S.C.I. Mê Án Tập

Chương 126: Thôi miên


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện S.C.I. Mê Án Tập

Bầu không khí trong phòng thẩm vấn lúng túng vô cùng, Triệu Tước đột nhiên tựa vào lòng Triển Khải Thiên, miệng mấp máy, nét mặt vui cười, không biết là nũng nịu thật hay chỉ cố tình làm trò.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn biểu cảm của Triển Khải Thiên, hai người chẳng những không thấy bất thường, ngược lại còn có phần hả hê, nhất là Triển Chiêu. Anh chàng thấy ông bố luôn lạnh lùng từ xương tới cốt nhà mình chợt mang bộ mặt không biết làm thế nào, tự nhiên thấy thực quá đã.

Triệu Tước cọ cọ hai cái rồi ngẩng lên nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Triển Khải Thiên, mỉm cười, vừa giơ tay chọc chọc vào má Triển Khải Thiên vừa thấp giọng nói, “Cậu ấy, một chút cũng chẳng thay đổi, nhất là cái mặt này.”

Triển Khải Thiên hơi cau mày, lùi một bước.

Đồng thời, Triệu Tước cũng đứng thẳng lên, cười cười mà lùi một bước. Ông xoay sang nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn chiếc sandwich dưới đất: “Cách túi đựng đã ngửi thấy mùi mù tạt rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhướng mày nhìn Triển Chiêu —— Vậy mà ông ta còn ăn? Thừa cơ sàm sỡ ông cụ nhà cậu!

Triển Chiêu bất lực, lườm Bạch Ngọc Đường một cái rồi dè dặt lại gần Triển Khải Thiên, ngoan ngoãn chào: “Ba.”

Triển Khải Thiên gật đầu.

Triệu Tước lại cười lạnh, xoay người nhìn về Kiệt Kiệt, người đang ngồi trong căn phòng sau tấm thủy tinh.

Triển Khải Thiên vẫy tay với Triển Chiêu, ý bảo anh cùng ra ngoài, ông muốn nói chuyện riêng.

Triển Chiêu nghe lời theo cha, trước khi đi còn ngoái lại liếc Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường làm mặt quỷ với mình —— Bảo trọng nha ~ Miêu Nhi.

Hai cha con họ ra ngoài rồi, cửa đóng lại, Triệu Tước rón rén lại gần cửa nghe lén.

Bạch Ngọc Đường sững sờ, định mở mồm thì thấy Triệu Tước làm động tác “Suỵt”, chỉ chỉ cánh cửa, dùng khẩu hình nói: “Nghe thấy này!” Còn vẫy vẫy Bạch Ngọc Đường.

Thoáng do dự, nhưng cuối cùng Bạch Ngọc Đường vẫn lại gần mà áp tai vào cửa như Triệu Tước.

Bạch Trì xấu hổ đứng đó nhìn, bó tay toàn tập.

Ở ngoài cửa, Triển Chiêu không đợi Triển Khải Thiên mở miệng đã hỏi: “Ba… Ba biết Triệu Tước ạ? Quan hệ giữa các ba và ông ta là thế nào?”

Triển Khải Thiên nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu rồi thản nhiên đáp: “Cũng gần giống như con với Ngọc Đường trước đây.”

Triển Chiêu thoáng đỏ mặt, phản ứng trước hai chữ “trước đây” được nhấn giọng của Triển Khải Thiên có hơi quá.

Mà không chỉ Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường ở sau cánh cửa cũng đỏ mặt, lòng thầm nói, không phải chứ, chú Triển biết rồi thì chẳng phải mấy cụ nhà mình cũng biết sao?! Vốn dĩ, Bạch Ngọc Đường sợ nhất là mấy trưởng bối ở nhà biết rõ mối quan hệ này. Dưới con mắt của anh, với cái tính nóng như lửa của cha anh, nếu biết, không chừng còn lao thẳng đến đây, dí súng vào đầu anh mà bóp cò, sao lại không có phản ứng gì thế này?

Đang ngây ra đây, đột nhiên Bạch Ngọc Đường cảm thấy có hơi thở áp sát, bản năng ngửa ra sau, tránh thoát tình huống mặt áp mặt với Triệu Tước.

Môi Triệu Tước xém chút là chạm má Bạch Ngọc Đường. Sắc mặt Bạch Ngọc Đường thay đổi, cảnh cáo lườm Triệu Tước. Triệu Tước bĩu môi, lẩm bẩm —— “Keo kiệt.”

Không thèm cãi nhau với Triệu Tước, Bạch Ngọc Đường tiếp túc hóng cuộc trò chuyện của Triển Khải Thiên và Triển Chiêu, nhưng bổ sung thêm việc để mắt tới Triệu Tước bên cạnh.

