Quan Môn

Chương 877: Mỗi người đều có suy nghĩ riêng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Môn

Tương Hiển Thông vừa cười vừa nói:

- Tuy chúng ta theo dõi Nam Cung Vân, lại không nghĩ rằng Diệp Khai thuận tay làm chuyện này đói với Lý Hiền Xu, độ khó của cái này so với theo dõi Nam Cung Vân phải là lớn hơn đấy.

- Ta thực không rõ ràng lắm, với tư cách là một trong những người thừa kế của Hàn Quốc Quang Sơn Lý Thị Gia Tộc, làm sao lại đến Trung Quốc, đành phải làm một vị trí nho nhỏ là trợ lý viên chức ngoại giao?

Thư ký của Tương Hiển Thông hỏi.

Gia tộc chính trị ở Hàn Quốc vô cùng tươi sáng, vô luận là kinh thương hay chính trị, đều không ly khai thế lực gia tộc ủng hộ.

Lấy môt cái ví dụ liền có thể nói rõ vấn đề, trước mắt gia tộc xí nghiệp ở Hàn Quốc có quy mô khoảng 100 vị, nắm giữ tài sản ước chừng 2000 ức đô la, tiếp cận với tổng ngạch tài sản của chính phủ Hàn Quốc, tương đương với 95% tài sản của chính phủ, trong đó top 5 cái xí nghiệp đứng đầu trong 100 gia tộc xí nghiệp nắm giữ 52% tài sản, điều này cũng cho thấy tài phú của Hàn Quốc vô cùng tập trung, đều dùng gia tộc tài phiệt làm chủ đạo, trình độ mất thăng bằng về tài sản hơn hẳn các quốc gia khác, trở ngại cho kinh tế Hàn Quốc dân chủ hóa.

Bởi vậy ở trong nước Hàn Quốc, vẫn luôn có tiếng hô ngăn chặn tài phiệt, yêu cầu chính phủ đẩy mạnh lập pháp, cấm thành viên gia tộc tài phiệt dùng phương thức cầm cổ phần tuần hoàn để khống chế toàn bộ tập đoàn.

Có thể những gia tộc xí nghiệp này giống như Trương Ái Linh từng nói, tính mạng là một bộ áo bào hoa mỹ, bò đầy rận.

Hiện tượng rận trên áo bào ở xí nghiệp Hàn Quốc đồng dạng tồn tại, trong chuyện này, có người vì lợi ích của gia tộc mà không tuân theo quy định giao dịch, có người bởi vì quyết sách mù quáng của cá nhân mà ném đi toàn bộ xí nghiệp, còn có người vị tay chân phân tranh khiến cho mệt mỏi.

Lý Thị Gia Tộc ở Hàn Quốc không chỉ là trụ cột kinh tế quốc gia Hàn Quốc, còn là người ủng hộ phía sau màn của chính đàn Hàn Quốc, thậm chí là người đầu tiên thúc đẩy cho việc thống nhất Nam – Bắc Hàn Quốc, xí nghiệp tập đoàn của hắn phú khả địch quốc, quyền nghiêng cả triều.

Bất quá việc tranh quyền đoạt lợi trong nội bộ Lý Thị Gia Tộc cũng vô cùng nghiêm trọng, phụ tử chi tranh, thúc cháu chi tranh, huynh đệ chi tranh, nhiều lần phát sinh cảnh này khiến bên trong Lý Thị Gia Tộc ở Hàn Quốc một mực không được ổn định.

Lý Hiền Xu là một người thừa kế trong gia tộc, rõ ràng dưới loại tình huống này đi tới Trung Quốc, lại làm một cái chức trợ lý viên chức ngoại giao ở đại sứ quán, là một vị trí ít xuất hiện khi làm việc, không thể không khiến người ta hoài nghi mục đích lần này của nàng.

