Quán Trọ Hoang Thôn

Chương 6: 06-07


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quán Trọ Hoang Thôn

NGÀY THỨ SÁU

Cuộc điện thoại bí ẩn lúc nửa đêm khiến tôi mệt mỏi vô cùng, trời đã sáng mà mắt tôi vẫn không tài nào mở ra được. Nhưng hôm nay tôi đã hẹn tới ban biên tập để bàn về chuyện bản thảo, buổi sáng vẫn cứ phải cố mà bước chân ra khỏi cửa.

Khi xuyên qua cửa soát vé tàu điện ngầm, tôi bỗng cảm nhận đằng sau hình như có vật gì đó, quay đầu lại nhìn thì thấy một dãy người đang xếp hàng dài, nhưng tôi cảm giác trong đám người đó có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Cứ như vậy, tôi đã đứng chôn chân ở cửa soát vé mười mấy phút, những người xếp hàng dài đằng sau bắt đầu phẫn nộ la ó, tôi đành phải lắc lắc đầu đi vào trong.

Sau khi vào trạm ga tàu điện ngầm, cảm giác kì lạ đó vẫn nghiễm nhiên tồn tại, tôi cảnh giác nhìn ngó xung quanh, một khuôn mặt lạnh lùng giống như sân ga lạnh lẽo này xuyên qua ánh nhìn của tôi.

Đoàn tàu hú còi tiến vào, tôi chen vào trong toa cùng đám người huyên náo đứng trước một ghế ngồi sát cạnh cửa sổ. Đoàn tàu tiến vào đường hầm tối đen, khuôn mặt tôi lúc ẩn lúc hiện trên tấm kính cửa sổ, đằng sau tôi còn có rất nhiều khuôn mặt của những người khác, dấu ấn đôi mắt và biểu cảm của những khuôn mặt đó thật kì dị, giống như bộ phim “Thiên sứ tình yêu" của Pháp.

Đúng vậy, tôi có thể phát hiện ra đôi mắt ấy, tôi chắc chắn cô ta đang ở xó xỉnh nào đó âm thầm nhìn mình chằm chằm, chỉ là lúc này tôi không tìm ra cô ta. Cô ta giống như một cái bóng vô hình, kiên quyết giữ khoảng cách nhất định với tôi, nhưng lại không để tôi vượt qua khỏi mắt cô ta.

Cô ta đang theo dõi bám sát tôi.

Cô ở đâu? Cô ra đây cho tôi, cô là bóng tối bước vào cuộc đời tôi hay là một u hồn bỗng nhiên xuất hiện?

Đột nhiên, tôi phát hiện tất cả những người trong toa tàu đều đang nhìn mình giống như phát hiện ra một bệnh nhân tâm thần vậy. Hóa ra, ban nãy tôi đã tự mình hét lên khiến cả toa tàu đều nghe thấy.

Tôi xấu hổ cúi đầu, may mà đúng lúc tôi phải xuống ga nên vội vàng cúi gằm chen ra ngoài. Tôi không biết cô ta có bám theo sau mình không, nhưng tôi không dám quay đầu lại nhìn, vội vã chạy khỏi ga tàu hỏa giống như vứt bỏ cái đuôi đằng sau bắt đầu tháo chạy, chạy một mạch đến đường Cự Lộc.

Một rưỡi chiều, tôi lòng dạ thấp thỏm đi từ ban biên tập ra, tiện tay vẫy một chiếc tắc xi để về nhà.

Về tới nhà, cả ngày tôi đứng ngồi không yên, chỉ sợ cái người “Nhiếp Tiểu Sảnh” kia lại đến tìm tôi bằng cách nào đó, bởi vậy buổi sáng trước khi ra khỏi nhà tôi đã tắt điện thoại.

Buổi tối, đến máy tính tôi cũng không bật mà lấy quyển tạp chí có đăng truyện ngắn “Hoang thôn” ra lật lại, hai chữ “Tiểu Chi” lập tức đập vào mắt tôi.

Tiểu Chi?

Đúng thế, trong truyện ngắn "Hoang thôn" tôi có viết về một nhân vật quan trọng, đó chính là con gái Tiểu Chi của Âu Dương tiên sinh, cô ấy trở thành nhân vật nữ chính của câu chuyện và cũng kích thích được sự hứng thú của rất nhiều độc giả. Đương nhiên, cô ấy chỉ là nhân vật được hư cấu trong truyện mà thôi.

Thực tế chưa từng thấy Tiểu Chi.

