng Yến Tử Sơn đương nhiên thật lớn.

Đường Tế Xuyên có thể chính thức giới thiệu thân phận Diệp Khai như thế, đủ nói rõ Diệp Khai xác thực là có được bổn sự này, bằng không mà nói cũng không đáng cho một vị trung tướng xem trọng hắn như thế.

Huống chi vị Diệp chủ tịch kia bề ngoài giống như thật quan thuộc với Uông Tình, không thể không làm cho người ta nảy sinh thêm ý nghĩ tầng cấp sâu hơn.

- Tuổi trẻ thì thực sự, đầy hứa hẹn hay không thì thật khó nói.

Diệp Khai cười cười đáp:

- So không được với Yến lữ trưởng, đã là tiến sĩ còn là lữ trưởng, đúng là văn võ song toàn!

- Làm sao dám nói là văn võ song toàn chứ, chỗ chúng tôi chỉ có thể xem như là binh lính khoa học kỹ thuật mà thôi.

Yến Tử Sơn thật khiêm tốn tỏ vẻ.

Khả năng đạn đạo lữ trực tiếp đối mặt chiến đấu với địch nhân là không thể nào, chuyện bọn họ cần làm đơn giản là ngụy trang lẩn tránh đối phương điều tra, lúc cần thiết cho đối phương một kích lôi đình, cho nên phạm vi hoạt động chỉ thích hợp khu vực có thể ẩn nấp, nói thí dụ như Tây Bắc, nói thí dụ như Tây Nam, trên cơ bản sẽ không đến những khu dân cư đông đúc mà đóng quân.

Đương nhiên, nếu như là loại đạn đạo phòng không, ngược lại mới có khả năng xuất hiện chung quanh những thành phố lớn.

Mọi người hàn huyên chốc lát đồ ăn đã được bưng lên.

Diệp Khai cảm thấy Đường Tế Xuyên mang Yến Tử Sơn cùng tới là có mục đích, nhưng tạm thời còn chưa nói ra.

Hoặc là hắn muốn tỏ vẻ ý tứ của chính mình thật xem trọng việc phát triển khoa học kỹ thuật quân sự, loại quan quân kỹ thuật như Yến Tử Sơn cũng sẽ đạt được xem trọng trong quân đội, cũng sẽ đi lên được cương vị quản lý tương đối trọng yếu.

- Đường tư lệnh, gần đây thân thể thế nào?

- Xem như không tệ, chỉ có chút nhiệt, vì vậy thường đau răng có chút khó chịu.

Đường Tế Xuyên nghe được câu hỏi của Diệp Khai thì trong lòng khẽ động, trả lời.

Diệp Khai đột nhiên hỏi thăm sức khỏe hiển nhiên là có vấn đề, việc này làm Đường Tế Xuyên có chút hiếu kỳ.

Con gái Uông Tình có quan hệ không tệ với Diệp Khai, điều này hắn biết rõ, nhưng quan hệ rốt cục là tốt đến cỡ nào thì Đường Tế Xuyên không hiểu rõ ràng, chỉ nhìn Uông Tình có thể dễ dàng hẹn Diệp Khai cùng ra ngoài dùng cơm thì Đường Tế Xuyên đã biết quan hệ giữa hai người không tầm thường, mặc dù nói lão Đường cũng lo lắng con gái mình đi theo người khác không được minh bạch, nhưng khi xem kỹ lại thì thấy không giống lắm.

Tuy hai cha con quanh năm không ở chung nhà, nhưng đối với tính cách kiêu ngạo của con gái lão Đường biết tinh tường, nàng không khả năng sẽ tùy tiện đem thân thể mình giao phó cho một nam nhân, chớ đừng nói cho là nam nhân đã có hôn thê như Diệp Khai.

- Đau răng không xem là bệnh, đau đầu thì muốn mạng người.

Diệp Khai cười nói:

- Đường tư lệnh nên chú ý thân thể một chút, bệnh nhẹ không trừng trị, bệnh nặng càng chịu khổ, đúng bệnh hốt thuốc mới là lẽ phải.

- Vậy thì cũng đúng, chỉ là danh y khó cầu, người bình thường thật sự là trị không được bệnh này, người có thể trị bệnh này lại chưa chắc nguyện ý ra tay tương trợ, trong lòng tôi cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Lúc này dù Đường Tế Xuyên kém thông minh thế nào cũng có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói của Diệp Khai.

Rất hiển nhiên hôm nay con gái Uông Tình hẹn Diệp Khai ra dùng cơm, đơn giản là muốn tỏ vẻ nàng đã thuyết phục được Diệp Khai giúp đỡ việc thăng chức của hắn.

Mặc dù nói Đường Tế Xuyên còn chưa hiểu được rõ ràng lực ảnh hưởng của Diệp Khai trong Diệp gia, nhưng chỉ nhìn thấy hiện tại Diệp Khai đã là chủ tịch thành phố địa cấp, cũng đủ nói rõ địa vị của hắn trong Diệp gia hẳn là rất cao, nếu không sẽ không lấy được thành tựu như hiện tại, như vậy lời nói của Diệp Khai đối với Diệp gia sẽ có sức nặng không nhỏ.