“Vậy… Ông ta, năm đó đã phạm tội gì mà bị tù hai mươi năm ạ?” Triển Chiêu nói ra nỗi hoang mang trong lòng.

Triển Khải Thiên không đáp ngay, nhìn Triển Chiêu một hồi, đưa tay vuốt lại tóc giúp anh rồi nhẹ nhàng hỏi lại: “Con thấy thế nào?”

“Thế nào là thế nào ạ?” Triển Chiêu lại hỏi, “Con không biết.”

Triển Khải Thiên cười, lắc đầu, “Con thấy tên đó là người tốt hay người xấu?”

Triển Chiêu không đáp.

“Đừng tra chuyện hai mươi năm trước nữa.” Triển Khải Thiên đột nhiên mở miệng.

Triển Chiêu sửng sốt, nhìn cha mình.

“Có những chuyện qua rồi thì cho qua đi.” Triển Khải Thiên thấp giọng, “Đừng cố đào bới nữa.”

Triển Chiêu có phần không phục, lại thấy Triển Khải Thiên nheo mắt, thở dài nói: “Nếu con cứ khăng khăng, ba sẽ cấm con với Bạch Ngọc Đường qua lại đấy.”

Triển Chiêu giật mình, Bạch Ngọc Đường sau cánh cửa cũng cau chặt mày, ngước mắt lên thì thấy Triệu Tước đang nở nụ cười khinh thường.

“Ba đã nói rồi, con cứ cân nhắc đi, mà cũng đừng dính dáng gì với Triệu Tước nữa.” Triển Khải Thiên gõ hai cái vào cánh cửa đối diện, “Cậu cũng nhớ đấy, còn tra chuyện trước đây thì hai đứa đừng mong ở một chỗ với nhau.”

Triển Chiêu xấu hổ. Bạch Ngọc Đường gãi đầu, lòng thẩm nhủ, không hổ là cha con mèo, tinh hơn nhiều.

Triển Khải Thiên quay lại nhìn Triển Chiêu, gật đầu một cái, “Cẩn thận nghe chưa.” Sau đó rời đi.

Triển Chiêu thở dài, mở cửa, Bạch Ngọc Đường đang khoanh tay đứng đó, hai người nhìn nhau, đều hơi cụt hứng và có chút rối loạn. Nhưng kiểu người như họ, càng không cho biết thì càng muốn biết. Mức độ tò mò của hai người về Triệu Tước bây giờ còn vượt xa hơn so với hồi trước.

Lúc nãy Triệu Tước cũng đã nghe hết, ông khoanh tay đứng một bên, miệng lẩm bẩm mắng mỏ: “Đồ đầu gỗ chết tiệt, tảng băng trôi ngu độn!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, mấy vị người lớn này tột cùng là đang giữ bí mật gì vậy, thật làm con cháu sốt ruột.

“Bắt đầu thôi.” Triển Chiêu chợt thở dài, nhìn Triệu Tước: “Vừa rồi hai ba con tôi nói gì chú nghe hết rồi?”

Triệu Tước nhìn Triển Chiêu, nhếch miệng: “Cậu định bỏ cuộc?”

Triển Chiêu cũng cười: “Chưa nói bỏ hay không, giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần làm.”

Triệu Tước nhún vai: “Kỳ thực Khải Thiên lo hão mà thôi, một số chuyện tôi vẫn có chừng mực.”

Bạch Ngọc Đường đặt tay lên vai Triển Chiêu, “Lo chuyện trước mắt đã, chuyện khác bàn sau.”

Triển Chiêu gật đầu, nhìn Triệu Tước, “Bắt đầu được chưa?”

Triệu Tước gật đầu, “Bất kỳ lúc nào.”

“Ra trận nào.” Triển Chiêu cười, vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, “Các cậu cũng không thể ở đây.”

Bạch Trì nhìn nhìn một chút, Triệu Tước hì hì cười lại gần, “Ở đây là dễ bị thôi miên lây nha.”

“Thôi miên?” Bạch Trì ngửa lên nhìn Triệu Tước.

“Bị thôi miên rồi nhóc sẽ không khống chế được bản thân đâu.” Triệu Tước mỉm cười, “Có khả năng sẽ nói luyên thuyên, lao ra đường cởi quần áo, bày tỏ tình cảm với người mình thích…”

Bạch Trì càng nghe càng hãi, nhìn Bạch Ngọc Đường lại nhìn Triển Chiêu, thấy cả hai anh gật đầu với mình, sợ đến mặt mũi trắng bệch rồi xoay người bỏ chạy.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, trao đổi ánh mắt với Triển Chiêu, dặn Triển Chiêu “Cẩn thận”, sau đó rời đi.

