Quy Tắc Ngầm

Chương 41: Lộ ra


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quy Tắc Ngầm



"Cố Viễn, tớ có người trong lòng, không, phải nói là người yêu mới đúng!"


Tiêu Mạc Ngôn nhìn Cố Viễn nhẹ nhàng nói, khoé mắt để lộ ra tình cảm ấm áp. Cố Viễn cũng không nói lời nào, ngón tay nhẹ nhàng xoa ly sứ, có chút suy nghĩ nhìn cô.


Tiêu Mạc Ngôn không nói gì thêm, khoanh tay nhìn phía ngoài cửa sổ. Không biết kể từ khi nào, Hạ Linh Doanh đã sớm in vào sâu trong đáy lòng cô, chỉ cần nghĩ đến nàng, Tiêu Mạc Ngôn sẽ không tự chủ ngây ngô cười. Cảm giác hạnh phúc từ trong đáy lòng chảy ra, cô sống hơn hai mươi năm chưa hề cảm nhận được như thế.


Cố Viễn ngồi trên sofa, híp mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, hồi lâu mới đứng dậy.


"Tiêu, nghe thư kí nói cậu vừa đáp máy bay trở về, tớ cũng thế, mới bay về có chút mệt mỏi. Hẹn lại hôm khác bàn chuyện đi."


Tiêu Mạc Ngôn gật đầu.


"Cũng được, lâu rồi không cùng cậu ôn chuyện, cả một bụng lời nói đây, lần sau gặp mặt chúng ta cùng trò chuyện."


"Được."


Cố Viễn thản nhiên lên tiếng, nhìn Tiêu Mạc Ngôn rồi xoay người đi ra ngoài. Tiêu Mạc Ngôn chỉ đứng tại chỗ nhìn anh ta, cũng không quá khách sáo, bọn họ từ thời đại học đã rất ăn ý với nhau. Nhưng không biết là vì việc gì, lần này gặp lại Cố Viễn, Tiêu Mạc Ngôn thấy được trong mắt anh ta một tia âm trầm, lắc đầu, Tiêu Mạc Ngôn không nghĩ nhiều nữa, cô cầm lấy áo khoác, vội vàng đi ra ngoài.


Ngoài cửa, A Sâm vẫn chỉnh tề đứng đợi như trước, nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn đi ra, vội vàng đến đón.


"Tiểu thư muốn đi sao?"


"Ừm."


Tiêu Mạc Ngôn gật đầu chui vào trong xe, A Sâm thở dài, đóng lại cửa xe, ngồi vào ghế điều khiển hướng xe về phía viện dưỡng lão England.


Dọc theo đường đi, Tiêu Mạc Ngôn suy nghĩ rất nhiều, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh cô ở cùng Hạ Linh Doanh. Mỗi lần Hạ Linh Doanh cười, Hạ Linh Doanh giận dữ, như những giọt nước thấm vào trong lòng cô, lưu lại dấu vết thật sâu.


Điều Tiêu Mạc Ngôn muốn là thiên trường địa cửu, chuyện gia đình không thể trốn tránh mà phải giải quyết, nếu không đành lòng khiến Hạ Linh Doanh bị tổn thương, không đành lòng thấy nước mắt của nàng, trốn cũng không xong, chi bằng mọi thứ cô đều giải quyết...


England nằm ở ngoại ô thành phố, có chút hoang vu, đường đi cũng xem như thẳng, A Sâm chạy nửa giờ đã đến nơi. Dừng xe lại, A Sâm quay đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt như phủ sương mù. A Sâm ngây ngốc nhìn cô, trong lòng dường như có cảm giác đau đau. Từ ngày đầu hắn đến Tiêu gia thì đã biết mình gánh trọng trách bảo vệ Tiêu Mạc Ngôn, bởi vậy, đối với Tiêu Mạc Ngôn hắn rất quen thuộc, cô bề ngoài là một cô gái kiên cường, nội tâm chịu quá nhiều đau khổ mà một người có thể tưởng tượng. Cô trước nay không trách cứ gì, không oán hận gì, chỉ là một người yên lặng chấp nhận. Về phần Hạ Linh Doanh, A Sâm thở dài, Hạ tiểu thư suy nghĩ quá nhiều, đối với tình yêu, e rằng không kiên định như tiểu thư...


Hồi lâu, Tiêu Mạc Ngôn giật mình, quay đầu nhìn A Sâm.


"Anh ở đây chờ tôi, tôi đi một mình được rồi."


A Sâm gật đầu không nói gì.


Tiêu Mạc Ngôn mở cửa xe, xuống xe đi vào, bước từng bước, hít một hơi thật dài. Cô đút hai tay vào túi, chậm rãi bước đi, thỉnh thoảng nhìn xem đánh giá England. Viện dưỡng lão này không cao cấp lắm, nhưng cũng không cũ nát, trông rất bình thường. Còn có một cái sân khá rộng, đại khái là vì trời lạnh, hồ nước giữa sân đã đóng băng, dưới lớp băng có thể thấy cá vui thích bơi lại. Bên cạnh cây tùng đầy tuyết, tuyết được quét gọn thành đống cao chừng nửa mét. Ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy vài người già đi qua lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn rồi lại tập tễnh đi qua.


