Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy
Chỉ có một mình Haruto nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, cậu không suy chuyển cảm xúc nhưng cũng chẳng tìm được kẻ nào trong bán kính gần đây. Có thể khẳng định......nó xuất phát trong thâm tâm cậu.
Bỏ qua cái câu nói đó, cậu thừa biết mình là kẻ nào? Mình là ai? Như câu nói lúc nãy chỉ là một thứ không cần thiết cho lắm. Nói đúng thì chỉ là một bông đùa của cô bé kia trước những kẻ không biết thực thể trước mặt mình ở tầm cao nào? Nói cũng chẳng mang gì gọi là nhiều điều phù du nhưng chỉ cần hắn muốn? Trái Đất, Kagael hay Inotias cũng chỉ cnf là những tro tàn kí ức mà kí ức.
Trong lúc đang ảnh hưởng từ suy nghĩa kia, Haruto đã bất giác cười mỉm đầy......"đê tiện" trong con mắt của Hamiko và Lauriel lúc nào không biết. Cái chính là cách họ nhìn cái nụ cười đó là không phải, đó đơn giản chỉ là một nụ cười nhếch mép nhưng đối với giới quý tộc, nó "dâm tiện, đê tiện, đớn hèn" vô cùng. Mặc dù cậu cũng chẳng muốn tốn hơn để làm mình vô tôi, vì đó chỉ là một nụ cười nhếch mép và đó đơn giản là chỉ để nhớ về một thời "u ám".
Ngay khi Haruto để ý lại, Hamiko và Lauriel đã bất giác lùi lại một bước nhưng cậu không quan tâm tới kẻ khác đang nghĩ gì về mình?
<nụ cười đó thực sự đê tiện ! Anh có biết không!?>(Lauriel)
Không những Haruto không nghe theo mà còn làm điều khiến cô cảm thấy cậu thay đổi cực kì.
Con mắt sắc lẻm lưỡi dao của Haruto hương tới, buông lời khiêu khích
<thì? Ngươi có thể làm gì được ta? Quang Lực ư? Trò trẻ con?>(Haruto)
Đôi chân Lauriel có chút run rẩy, hai chân hết lực đứng vững để không bị quỳ xụp xuống. Cảm giác ấm ấp ngày trước đã biến mất, hiện tại cứ bao nhiêu nỗi tuyệt vọng, độc ác cứ như xoáy sâu vào cô qua con mắt đen không chút nhân tính đó.
Xoẹt!
Một tia Kim Kích bắn từ Hamiko về phía Haruto nhưng bị biến mất ngay tức khắc bởi.....
<Bóng Tối Toàn Thực.......Ngươi là ai!?>(Hamiko)
Hamiko giận lớn tiếng, vì cô biết chắc, kẻ này không còn là Haruto của ngày trước. Cả ba người, đồng loạt nhìn về phía Haruto đang đứng đó, ngáp dài
<đúng! Ta không còn là thằng lọi con ngu ngốc dễ bị chi phối bởi cảm xúc nữa! Giờ đây một khi ta đã thức tỉnh, dù các ngươi có nói gì! Cơ thể này tuyệt nhiên do ta tự lựa! Dù kẻ này có là gì của các ngươi đi chăng nữa? Nó giờ đã mãi là của ta! Higa Yami!>(Haruto)
Tuyệt nhiên đó chỉ là một lời nói dối thậm tệ.
Điều đó rồi sẽ đến! Ngày mà cậu trai đó tự biến mình thành một kẻ xấu xa, tự cho mình là bá chủ thế giới, khinh bỉ tất cả! Một lời nói đã trở thành ngòi kíp nổ khiến cả ba giới quay lưng lại với mình, kể cả những người thân yêu, yêu thương, rồi một lẫn và mãi mãi sẽ quay lưng với cậu...... vì cậu là Ám Vương.
<không thể nào......>(Lauriel)
Hay tưởng Haruto thực đã chết, Lauriel không còn chút sức lực mà khuỵ xuống.
<thực sự là một lũ đần luôn bị xúc cảm chi phối, các ngươi cũng nên cảm ơn ta đi!? Không có ta? Cơ thể này đã trở thành bộ khô lâu dưới đáy mộ rồi>(Haruto)
<im miệng! Dối trá dối trá ! Tất cả đều là dối trá!>(Hamiko)
Từng đợt năng lượng tuôn trào cuồn cuộn sóng xô trên nền không khí, một màu vàng hoàng kim rực rỡ nhưng không theo cách nhiều như lũ cuốn thế này! Cảm xúc vỡ bờ, đem cả năng lượng cường đại lên mà toả ra không khí. Mạnh mẽ tới mức làm những lọn tóc của Haruto đung đưa như lá trước bão.
Mái tóc đen của Hamiko hoá thành màu bạch kim trong khi cơ thể lơ lửng trong không khí.
<ồ? Hoá ra ngươi cũng mang cái thiên chức như con nhóc tóc đỏ kia>(Haruto)
Nhưng có điều, kẻ trải qua hàng tỉ tỉ trận chiến đẫm máu thì các mạch máu, thớ cơ như đã thấm dần sự tàn bạo.
Chưa kịp để Hamiko dạng hoá Thần Chiến, Haruto nhắm thẳng bụng cô mà búng tay
Bang!