Cửa đóng lại. Nháy mắt, phòng thẩm vấn trở nên im lặng, chỉ còn lại Triển Chiêu và Triệu Tước.

Hai người trao đổi vài câu rồi tiến vào căn phòng sau màn kính.

Từng giây từng giây trôi qua, Bạch Ngọc Đường và Bạch Trì chờ bên ngoài, các đội viên khác của SCI chốc lát lại qua đây xem sao. Một giờ sau, hai giờ sau, ba giờ sau…

Bạch Ngọc Đường bắt đầu đứng ngồi không yên. Đã nhiều giờ sau, nhưng anh vẫn không dám đi vào. Không thể gây nhiễu trong lúc thôi miên, dù chỉ là một tiếng động nhỏ cũng có thể biến toàn bộ công sức của Triển Chiêu và Triệu Tước thành công cốc. Bạch Ngọc Đường có lo lắng mấy vẫn phải cố gắng nhẫn nại, chờ ngoài cửa.

Cuối cùng, màn đêm dần dần buông xuống, cửa phòng thẩm vấn đã mở ra.

Triển Chiêu xuất hiện.

“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường tiến lại một bước, Bạch Trì vội vàng đưa Triển Chiêu ly nước, trên tay cậu vẫn còn ly nữa, định đưa cho Triệu Tước, nhưng vẫn chưa thấy Triệu Tước đi ra.

“Triệu Tước đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu nhận ly nước, thấp giọng đáp: “Để chú ấy nghỉ ngơi chốc lát đi.” Nói rồi, nhìn Bạch Trì mà chỉ chỉ vào trong.

Bạch Trì cầm ly nước đi vào, thấy Triệu Tước đang gục trên sofa ngoài phòng kính, không biết thiếp đi rồi hay chỉ là đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bạch Trì cẩn thận đi tới, khẽ khàng hỏi, “Chú có khát không?”

Triệu Tước nằm đó, chậm rãi mở mắt, cười cười với Bạch Trì, giọng khàn khàn: “Nhóc bón đi.”

Bạch Trì bưng nước tới, bón cho Triệu Tước uống.

Bạch Trì là một người biết chăm sóc người khác, cũng rất ân cần, dù chỉ là bón một ly nước cũng cẩn thận, khiến Triệu Tước uống nước cũng thấy thoải mái.

“Thôi miên sẽ mệt như thế sao? Sau này chú làm ít thôi nhé.” Bạch Trì nhỏ giọng khuyên, “Chú gầy thế này, bình thường có ăn uống đầy đủ không vậy?”

Triệu Tước nhìn Bạch Trì, gương mặt mang ý cười, hỏi: “Còn nhóc? Có biết nấu cơm không?”

“Biết ạ.” Bạch Trì gật đầu, “Đúng rồi, cháu sẽ làm mấy món ăn thường ngày, khi nào rảnh chú qua thăm Triệu Trinh nha, hai người không phải chú cháu sao? Cháu nấu cơm cho cả nhà ăn.”

“A…” Triệu Tước vẫn cười, lại hỏi: “Nhóc ở cùng Trinh à?”

“Vâng.” Bạch Trì gật đầu, đưa khăn giấy cho Triệu Tước lau miệng, “Anh ấy thuê cháu chăm sóc. Triệu Trinh ngốc lắm, chả biết làm gì, lúc nào cũng bày bừa lung tung.”

Triệu Tước lắc đầu, “Khờ, nó biết hết đấy, nhưng ở trước mặt nhóc thì cái gì cũng chả biết.”

Bạch Trì chớp chớp mắt, dường như chưa hiểu.

“Chăm sóc Trinh thật tốt nhé.” Triệu Tước xoay mình ngồi lại, đưa tay vuốt tóc Bạch Trì, “Tôi chỉ có mình nó là người thân.”

Bạch Trì ngoan ngoãn gật đầu.

“Nó là một người hiếm thấy.” Triệu Tước vỗ vai Bạch Trì, “Phải biết quý trọng nhé.”

Đột nhiên Bạch Trì cảm thấy như ai đó nói trong đầu mình: “Phải biết quý trọng…”

Triệu Tước thỏa mãn đứng lên, lại vỗ nhẹ lên vai Bạch Trì, rồi hôn lên trán cậu, “Tôi phải đi rồi, có lẽ sẽ một thời gian dài không gặp, các cậu nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Bạch Trì gật đầu, nhìn Triệu Tước rời đi, không hiểu sao lại có chút nuối tiếc.

Chầm chậm từng bước ra khỏi cảnh cục, trời đã tối đen, Triệu Tước rút điện thoại ra, cân nhắc xem nên tự gọi taxi hay bảo Eugene tới đón.