Mấy tháng trước tôi tới Hoang thôn, trong ngôi nhà cổ kính Tiến Sĩ Đệ, tôi chỉ gặp một mình Âu Dương tiên sinh. Ông là một người rất kì lạ, lúc thì trầm ngâm lúc lại huyên thuyên không dứt, tôi vẫn nhớ khuôn mặt của Âu Dương tiên sinh lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn mờ ảo trong đại đường ngôi nhà cổ. Ông giống như bà Tường Lâm bất hạnh, lải nhải nhắc đi nhắc lại với tôi mỗi một câu, ông nói ông có một cô con gái xinh đẹp, tên là Tiểu Chi, con gái từ nhỏ đã rất thông minh, là đứa bé xuất sắc nhất Hoang thôn, hiện đang học khoa Trung văn tại một trường đại học danh tiếng tại Thượng Hải.

Trong hai ngày ở Hoang thôn, Âu Dương tiên sinh nhắc tới con gái ít nhất cũng vài chục lần, hình như mỗi lần nhắc đến ông đều có chút thương tâm. Ông nói ông rất yêu con gái mình, nhưng con gái học đại học ở Thượng Hải đã rất lâu rồi chưa về Hoang thôn. Âu Dương tiên sinh nói mình rất nhớ Tiểu Chi, có lúc còn bỗng nhiên chảy cả nước mắt.

Sau khi trở lại Thượng Hải, tôi lập tức đến trước đại học của Tiểu Chi tìm kiếm cô ấy. Trong khoa Trung Văn của trường đại học danh tiếng này đích thực có một nữ sinh tên là Âu Dương Tiểu Chi, quê tại thành phố K tỉnh Chiết Giang, Nhưng kết quả khiến tôi giật bắn mình, Âu Dương Tiểu Chi một năm trước đã mất trong một tai nạn đường sắt.

Sau khi biết tin, tim tôi bỗng chốc giá lạnh, không dám tiếp tục tìm kiếm nữa. Tôi càng không dám nói với Âu Dương tiên sinh hung tin này, ông nhớ con gái đến nhường vậy, nếu như ông biết con gái mình đã qua đời một năm trước… Không, nghĩ tới bộ dạng của Âu Dương tiên sinh chẳng khác gì bà Tường Lâm, tôi nghĩ ông ấy chắc chắn sẽ không chịu đựng được khi biết tin này.

Mười mấy ngày sau, tôi vẫn bị cảm giác kì lạ này đeo bám. Cho dù Tiểu Chi và tôi chưa từng quen biết nhau, thậm chí chưa từng gặp mặt, nhưng tôi lại có một cảm giác đau buồn và cảm khái không thể nói thành lời, dường như tôi đã quen cô ấy từ rất lâu rồi.

Sau đó, tôi quyết định tìm kiếm tài liệu để viết một câu chuyện ngắn về Hoang thôn, trong truyện ngắn đặc biệt này, Tiểu Chi đã chết một năm trước trở thành nhân vật nữ chính. Trong truyện, một năm trước cô cũng đã qua đời, nhưng hồn cô vẫn chưa siêu thoát, cuối cùng lại trở về Hoang thôn, trở về bên người cha sinh cô ra, nuôi dưỡng cô, và phát hiện ra tình yêu. Những miêu tả về Tiểu Chi trong truyện "Hoang thôn" lại khác hoàn toàn với sự tưởng tượng của tôi, nhưng tôi vẫn tin rằng đó chính là bóng dáng của Tiểu Chi.

Cho dù cách viết này gây nhiều tranh cãi, nhưng để tưởng nhớ cô gái đến từ Hoang thôn và đã mất ở Thượng Hải, tôi cảm thấy làm như vậy thật sự rất ý nghĩa.

Kí ức giống như suối chảy, ào ào tuôn xả trong đầu tôi, chảy mãi, chảy mãi cho tới khi tôi nhắm mắt lại chìm vào giấc mộng.

Nửa đêm, chuông điện thoại lại vang lên.

Chuông điện thoại vồn vã vào lúc này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một bộ phim kinh dị của Nhật Bản, tim tôi bị tiếng chuông kích thích nhảy nhót trong lồng ngực, đành phải dụi mắt nghe điện thoại: “Alô?”

“Tôi là Nhiếp Tiểu Sảnh.”

Ban đầu tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, mấy phút sau mới đột nhiên phản ứng lại: “Cô nói cô là ai?”

“Nhiếp Tiểu Sảnh.”

Cô ta đúng thật là u hồn trong Liêu trai của Bồ Tùng Linh chạy ra sao?

NGÀY THỨ BẢY

Tối qua ngủ không đủ giấc, buổi sáng vất vả lắm tôi mới bò dậy được, tôi đã dành hẳn cả một buổi sáng để nghĩ xem làm thế nào để thoát được khỏi sự phiền nhiễu đáng ghét. Buổi trưa, tôi rốt cuộc bật điện thoại lên, lập tức nhận được mấy tin nhắn cùng lúc, khiến tôi kinh ngạc ở chỗ, có một tin nhắn đến từ "Hoang thôn.”

