Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sáng Thế Chân Long
Đêm đến, vẫn là một màn đen dày đặc bao trùm vạn vật. Đúng như lời hẹn, sau khi đã tận hưởng đủ đầy con mồi béo ngậy, đám người của Hải bắt đầu hành động. Bọn chúng cũng tỏ ra khá chuyên nghiệp khi ra vào thành dễ dàng như chốn không người, rất nhanh đã men theo lối mòn mà tiến về ngôi nhà trên triền dốc.
Chỉ là…
Sáng hôm sau, khi những tia nắng bắt đầu hiện diện, phía trước toà biệt phủ của Hội Đồng đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kinh dị. Năm cơ thể, à không… Phải nói là khi ráp chúng lại thì mới thành được 5 cơ thể được vứt ngổn ngang trước cửa, 4 trong số đó dường như đã không còn sự sống vì mất máu, chỉ còn 1 tên đang khó nhọc rên rỉ, trên tứ chi đã bị cắt đi của hắn đang được cắm vào những cành cây xum xuê trông vô cùng ám ảnh:
- Quái… Quái vật… Lâm… Mày hại tao… Thằng khốn… Lâm… Tao làm ma cũng không tha cho mày…
Đó cũng là câu nói của cùng của tên Hải trước khi hắn t·ừ g·iã c·õi đ·ời. Chỉ vài phút sau khi có người đầu tiên phát hiện ra khung cảnh như địa ngục này, toàn bộ người dân trong thành trừ Thảo đã tụ tập xung quanh. Ai nấy cũng đều n·ôn m·ửa, mặt mày xanh xám khi chứng kiến. Lâm sau một hồi vật lộn với bản thân khỏi cơn ớn lạnh, cũng nhanh chóng trấn tỉnh rồi ra lệnh cho đám thuộc hạ thu dọn bãi chiến trường, cũng may người phát hiện ra sự việc cũng là thân tín của hắn nên câu nói của Hải trước khi c·hết đã bị đi vào quên lãng.
Lâm sau đó lập tức truyền ra thông báo rằng bọn người này đêm qua xâm nhập vào thành, làm hại một thành viên Hội Đồng sau đó vì mâu thuẫn mà chém g·iết lẫn nhau, mọi người dù bán tín bán nghi nhưng cũng không ai muốn dây vào rắc rối nên đành tự ép buộc bản thân tin vào điều đó.
Minh Tám Ngón mấy ngày sau mới hay biết sự việc do phải đi tuần tra quanh biển. Vừa nghe đến đoạn mô tả c·ái c·hết của tên Hải, hắn đã mường tượng ra điều gì đó nhưng đúng là không đủ bằng chứng để làm to chuyện.
Lúc này, ở bên trong ngôi nhà, Hồng hậm hực trao đổi với người chị của mình:
- Chi Phụng, sao chị không để em đi xử quách cái thằng Lâm đê tiện kia đi cho rồi?
Phụng vẫn vô tư đút từng muỗng sữa thơm lừng cho đứa bé trên tay cô em gái út, nhẹ nhàng đáp:
- Giết hắn chỉ thêm bẩn tay mà thôi. Hơn nữa cũng không có bằng chứng là hắn làm, đám người kia dù có khai ra hắn nhưng rồi cũng sẽ bị hắn bảo là vu khống mà thôi.
- Hứ… Từ bao giờ mà chúng ta g·iết người phải cần lý do vậy chị?
Sắc mặt Phụng liền trầm lại, cất lời răn dạy:
- Hồng, em quên là chúng ta đã rời bỏ tổ chức sao? Chúng ta không thể là những cỗ máy g·iết người máu lạnh như trước nữa.