Tiêu Mạc Ngôn lẳng lặng nhìn, mũi có chút cay, ngẩng đầu nhìn lên trời. Trên bầu trời trong xanh, những đám mây biến thành đủ loại hình dạng, giữa chúng dường như phảng phất thấy gương mặt mẹ cô đang mỉm cười. Nước mắt chảy xuống, Tiêu Mạc Ngôn không nói một lời, yên lặng đem nước mắt nuốt vào lòng, hồi lâu, cô hít hít mũi đi vào.


Cửa chính có một cụ ông trực ở đó, thấy Tiêu Mạc Ngôn đến, ông nở nụ cười hiền lành.


"Cháu gái nhà ai đấy?"


Tiêu Mạc Ngôn cứng ngắc trả lời:


"Tôi tìm Khâu Mục Doanh."


Ông cụ sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ đến thái độ của Tiêu Mạc Ngôn như thế, xấu hổ chỉ hướng đối diện.


"Bà ấy ở phòng 103."


Tiêu Mạc Ngôn gật đầu với ông cụ, xoay người đi về phía đối diện, trên mặt không hề có cảm xúc, Theo số trên cửa, cô đến phòng 103, Tiêu Mạc Ngôn đứng ở cửa, hít sâu một hơi, nâng tay nhẹ nhàng gõ cửa.


"Mời vào..."


Giọng nói phụ nữ rất êm tai từ sau cánh cửa truyền ra, Tiêu Mạc Ngôn bỗng nhiên toàn thân căng thẳng, đẩy cửa ra, đưa mắt nhìn vào, hoàn toàn không cần hỏi cô có thể xác định được người phụ nữ trước mắt chính là người đã khiến cô tan nhà nát cửa, Khâu Mục Doanh.


Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn bà ấy, chân như dán lên mặt đất, không động đậy.


Vốn tưởng rằng vừa thấy mặt sẽ giận dữ, nhưng khi Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy gương mặt rất giống với Hạ Linh Doanh thì cô liền ngẩn ngơ.


Khâu Mục Doanh ngồi trên xích đu, cầm di động nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, nghe tiếng cửa phòng mở, tưởng tìm nhầm phòng, bà cũng không nghĩ nhiều. Đợi hồi lâu, không nghe thấy tiếng động, lúc này bà mới chậm rãi quay đầu, khi thấy Tiêu Mạc Ngôn, di động trong tay bà rơi xuống đất "bộp" một tiếng. Bàn tay bà siết chặt tay vịn xích đu.


"Cô..."


Khâu Mục Doanh vội vàng mở miệng, mà giọng nói kia cũng thức tỉnh tâm trí Tiêu Mạc Ngôn, cô đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn Khâu Mục Doanh, không nói gì nữa.


Dần dần, dường như không chịu nổi ánh mắt lợi hại của Tiêu Mạc Ngôn, Khâu Mục Doanh cúi đầu, trong lòng đã sớm loạn lên. Đã từng, lúc bà cùng với Tiêu Niên vụng trộm bị bắt gặp, bà đã từng thấy Tiêu Mạc Ngôn, khi đó tuy rằng cô vẫn còn nhỏ nhưng trong đôi mắt lại bắn ra ý hận rõ nét, vì thế cũng khiến Khâu Mục Doanh khắc sâu trong lòng.


Mà lần này gặp nhau, Tiêu Niên đã không ở đây, thậm chí ngay cả ... người phụ nữ vô tội kia cũng đã vì hành động năm đó của bà mà chôn sâu dưới mấy tấc đất, bà còn mặt mũi gì gặp Tiêu Mạc Ngôn đây. Khâu Mục Doanh cười khổ, quay đầu đi chỗ khác.


"Khâu Mục Doanh."


Tiêu Mạc Ngôn trực tiếp gọi tên bà, bên trong mắt có lửa giận dâng lên, bình tình và thản nhiên không còn nữa. Dáng vẻ bi thảm của mẹ cô khi bà ra đi hiện lên trong đầu, mà người phụ nữ kia? Yên ổn ở nơi này, chờ cả nhà đoàn tụ?


A Sâm châm một điếu thuốc, vẫn canh giữ ở ngoài, Một lát sau, một người đàn ông ôm chăn vội vàng đi đến, quét mắt nhìn A Sâm, cũng không nhiều lời, bước nhanh đến phòng 103.


Vừa mới tiến vào, một trận tiếng khóc thê lương truyền đến, người đàn ông sững lại một chút, chưa nói gì hết đã vọt đi vào, mà cửa phòng 103 đã sớm có nhiều người vây quanh, ở cửa nói nhỏ, không ai dám đi vào.