“Có một việc quan trọng muốn hỏi anh, hãy gọi vào số của tôi, Hoắc Cường.”

Hoắc Cường? Nhớ ra rồi, chính là người thanh niên dẫn đầu trong bốn sinh viên đó. Tin nhắn đến từ Hoang thôn này khiến tôi run rẩy, tôi xem lại thời gian tin nhắn đến, là mười giờ sáng hôm qua. Để tránh bị làm phiền, hôm qua tôi đã tắt máy cả ngày, có lẽ họ đã xảy ra chuyện gì thật sao?

Tôi đi đi lại lại trong phòng một lúc lâu, rốt cuộc gọi vào số của Hoắc Cường.

Bên kia điện thoại vọng lại giọng Hoắc Cường đầy lo lắng: “Alô, là anh à? Hôm qua chúng tôi gọi cho anh cả ngày nhưng sao anh cứ tắt máy vậy?”

Bây giờ âm thanh đã nghe rất rõ ràng, không hề có những tạp âm kì dị như lần trước, tôi lạnh lùng hỏi: “Nói mau, xảy ra việc gì?”

“Chúng tôi tìm thấy ngôi nhà cổ Tiến Sĩ Đệ rồi, quả nhiên giống như những gì anh miêu tả trong truyện, sân rộng và sâu, tối đen rất đáng sợ. Nhưng mà cả ngôi nhà to như thế không có lấy nổi một người, chúng tôi đã tìm ở tất cả các phòng, toàn là trống hết.”

“Âu Dương tiên sinh không ở đấy sao?”

“Âu Dương tiên sinh gì, đấy là nhân vật mà anh nghĩ ra trong truyện đúng không?”

Tôi ảm thấy có chút bất thường; “Ý cậu là sao?”

“Hôm qua chúng tôi đi hỏi dân trong thôn rồi, họ nói Âu Dương tiên sinh tám tháng trước đã mất vì căn bệnh ung thư rồi.”

“Cái gì?”

“Âu Dương tiên sinh là người chết, tám tháng trước đã chết rồi, tất cả mọi người ở Hoang thôn đều nói như vậy, chúng tôi thậm chí còn phát hiện ra mộ của ông ấy trên núi.”

Sống lưng tôi lạnh toát: “Không thể, tuyệt đối không thể.”

“Tôi không lừa anh đâu, thảo nào trong truyện anh viết cả nhà Âu Dương đều đã chết hết rồi, có đúng không?”

“Không.” Tôi bỗng chốc đờ đẫn cả người, không biết phải làm thế nào để thuật lại cho họ nghe về tất cả những gì tôi nhìn thấy. Bỗng nhiên, tôi linh cảm thấy điều gì đó, dường như hơi thở của Hoang thôn đã thông qua sóng điện từ truyền vào nhà tôi, tôi lập tức hét lên: “Hoắc Cường, bây giờ cậu ở đâu? Tình hình thế nào rồi?”

“Thì đang ở trong Tiến Sĩ Đệ, bốn người chúng tôi đều ở đây.”

“Nhanh rời khỏi đó, các cậu nhanh rời khỏi Hoang thôn, đi, lập tức quay lại Thượng Hải.”

Nhưng Hoắc Cường cố chấp nói trong điện thoại: “Không, chúng tôi vẫn chưa biết được bí mật của Hoang thôn. Chúng tôi không thể bỏ đi.”

Anh ta ngắt máy.

Rất lâu sau, tư duy hỗn loạn của tôi mới dần dần hồi phục lại, tỉ mỉ hồi tưởng lại những gì mà Hoắc Cường nói ban nãy, Âu Dương tiên sinh thật sự chết rồi sao?

Cậu ấy nói Âu Dương tiên sinh tám tháng trước đã chết rồi, nhưng bốn tháng trước tôi tới Hoang thôn không phải là đã tận mắt nhìn thấy Âu Dương tiên sinh đó sao? Ông ấy còn nhiệt tình mời tôi ở lại Tiến Sĩ Đệ, về ba câu chuyện của gia tộc Âu Dương cũng là chính ông ấy đích thân kể cho tôi nghe.

Nếu đúng như những gì Hoắc Cường nói, Âu Dương tiên sinh đã chết tám tháng trước, vậy bốn tháng trước lúc tôi ở trong Tiến Sĩ Đệ thì cái ông Âu Dương tiên sinh mà tôi nhìn thấy là ai?

Lẽ nào ông ấy là… Không, tôi không dám nghĩ tiếp nữa, tuy tôi đã từng viết rất nhiều truyện kinh dị nhưng vẫn chưa từng trải qua việc nào đáng sợ như thế này: sống mà lại gặp ma.