- Đó cũng là sai lầm, Lý Hiền Xu cũng là một tiêu chú ý trọng điểm của chúng ta, chỉ là bản thân nàng cũng là đai đen, mà lực lượng cảnh vệ bên người cũng rất nhiều, bình thường cũng không cùng ngoại nhân liên hệ chuyện gì, cho nên chúng ta tìm không được cơ hội hạ thủ mà thôi, mà công tác theo dõi nàng lại cần độ khó lớn hơn so với theo dõi Nam Cung Vân.

Tương Hiển Thông liền nói:

- Lại thật không ngờ, Diệp Khai rõ ràng thuận tay làm chuyện này.

Địa vị của Lý Hiền Xu trong nội bộ Lý Thị Gia Tộc ở Hàn Quốc là tương đối cao, là người có xếp hạng thứ ba trong những người thừa kế, nắm giữ 16% cổ phần của tập đoàn buôn bán Lý Thị Gia Tộc, có thể nói là một cô gái trẻ phú khả địch quốc, nếu như đem những cổ phần tài sản này chuyển thành tiền mặt, ước chừng có hơn ba tỷ đô la, tương dương kinh người rồi.

Phải biết, hiện nay người giàu nhất thế giới là Bill Gates, cũng chỉ mới có tài sản là sáu tỷ đô la mà thôi.

Đối với một vị có thân phận bối cảnh như vậy thì phương diện Quốc An tự nhiên là cảm thấy hứng thú vô cùng.

Chỉ là bọn hắn một mực không tìm được cơ hội thích hợp để ra tay với Lý Hiền Xu mà thôi, ngược lại là bị Diệp Khai thuận tay làm thành, đây cũng là niềm vui ngoài ý muốn.

Bởi vậy khi Diệp Khai gọi điện thoại cho Tương Hiển Thông, lúc nói là đã thất thủ, trước là Tương Hiển Thông có chút thất vọng, nhưng khi hắn nghe nói đối phương là Lý Hiền Xu, trong nội tâm liền như tong bụng nở hoa, đúng là không biết cao hứng đến cỡ nào nữa.

- Ha ha, Diệp phó cục trưởng thế nhưng mà đã lập công.

Thư ký liền cười nói.

- Chuyện này không thể cho hắn biết…

Tương Hiển Thông liền khoát tay áo nói:

- Hiện tại hắn đnag cả thấy mình đã thất thủ, đang rất ảo não đấy, nếu như cho hắn biết là hắn đã làm được một đại sự khác, đoán chừng tiểu tử này trực tiếp liền phủi tay không làm, phần nhân tình này cũng không thể tùy tiện để hắn trả xong.

- Minh bạch, đối với việc theo dõi Lý Hiền Xu, vậy bây giờ sẽ bắt đầu?

Thư ký xin chỉ thị.

- Ừ, trực tiếp làm việc với ta, đừng để cho người thứ ba biết rõ.

Tương Hiển Thông gật đầu tỏ vẻ nói.

Ngừng một chút, Tương Hiển Thông liền sờ cằm nói ra:

- Cũng không phải biết rõ, Diệp Khai có phải hay không đem chuyện này làm thành, cũng khiến cho Nam Cung Vân bị theo dõi?

- Loại vật này có thời gian sử dụng chỉ có 1 tháng, nhưng chỉ cần một tháng thời gian, cũng đầy đủ cho chúng ta thăm dò rõ ràng hành tung và mục đích của các nàng…

Thư ký nói:

- Hy vọng Diệp phó cục trưởng mã đáo thành công, có thể làm được việc này.

- Hy vọng như thế.

Tương Hiển Thông cũng gật đầu nói.

Bất quá hắn cũng đã được nghe nói, người có thể chiếm được tiện nghi của Diệp Khai đã ít lại càng thêm ít, chính mình đùa bỡn hắn lần thứ nhất, không không biết đến bao giờ hắn mới biết được, vạn nhất mà biết được, đoán chừng muốn tới tận cửa tìm mình lý luận.