"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."


Tiếng khóc của Khâu Mục Doanh càng thêm lớn, người đàn ông đẩy cửa ra, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi.


Một dáng người cao gầy, mặc quần áo thời trang đứng bên cạnh nước mắt lăn dài, còn Khâu Mục Doanh ngã ngồi trên sàn lạnh ngắt, khóc nức nở, tóc tán loạn, bàn tay hướng cô gái kia cầu xin tha thứ.


"Dì à, làm sao thế này?!"


Người đàn ông đem chăn mền quẳng lên giường, không nói thêm mà đưa tay muốn nâng Khâu Mục Doanh dậy, đồng thời còn không quên quay đầu căm tức nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


"Cô là ai? Đến đây làm gì?"


Tiêu Mạc Ngôn cười lạnh một tiếng, không để ý đến ông ta, mặt không chút thay đổi nhìn Khâu Mục Doanh, trong mắt đầy hàn khí.


Khâu Mục Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, khóc nói:


"Xin lỗi, xin lỗi, lỗi đều do tôi, không liên quan đến Hạ Hạ, cô không thể, không thể..."


Người đàn ông ngưng một chút, nâng mắt đánh giá Tiêu Mạc Ngôn, thật lâu sau, nói nhỏ:


"Tiêu tổng."


Tiêu Mạc Ngôn không chút thay đổi nhìn hắn, nói:


"Tống Nham!"


Người đàn ông chấn động, kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhưng Tiêu Mạc Ngôn lại mang bộ dáng không kiên nhẫn, nhíu mày nhìn Khâu Mục Doanh, không muốn nói thêm nữa, xoay người đi ra ngoài.


Khâu Mục Doanh ngồi bệt xuống đất, nhìn theo hướng Tiêu Mạc Ngôn rời đi, Tống Nham kéo thế nào bà cũng không đứng dậy. Cuối cùng là nhờ viện trưởng tìm vài người khuyên bà, Khâu Mục Doanh lúc này mới tốt hơn một chút, lau khô nước mắt, nhưng lại không nói gì, chỉ ngồi trên đất ngơ ngác thất thần.


Tống Nham nhìn bà, không yên lòng, do dự, vẫn đi ra cửa, lấy di động, gọi đến số máy quen thuộc.


"Này..."


Giọng nói sung sướng của Hạ Linh Doanh truyền đến, Tống Nham thở dài, không biết mở miệng thế nào. Nàng và Tiêu Mạc Ngôn, Tống Nham cũng nghe được chút ít, nhưng là giới giải trí, thật thật giả giả, ai có thể chắc được? Cho nên hắn vẫn không dám hỏi, nhưng bây giờ...


"Làm sao?"


Vừa kết thúc công việc xong, tâm trạng Hạ Linh Doanh cực kì tốt, bởi vì vấn đề khí hậu, đa phần mọi người trong đoàn đều chịu không nổi, mọi người phát sốt. Đạo diễn Lâm ở bệnh viện lo lắng, tất cả đều là dân tai to mặt lớn, hắn cũng không dám chậm trễ, chỉ đem kịch bản sửa đôi chút, quay phim tại chỗ. Hạ Linh Doanh bởi vì có thể sớm trở về với Tiêu Mạc Ngôn, vui vẻ thật lâu, tuy rằng hạnh phúc của nàng khiến người khác chịu khổ nhưng nàng không nghĩ nhiều như vậy. Chào hỏi đạo diễn Lâm xong, nàng định đặt vé máy bay, lặng lẽ quay về Thiên Hoàng, khiến cho Tiêu Mạc Ngôn bất ngờ, nhưng không nghĩ đến lại nhận được cuộc gọi của Tống Nham.


"Hạ Hạ..."


Tống Nham chậm rãi mở miệng, giọng nói nặng nề, Hạ Linh Doanh nhíu mày, nắm chặt điện thoại.


"Mẹ tôi xảy ra chuyện gì sao?"


Lúc này, Phương Nhược Lâm đang kéo hành lý cười đi ra, vỗ vỗ vai Hạ Linh Doanh.


"Hạ Hạ, xong rồi, chúng ta đi thôi."


Hạ Linh Doanh không nói gì, hơi giơ ngón tay lên, đặt trên miệng, thân thể run rẩy. Phương Nhược Lâm ngừng lại, vịn bả vai của nàng, đem nàng xoay lại.


Hai má Hạ Linh Doanh trắng bệch, nước mắt đầy mặt, tức thì khiến Phương Nhược Lâm cứng người.


Tiêu Mạc Ngôn lại làm gì nữa rồi?

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quy Tắc Ngầm, truyện Quy Tắc Ngầm, đọc truyện Quy Tắc Ngầm, Quy Tắc Ngầm full, Quy Tắc Ngầm chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top