Hồng có phần sợ sệt, nhưng vẫn giữ lại chút bướng bỉnh:
- Nhưng… Nhưng chẳng phải việc hắn ám hại chúng ta là quá rõ ràng rồi sao, chúng ta có g·iết người bừa bãi đâu, để hắn tồn tại, chẳng phải chúng ta sẽ còn gặp phiền phức dài dài sao? Ít ra chị cũng phải để em làm gì đó để dằn mặt hắn chứ?
Nét mặt Phụng giãn ra trở lại, dịu dàng khuyên nhủ:
- Em đừng lo… Với tính tình của hắn, nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ. Chị tin là hắn sẽ lại sớm lòi cái đuôi cáo ra mà thôi. Chị đã có sắp xếp, nhất định sẽ cho em câu trả lời thích đáng.
Hồng nghe xong liền nở một nụ cười khoái trá, hào hứng đáp:
- Hí hí… Chị nói vậy thì em yên tâm rồi.
Ba chị em xinh đẹp đều nở một nụ cười ra chiều thích thú. Trong lòng cô gái trẻ, đứa bé vẫn ngoan ngoãn hớp từng ngụm sữa, chỉ là trong thâm tâm nó đang cực kì hỗn loạn, nhất là khi vừa trải qua một đêm hãi hùng nhất từ trước đến nay.
Đêm qua, năm tên đàn ông lực lưỡng, cầm trên tay nào dao, nào rìu bén ngót hùng hổ xông vào căn nhà mộc mạc trên triền núi. Chẳng biết vì lý do gì mà chỉ mới bước qua cánh cổng khu vườn trước nhà được vài bước, từng gã đàn ông bặm trợn lần lượt gục ngã, giãy đành đạch như những con cá mắc cạn.
Và rồi, cũng gương mặt nhã nhặn với nụ cười thân thiện như một nữ thần này đêm qua không một chút biến sắc hay chớp mắt khi ngồi đối diện và tra khảo bọn người hung bạo, chứng kiến từng mảnh cơ thể của bọn chúng rớt xuống sàn nhà. Trong sự kinh hãi tột cùng, Thế Long cũng không để ý bản thân có khả năng nhìn xuyên qua vách gỗ, để rồi đứa bé ngây thơ phải tận mắt chứng kiến những khung hình ghê rợn như một bộ phim kinh dị được chiếu ngoài rạp.
Thế Long còn đang mường tượng lại những khung cảnh rợn óc tối qua, thì Hồng đã làm mấy động tác vươn người khoe ra những đường cong bốc lửa, rồi nàng hào hứng nói:
- UI… Em vẫn thấy cơ thể mình bức bối thế nào ấy? Em ra ngoài dãn gân cốt một xíu đây, hôm nay mọi người muốn ăn gì nào?
Nhi từ nãy giờ im hơi lặng tiếng cũng tươi cười nói:
- Hi hi… Miễn chị đừng mang thịt người về là được.
Ba chị em cùng cười khanh khách trước câu đùa cợt vốn cũng chẳng khác gì mấy lời thoại trong phim kinh dị. Hồng lúc này mới để mắt đến đứa bé đáng yêu, vội ngồi xuống bên cạnh nựng má rồi cười nói:
- Hi hi… Bé ngoan, có muốn cùng ta đi săn không nào? À… tính ra chúng ta vẫn chưa đặt tên cho nó nữa chị Phụng ơi.
Phụng cũng vừa đút xong muỗng sữa cuối cùng, ra vẻ tán thành:
- Ừm… Đúng là như thế. Các em thử đặt tên cho nó đi, để xem cái tên nào hợp.
Hồng lập tức nhanh nhảu:
- Em muốn nó có một cái tên thật oai, sau này em cũng sẽ dạy võ cho nó. Vậy đặt tên là “Cỗ Máy Giết Người” được không chị?
Phụng trợn trừng đôi mắt, miệng há hốc, chưa kịp nói lời bình phẩm thì Nhi đã chen vào:
- Trời đất, chị nghĩ sao mà đặt tên kiểu đó. Rồi sau này thằng bé làm sao có bạn bè nào dám chơi cùng.