Tương Hiển Thông nghĩ tới đây, liền lại dặn dò thư ký một câu:

- Không thể có người thứ tư biết rõ chuyện này.

- Vâng

Thư ký đáp ứng, trong nội tâm cũng là nói thầm, nhìn ra đại bộ trưởng đối với Diệp nhị thiếu gia này, cũng là rất kiêng kỵ.

- Nghe Thôi Thái Bình nói, ngươi cùng Diệp công tử đang đánh cuộc?

Thôi Minh Viễn đại sứ đã đi tới, thấp giọng hỏi thăm Lý Hiền Xu.

Lý Hiền Xu nghe xong, lập tức liếc nhìn người trẻ tuổi đang sợ hãi rụt rè trốn tránh xa xa kia, trong nội tâm vô cùng không hài lòng.

Người trẻ tuổi kia chính là Thôi Thái Bình, cùng Thôi Minh Viễn đại sứ có chút quan hệ thân thích, cho nên ở trong đại sứ quán cũng không tệ, hơn nữa một đoạn thời gian gần đây, quan hệ hợp tác buôn bán giữa Trung Quốc và Hàn Quốc đang khua chiêng gõ trống phát triển, mở rộng, cho nên các phương diện hợp tác cũng rất nhiều, mà đám nhân viên làm việc của đại sứ quán cũng đều bề bộn nhiều việc.

Tự nhiên, khi làm thêm những công việc này, khoản thu nhập thêm cũng không ít, ký một chữ trả chút tiền và vân vân, đều có hồi báo rất tốt.

Bởi vì duyên cớ ở phương diện này, cuộc sống của Trần Tĩnh trôi qua không tệ, có thể nói là một năm thu nhập trăm vạn.

Hiện giờ mỗi năm thu nhập trăm vạn, vẫn là vô cùng ngưu bức, bởi vậy Thôi Thái Bình cũng có một ít ý tứ tự cao tự đại, từ sau khi Lý Hiền Xu đến sứ quán, hắn liền giật nảy mình, có chuyện hay không có chuyện cũng đều vây quanh Lý Hiền Xu, dụng ý thực sự tự nhiên là người ngoài đường cũng biết.

Lý Hiền Xu là người như thế nào, tự nhiên là nhìn Thôi Thái Bình rất chướng mắt đấy, trọng nội tâm lập tức có cảm giác chán ghét, nếu như không phải xem xét đến hắn là thân thích của Thôi Minh Viễn đại sứ, đã sớm cho hắn một chút nhan sắc rồi.

- Đúng là có chuyện như vậy.

Lý Hiền Xu nhẹ gật đầu, thừa nhận chuyện nàng và Diệp Khai đánh cuộc.

- Vị Diệp công tử này có thể không phải là người bình thường.

Thôi Minh Viễn đại sứ nhìn Lý Hiền Xu nói ra:

- Địa vị của nhà hắn ở Trung Quốc như mặt trời ban trưa, lực ảnh hưởng ở hai phương diện Quân Chính không người nào có thể so sánh, hôm nay chúng ta muốn khai phá thị trường Trung Quốc, đang muốn nhờ cậy một lực lượng như vậy, ngươi cũng không thể bởi vì thể diện mà đánh cuộc, ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta.

- Ta biết…

Lý Hiền Xu nhẹ gật đầu, trong nội tâm lại có chút buồn bực.

Ở Thôi Minh Viễn đại sứ xem ra, cùng Diệp Khai giao hảo mới là chính xác, như nàng lại có tính tình đùa nghịch như tiểu hài tử, định đánh cuộc cái gì đấy, thật sự không phải là lựa chọn tốt, thậm chí còn vì thuận tiện cho việc kết giao sau này, đại sứ Thôi Minh Viễn thâm chí sẽ cho rằng, cần phải cố ý đưa cho Diệp Khai một ít chỗ tới mới đúng.