Lúc này, một chiếc ô tô dừng lại cạnh Triệu Tước, một người bước xuống xe.

Triệu Tước ngẩng lên thấy người nọ, xoay người định chạy thì tay đã bị tóm được. Người nọ nửa kéo nửa ôm Triệu Tước, nhét vào xe.

“Làm cái trò gì thế?!” Triệu Tước đẩy cánh cửa xe, nhưng nó đã bị khóa. Ông bực mình, tức giận trừng người lái xe.

Người nọ cũng chẳng nói gì, khởi động xe, lái đi.

Triệu Tước lấy di động bấm số, điện thoại bị đoạt.

“Đưa đây!” Triệu Tước giơ tay đòi.

Người nọ phớt lờ.

Triệu Tước bất chợt giằng tay người nọ khỏi vô-lăng, người nọ giật mình, tay lái lạc, xe xoay mạnh một cách thật nguy hiểm. Chiếc xe dừng lại trên con đường khá vắng, người nọ nắm lấy tay Triệu Tước, “Em làm loạn đủ chưa?!”

Triệu Tước không đếm xỉa, lườm người nọ, “Tôi không tìm anh, là anh tới tìm tôi!”

“Tại sao em lại ở chỗ Leonard?” Người nọ rút một điếu thuốc ra, hỏi.

“Liên quan cái rắm đến anh.” Triệu Tước ra sức đẩy cửa xe, “Mở cửa ra, tôi không muốn ngạt khói thuốc ở đây!”

“Em còn chưa chịu từ bỏ?” Người nọ dụi thuốc, nhìn Triệu Tước chằm chằm, “Mất nhiều thế rồi, còn chưa đủ ư?”

“Không đủ!” Ánh mặt Triệu Tước đầy băng giá, tay kéo mạnh cà vạt người nọ, cất giọng lạnh lùng, “Anh nhìn tôi đi? Tôi vẫn giống bộ dạng trước đây chứ? Thời gian với tôi chẳng ý nghĩa gì hết!”

Người nọ không đáp, chỉ thở dài.

Triệu Tước cười nhạt, “Tôi sẽ không từ bỏ đâu!” Nói rồi, nhìn thằng vào mặt người nọ, “Mở cửa xe!”

“Mơ tưởng!” Người nọ với tay ra sau lấy một sợi dây, vài ba cái đã trói Triệu Tước lại.

“Khốn nạn!” Triệu Tước phản kháng, giơ chân muốn đạp người nọ.

“A…” Người nọ cười, tránh được, sau đó kéo nhẹ cổ áo Triệu Tước xuống, cúi đầu gặm nhấm xương quai xanh của Triệu Tước, “Tuổi trẻ thật tuyệt vời, đúng không? Mãi mãi không già, mãi mãi đẹp như vậy.”

“Thần kinh.” Triệu Tước khinh bỉ, “Anh muốn làm gì?!”

“Anh thần kinh.” Người nọ cười, vỗ vai Triệu Tước, “Để em không gây rắc rối nữa, anh quyết định sẽ tiếp tục nhốt em lại! Và là nhốt ngay bên người.” Nói rồi, lại xe đi tiếp.

Triển Chiêu xoa ấn đường, ngồi ở phòng nghỉ, tựa hồ đang có vấn đề nghĩ chưa ra.

“Miêu Nhi, sao thế?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Hình như Triệu Tước biết vài chi tiết về thí nghiệm của những người râu quai nón kia.” Triển Chiêu xoa cằm, “Theo lý mà nói thì người ngoài phải không biết mới đúng chứ.”

“Quả thực là cổ quái.” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cạnh Triển Chiêu, “Ngày ấy Lạc Thiên gặp Triệu Tước cũng không phản ứng gì đặc biệt…”

“Ừm…” Triển Chiêu nhíu mày.

“Sếp!” Mã Hán mở cửa vào, “Đã chuẩn bị xong rồi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, dặn dò: “Đêm nay hành động khẳng định nguy hiểm, các cậu cũng cẩn thận chút! Diễn trò thì phải diễn cho đẹp, cũng phải chú ý an toàn nữa.”

“Sếp yên tâm!” Mã Hán xoay người ra khỏi phòng.

“Đi, Miêu Nhi, chúng ta đi bắt rắn. Chấm dứt vụ này cái đã, chuyện khác tính sau!” Bạch Ngọc Đường đứng lên, kéo Triển Chiêu đi.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: S.C.I. Mê Án Tập, truyện S.C.I. Mê Án Tập, đọc truyện S.C.I. Mê Án Tập, S.C.I. Mê Án Tập full, S.C.I. Mê Án Tập chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top