- Hứ… Chẳng phải nó chỉ cần ở bên chúng ta sao? - Hồng bướng bỉnh đáp.
- Không được, nó cũng phải có bạn bè, có tuổi thơ chứ. Theo em, nó tròn trĩnh, đáng yêu thế này, thì đặt tên là “Cục Bông Gòn Trắng Muốt” là đẹp nhất. Phải không chị Phụng?
Phụng lần nữa miệng há rộng tưởng như muốn chạm vào khuôn ngực căng phồng của mình bên dưới, chưa kịp nghĩ ra lời phản đối thì Hồng đã giành phần:
- Hừm… Em muốn nó sau này bị người ta đ·ánh đ·ập như cái bị bông à. Không được, vẫn là tên của chị có khí thế nhất, sau này sẽ không ai dám ăn h·iếp nó.
Những tiếng cự cãi bắt đầu nổ ra giữa hai cô gái trẻ, đứa bé thì gương mặt vô cùng thất vọng và hoảng loạn, cũng may sau đó Phụng đã lên tiếng:
- Hai đứa có thôi đi không… - Hồng và Nhi lập tức im bặt để lắng nghe - Chị còn tưởng hai đứa có ý kiến gì hay, thôi được rồi, chị quyết định tên của nó sẽ là… Long.
Sau vài giây ngẫm nghĩ, Nhi không khỏi tò mò liền hỏi:
- Chỉ… Chỉ một chữ Long thôi ạ?
Phụng ôn tồn đáp:
- Ừ… Dù gì chúng ta cũng không biết cha mẹ nó là ai, họ gì. Cứ gọi thế trước đã, sau này nó muốn thế nào thì tự nó quyết định.
Hồng cũng góp lời:
- Long… nghe cũng khí thế đấy ạ, nhưng sao chị lại chọn cái tên này, có lý do đặc biệt gì không?
- Chị… chị cũng không biết, nhưng có một cái gì đó luôn thôi thúc chị đặt cái tên này cho nó, ngay từ khi chúng ta tìm thấy nó ngoài bờ sông.
- Hí hí… Chị là Phụng… Nó là Long… Sau này hai người là một cặp Long Phụng cũng hay đấy nhỉ? - Nhi tinh nghịch trêu đùa.
- Nè… Nói tầm xàm gì vậy. - Hai gò má Phụng bỗng có chút ửng hồng, rồi nàng tìm cách đổi chủ đề. - Nè, Hồng… em bảo là đi săn cơ mà, sao còn chưa đi nữa?
Phía bên này, đứa bé sau những phút giây hoảng hốt với những cái tên độc, lạ cũng đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng được bao lâu lại tiếp tục “hồn vía lên mây” khi Hồng đáp lời và “rủ rê”:
- Dạ, em đi bây giờ đây. Bé Long… Nào… Có muốn đi săn cùng ta không?
Phụng lập tức hốt hoảng trước lời mời gọi, vội vàng nói:
- Em điên à, đi săn mang đứa bé mấy tháng tuổi theo làm gì?
Hồng gãi đầu gãi tai, ấp úng trả lời:
- Ơ… Dạ, em thấy có việc gì đâu, đi với em thì có gì phải sợ. Hơn nữa, có thằng bé theo làm con mồi dẫn dụ đám thú dữ, em sẽ còn dễ dàng săn bắt hơn ấy chứ.
Gương mặt Thế Long lập tức nhợt nhạt, mất hết niềm tin vào cuộc sống. Cũng may sau đó Phụng và Nhi kiên quyết từ chối ý tưởng “thông minh” kia, kéo lại chút bình yên cho cu cậu.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Sáng Thế Chân Long,
truyện Sáng Thế Chân Long,
đọc truyện Sáng Thế Chân Long,
Sáng Thế Chân Long full,
Sáng Thế Chân Long chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!