Lý Hiền Xu nghĩ đến mặc dù là chính mình thắng Diệp Khai, cũng chưa chắc liền có thể có được chỗ tốt gì, không khỏi có chút buồn bực.

- Các ngươi đánh cuộc cái gì?

Đại sứ Thôi Minh Viễn bỗng nhiên lại hỏi.

Tuy Lý Hiền Xu có thể không để ý đến Thôi Thái Bình, nhưng lại không thể bỏ qua đại sứ Thôi Minh Viễn, vì vậy nàng liền lấy ra phần hiệp nghị thư, đưa cho đại sứ Thôi Minh Viễn.

Sau khi đại sứ Thôi Minh Viễn nhìn một lần, liền lắc đầu nói ra:

- Ngươi đây là rõ ràng lừa bịp hắn nha, tiểu thư Nam Cung Vân cũng không phải dễ dàng có thể câu được tới tay đấy, hắc, cái Diệp công tử này ngược lại là cũng đủ tự tin, vậy mà cho rằng bằng vào mị lực của mình, là có thể lại khiến cho người không có hứng thú với nam nhân là Nam Cung Vân yêu thương nhung nhớ, hơn nữa còn là ở trong vòng 3 ngày, thật là có một chút ý nghĩ hão huyền a.

- Hắn tự nguyện, một bộ biểu lộ dễ dàng, ta đương nhiên không ngại đánh cuộc với hắn chuyện này.

Lý Hiền Xu lôi kéo nói ra:

- Huống hồ hắn cũng không phải là người tốt gì, trong nội tâm đánh chủ ý quỷ quái gì, cho là ta không nhìn ra được sao.

Bởi vì chuyện Lý Hiền Xu bị Diệp Khai sờ soạng bờ mông, trong nội tâm thế nhưng mà đem Diệp Khai hận đến ngứa cả hàm răng, hôm nay đã tìm được cách trả thù Diệp Khai, lại có phương pháp xử lý khiến cho hắn kinh ngạc, tự nhiên là muốn tọa sơn quan hổ đấu, nhìn xem Diệp Khai và Nam Cung Vân đấu nhau, đế lúc đó Diệp Khai đã thua mặt mũi, lại thua nốt cả cái áo lót bên trong, chẳng phải là sẽ làm cho Lý Hiền Xu nàng an lòng hơn sao?

Về phần đại sứ Thôi Minh Viễn, thì cảm giác thấy chuyện này cũng không có chỗ tốt gì.

Dù sao một khi Diệp Khai thua, hai bên đều không được lòng nhau, trong nội tâm khẳng định mất hứng, hoặc là hắn sẽ không chơi xấu, nhưng mà cảm giác đối với Lý Hiền Xu, chính là cũng không được tốt, đến lúc đó liên lụy đến đại sứ quán Hàn Quốc, là không thể tránh được.

Mặc dù đại sứ quán bên này cũng không kiêng kỵ Diệp Khai công tử này, nhưng mà tự dung lại đưa đến cho mình một đối thủ tương đối cường đại, lúc nào cũng có thể tìm cho ngươi một chút phiền toái nhỏ, đấy cũng không phải là sự tình làm cho người ta khoái trá gì.

- Hiền Xu…

Đại sứ Thôi Minh Viễn nhìn vẻ mặt không phục của Lý Hiền Xu, liền đối với nàng nói lời thành khẩn:

- Phụ thân ngươi đem ngươi giao phó cho ta chiếu cố, quen thuộc sự vụ của Trung Quốc, cũng là vì tương lai có thể đem tập đoàn xí nghiệp Lý thị tới, chiếm lĩnh thị trường Trung Quốc đại lục này, vì vậy không thể dùng tính tình nhỏ nhen, nhất định phải nhìn xa trông rộng, đối với Diệp công tử như vậy được, có thể không đắc tội thì cũng đừng có đi đắc tội, dùng câu nói của người Trung Quốc, nhiều một người bạn thì nhiều thêm một con đường mà.

- Thụ giáo.