Không thể tưởng tượng nổi! Tôi chỉ có thể dùng câu “không thể tưởng tượng nổi” để hình dung sự việc này.

Nghĩ tới người đã từng tiếp xúc trực tiếp với mình, hóa ra lúc đó đã chết từ mấy tháng trước thì làm sao có thể khiến người ta tin được?

Lúc này đầu óc tôi lại rối bời, logic thông thường không có cách nào để lí giải mọi cuyện, lẽ nào đây cũng là một phần của Hoang thôn thần bí?

Đột nhiên, tôi nghĩ tới một người.

Anh ta chính là Diệp Tiêu.

Những người đả từng đọc qua tiểu thuyết của tôi đều biết, Diệp Tiêu chính là anh họ của tôi, cũng là một cảnh sát xuất sắc, anh đã từng xuất hiện trong rất nhiều vụ án bí ẩn và cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Bây giờ tôi đang bó tay trước việc này, người có thể giúp được tôi chỉ có thể là Diệp Tiêu.

Buổi tối, tôi đến nhà Diệp Tiêu.

Sự ghé thăm đột ngột của tôi khiến Diệp Tiêu có chút bất ngờ, bộ dạng của anh vẫn như trước đây, khuôn mặt trẻ trung lạnh lùng nhưng vẫn toát lên chất già dặn. Anh kể gần đây anh mới phá xong một vụ án bí ẩn, mấy hôm nay đang trong kì nghỉ phép. Và anh cũng đã đọc qua truyện ngắn "Hoang thôn" của tôi.

Sau những câu hỏi thăm, tôi liền đi thẳng vào vấn đề, kể lại cho Diệp Tiêu nguyên vẹn và toàn bộ những chuyện mấy tháng trước tôi tới Hoang thôn, đến khi trở về thì đăng truyện ngắn "Hoang thôn,” rồi những việc phiền phức gần đây tôi gặp phải.

Tôi kể rồi lại kể, bản thân cũng không tránh khỏi cảm giác bắt đầu thấy sợ hãi, đây hoàn toàn không phải phong cách của tôi từ trước tới nay. Nói xong chữ cuối cùng, trên trán tôi cũng nhỏ xuống những giọt mồ hôi lạnh toát.

Nghe xong tất cả những chuyện đó. Diệp Tiêu im lặng hồi lâu, anh vẫn luôn lạnh lùng trầm ngâm như vậy, lặng lẽ nhâm nhi từng chi tiết tôi vừa kể. Nhưng lần này anh chìm sâu vào suy tư, giống như cao thủ cờ vây gặp phải một ván cờ mà tàn cục rất khó giải thoát.

Vậy mà, câu trả lời của anh ấy làm tôi thất vọng: “Cậu xác nhận tất cả những điều này là thật chứ?”

“Đương nhiên, đương nhiên là thật, anh cho rằng đây là ảo giác của em hay lại là một bộ tiểu thuyết khác sao?”

Diệp Tiêu trả lời lãnh đạm: “Cậu đừng căng thẳng quá, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Bây giờ, chủ yếu có hai việc khiến cậu vô cùng đau đầu: việc thứ nhất là bốn sinh viên đến Hoang thôn thám hiểm, hôm nay họ nói với cậu qua điện thoại Âu Dương tiên sinh mà bốn tháng trước cậu gặp thực ra đã chết từ tám tháng trước, điều này khiến cậu rơi vào khủng hoảng trầm trọng. Việc thứ hai là có một người phụ nữ bí ẩn tự xưng là Nhiếp Tiểu Sảnh, cô ta lợi dụng những truyền thuyết hoang đường về Hoang thôn không ngừng quấy rối cậu, thậm chí còn âm thầm đeo bám theo cậu.”

“Không sai, anh nhất định phải giúp em.”

“Yên tâm đi, việc của cậu cũng là việc của anh. Chỉ là anh thấy cậu không nên tiếp tục nhúng tay vào, cứ để những việc này qua đi, chẳng bao lâu sau mọi người cũng quên hết thôi.”

“Được rồi, thế thì anh nói cho em biết, em bây giờ phải làm thế nào?”

“Việc thứ nhất không có cách giải quyết được, trừ khi bản thân cậu lại đến Hoang thôn chuyến nữa.”

Tôi lập tức lắc đầu: “Không, em sẽ không đi lần nữa đâu.”

“Nhưng việc thứ hai anh có thể giúp cậu một tay.”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quán Trọ Hoang Thôn, truyện Quán Trọ Hoang Thôn, đọc truyện Quán Trọ Hoang Thôn, Quán Trọ Hoang Thôn full, Quán Trọ Hoang Thôn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top