Bởi vậy Đường Tế Xuyên khi trả lời câu nói của Diệp Khai, cũng một câu hai ý nghĩa, biểu lộ tuy mình muốn tiếp xúc với Diệp gia hóa giải nan đề hiện tại, rồi lại không biết bản thân mình làm như thế có đường đột quá hay không?

- Đường tư lệnh làm việc tại Tây Bắc thật tốt, tôi có nghe nhị gia gia nói qua.

Diệp Khai liếc mắt nhìn Uông Tình, lại nói với Đường Tế Xuyên:

- Lần này Lý Phổ Lam xảy ra chuyện, Tây Bắc như rắn mất đầu, kéo dài cũng không phải việc tốt, Đường tư lệnh cũng sẽ phải gánh lấy gánh nặng này rồi!

- Vì nước phân ưu, là nghĩa vụ cả đời của quân nhân nên đảm nhiệm!

Đường Tế Xuyên nghe xong lời nói của Diệp Khai trong mắt lập tức sáng ngời, biết rõ con gái nhất định đã du thuyết được Diệp Khai, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy.

Mặc dù nói khi Diệp Khai nói chuyện có điểm tạm dừng thật rõ ràng, nhưng Đường Tế Xuyên đã nghe ra được hai tầng ý tứ, thứ nhất là nhị lão gia tử đối với hắn tương đối hài lòng, thứ hai là Diệp gia đối với việc Đường Tế Xuyên tiếp nhận quân khu Tây Bắc có thái độ khá tích cực, thậm chí sẽ đẩy giúp hắn một tay.

Tin tức này làm cho Đường Tế Xuyên cảm thấy vô cùng phấn chấn.

Diệp Khai là ai, chuyện này không cần phải nói, là người thừa kế đời thứ ba của Diệp gia, là gia chủ Diệp gia đời sau, hắn nói chuyện chắc chắn không giống như những người khác, chỉ là nói suông mà thôi.

Nếu như Diệp Khai đã đại biểu thái độ ủng hộ của Diệp gia đối với Đường Tế Xuyên, như vậy hắn đã ý thức được lần này mình gặp được vận may, nếu như có thể đạt được Diệp gia ủng hộ, như vậy phần thắng của mình sẽ tăng lên gấp đôi.

Vốn hắn có uy vọng nhất trong quân khu Tây Bắc, lần này Lý Phổ Lam xảy ra chuyện, nhường ra vị trí chủ quan quân sự, đối với hắn mà nói cũng là cơ hội thật tốt, không thể nghi ngờ có thể giúp cho hắn tiến hành kế hoạch mục tiêu sớm hơn được năm năm.

Suy nghĩ lại một chút, năm năm thời gian đối với những tướng lãnh cao cấp như hắn mà nói, là trọng yếu thế nào ah!

Năm năm thời gian cơ hồ đủ làm cho những tướng lĩnh cấp bậc như họ tiến thêm về trước một bước.

Mặc dù chỉ là một bước nhưng từ lượng biến đến chất biến đã là biến hóa cực lớn, làm sao không làm cho người thấy động tâm?

Binh sĩ không muốn làm tướng quân cũng không phải là binh sĩ giỏi, tướng quân không muốn làm chủ quan cũng không phải là tướng quân ưu tú, đối với Đường Tế Xuyên mà nói đi vào Quân ủy chính là tâm nguyện lớn nhất trong đời này của hắn.

Mắt thấy cơ hội đã bày ra trước mắt, hắn làm sao mà không mừng rỡ như điên?

- Không biết dạo gần đây Diệp phó chủ tịch có thời gian rảnh hay không, lần trước gặp mặt cho tới tận bây giờ cũng đã có thời gian khá lâu không được gặp lão nhân gia!

Đường Tế Xuyên nói với Diệp Khai.

- Dạo gần đây nhị gia gia của tôi cũng khá bề bộn, là thời kỳ mẫn cảm, vẫn không nên gặp mặt thì tốt hơn.

Diepj Khai trả lời rất thẳng thắn, không để Đường Tế Xuyên hiểu lầm ý tứ.

Đường Tế Xuyên gật nhẹ đầu, tỏ vẻ hoàn toàn có thể lý giải.

Trong mấy ngày gần đây quân khu Tây Bắc xảy ra đại sự, Lý Phổ Lam đã chết, bên Quân ủy đương nhiên là thật bận rộn, muốn giải quyết tốt hậu quả thật sự là chuyện rất phí đầu óc, nhị lão gia tử đương nhiên không muốn theo chân những tướng lĩnh quân khu địa phương lôi kéo làm quen, dù sao lời đồn đáng sợ, vẫn không nên gặp là thỏa đáng nhất.

Nhưng người có thể không gặp, nhưng vẫn phải cẩn thận thương lượng một chút là tốt nhất, bằng không mà nói bỏ lỡ cơ hội lần này tương lai sẽ trở nên ảm đạm.

- Diệp chủ tịch còn ở lại thủ đô được mấy ngày?

Đường Tế Xuyên hỏi thăm.

- Còn khoảng hai ba ngày đi, vẫn còn một chút chuyện cần phải an bài thêm một chút!

Diệp Khai trả lời, hắn liếc mắt nhìn Uông Tình, tựa hồ như có chút ý tứ muốn nói lại thôi.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quan Môn, truyện Quan Môn, đọc truyện Quan Môn, Quan Môn full, Quan Môn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top