Lý Hiền Xu cúi đầu thoảng qua, đối với đại sứ tmc biểu thị sự cảm tạ.

Lúc hai người lại hướng bên kia nhìn sang, liền phát hiện Diệp Khai đã đi đến chỗ của Nam Cung Vân, đang ở chỗ mấy người nam cạnh đó đàm luận chuyện gì.

Tiểu thư Nam Cung Vân được vạn chúng chú mục, thì là đang có chút hăng hái ngồi ở trên ghế sa ***, trên tay bưng một ly rượu đỏ, ý vị thâm trường nhìn bọn hắn.

Thời điểm Diệp Khai đi đến đây, một đám trẻ tuổi “Nhân sĩ thành công” đang vây quanh Nam Cung Vân ba hoa khoác lác.

Rất hiển nhiên, đây là một loại hiện tượng sau khi bị khác phái hấp dẫn, là kết quả của việc hormone phân bố quá nhiều đem đến, các nam nhân trẻ tuổi này trên cơ bản đều có chút thân gia, có chút địa vị, có chút quyền thế, giống như là một đám gà trống thấy được một cô gà mái nhỏ, thì kiêu ngạo mà nghễnh đầu, lay động lông vũ hoa lệ của mình, ý đồ khiến cho gà mái đặt lực chú ý lên mình.

Lúc Diệp Khai vừa đi qua, liền cảm nhận được lực bài xích của mọi người, vài đạo ánh mắt hung tợn, đều tập trung vào người của hắn, nếu như nói ánh mắt có thể giết người, Diệp Khai sớm đã bị nghiền xương thành tro rồi.

Đương nhiên rồi, đối với những thứ như ánh mắt không hề có lực sát thương này, Diệp Khai luôn luôn lựa chọn là không nhìn, hặc chính là nhìn thẳng trở lại, khiến cho bọn họ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, tự động buông tha cho loại hành vi không có chút ý nghĩa nào như thế này.

- Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?

Có người thấy Diệp Khai ngồi xuống, liền quyết đoán dò hỏi.

Rất hiển nhiên, vừa rồi khi Diệp Khai khiêu vũ với Lý Hiền Xu, bọn hắn đều thấy được, cũng có một ít sợ hãi thán phục vũ kỹ của hai người, lúc này thấy hắn cuối cùng cũng đi tới, trực giác liền cho rằng đây là một đối thủ có lực canh tranh tương đối mạnh.

Đối với việc mạnh mẽ chấn nhiếp đối thủ, mọi người cũng đều có cái nhìn nhất trí, đầu tiên chính là nhất trí liên thủ đối ngoại, sau đó mới đấu tranh nội bộ để quyết định thắng thua.

- Liên quan gì đến mày!

Diệp Khai tức giận trả lời một câu.

Lời kia của hắn vừa thốt ra, lập tức chấn kinh toàn trường, tất cả mọi người đều không nói, vẻ mặt nhìn xem Diệp Khai đều có bộ dáng kinh dị.

Tất cả mọi người tự xưng là nghiệp giới tinh anh, đều là thiên tài trên các phương diện, bằng không mà nói cũng sẽ không được mời đến đây, tùy tiện để một người đi ra bên ngoài, cũng có thể coi là nhân vật nổi tiếng, ít nhất là ở trong một lĩnh vực nào đó có thể là người dẫn đầu.

Không nghĩ tới, bên này đột nhiên xuất hiện một người tuổi còn trẻ, nhưng khẩu khí lại so với bọn hắn càng ngưu bức hơn, cầu nói đầu tiên đã chắn được họng của vị vừa mới nói kia rồi.

Bất quá suy nghĩ một chút, tựa hồ đúng là đạo lý này, người ta xưng hô như thế nào, nếu như không muốn nói cho ngươi mà nói…, thật sự là liên quan gì đến mày.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quan Môn, truyện Quan Môn, đọc truyện Quan Môn, Quan Môn full, Quan Môn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top