Một áp lực vô hình đẩy văng Hamiko đi, khiến cô rơi vào trạng thái bất tỉnh. Lauriel vội thoát khỏi cái vũng bùn kia, chạy lại mà đỡ Hamiko dậy, trên gương mặt Hamiko vẫn còn vương vài giọt lệ thấm đẫm. Ai mà ngờ được chứ? Con ác quỷ nguy hiểm nhất lại chiếm đoạt lấy thân thể cậu trai kia?
<dừng lại đi Yami! Em không thể......>(Ilumina)
Giơ Ratosu ngang hướng mặt Haruto, Ilumina không can tâm để Hamiko chết nhất là trong tay người cô quan tâm.
<các ngươi......không đáng để ta bẩn tay>(Haruto)
Cậu quay lưng, biến mất hẳn.
Ngay lúc Haruto dời đi, cũng là lúc những bảo vệ cuộc họp chạy tới.
<thằng bé đã thay đổi.........đây là quả báo ư?>(Ilumina)
*****<hm? Làm như ta quan tâm lắm ấy?>(Haruto)
Cảm xúc của tất cả ? Một kẻ đã mất nhân tình, nhân tính thì cần gì tới cái thứ đó? Cậu tự nói dối bản tâhn đã chết chẳng qua là vì chúng làm cậu vướng chân! Thà làm vậy để chúng cách xa cậu cơn hơn!
<vì ta cũng chẳng muốn lo việc các ngươi làm gì vì các ngươi quá vướng chân>(Haruto)
Đã tới lúc cần thiết rồi, đã tới lúc cậu từ bỏ tất cả để mà tìm lại năng lực của mình, có thể coi như đây là thức tỉnh thực sự!
Quay trở lại Inotias, cậu hiện tại cứ quay trở về phòng trọ đã thuê trước đấy đã.
Đi bộ trên con đường, có lẽ chẳng có ai biết cậu là ai? Vì đã số hôm đó biết thì chỉ có đám nhóc con Suvior hay Heros. Còn lại người dân đâu được phép đi vào đền ?
<Ê! Tên tóc đen>(Ayame)
Haruto khựng lại, vì vừa mới nói xong lại có tào tháo tới rượt! Sao cậu linh thiêng từ bao giờ vậy?
Quay lại với khuôn mặt mệt mỏi, cậu nhìn về bộ đôi Ayame và Yuugao đang đi cùng mà lên tiếng gọi cậu. Vì ở đây có mình cậu là có tóc đen nên nhầm lẫn thế nào? Thôi thì cứ bỏ qua để tránh thêm phiền.
<lơ ta hả?>(Ayame)
Một mặt, Ayame chạy tới mà chặn lối đi của Haruto.<Tiểu thư đây có việc gì với kẻ thường dân như tôi?>(Haruto)
<ghê quá! >(Ayame)
<vậy thì đừng có đứng mà lải nhải với ta>(Haruto)
<từ đã! Ta có điều muốn hỏi>(Ayame)
<?>(Haruto)
Ayame ghé tai Haruto mà thì thào hỏi với giọng nghiêm trọng, giờ cũng không hẳn là lúc Haruto cảm thấy không vui, cậu có chút hài lòng khi trừ được tất cả những kẻ ngáng đường. Tự làm mình trở thành ác ma cũng có cái lợi hay ho.
Nhưng cậu cũng không hẳn vui khi một ngày nào đó, một hàng nữ nhân tới đòi lấy mạng cậu vì lời nói dối kia. Nghĩ tới thôi cũng thấy buồn cười vô cùng.
<có một thứ ta cần xác minh....>(Ayame)
<hm?>(Haruto)
<ngươi là......Higa Yami?>(Ayame)
<nếu thực quả ta là Higa Yami? Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?>(Haruto)
Haruto không đành nói luôn thân phận, phải chờ xem mấy kẻ ngày có ý định khi mà hỏi hẳn tên mà không sợ chết. Mà giờ là lúc để cho cô ta phân bua đấu trí hay sao? Rõ ràng hôm đó kẻ nào chẳng nghe thấy Ratosu gần thét tên cậu?
<vậy có thực ngươi là Higa Yami?>(Ayame)
<tuỳ ý ngươi! Ta không có bổn phận để mà giải thích>(Haruto)
Haruto quay lưng đi hương về phía khu phố cũ, Ayame cùng Yuugao cũng chẳng nói thêm câu gì nữa bởi cả hai đều cả mặt tại ngày hôm đó và cũng đã biết cả, giờ xác minh lại mới thấy độ ngốc của Ayame. Nhưng.....tại sao con ác quỷ của nhân loại lại có thể thản nhiên trả lời một Suvior mà thay vì giết họ sau khi bị phát hiện? Thật khí nghĩ quá.
Đang đấu tranh tư tưởng giữa những điều lý ra về kẻ trước mặt, Yuugao đã bị Ayame lôi theo
<các ngươi có ý gì đây?>(Haruto)
Thấy cả hai bám theo mình cả một đoạn đường dài, cậu không nghĩ đây là sự trùng hợp?
<đây là đường của chung? Ta đi hay không thì đâu tới ngươi để ý?>(Ayame)
Cứ thế và cứ thế, cả hai không còn là "bám theo" nữa mà chuyển thành "đi theo" luôn, vượt qua mấy đoạn đường dài, cuối cùng trước mặt họ là một nhà hàng có tích hợp cả phòng nghỉ được thuê theo tháng, ngày.
Haruto đứng phía ngoài, nhìn liếc qua biển hiệu rồi nắm lấy nắm đấm cửa và mở ra.
Yuzuri và Yuzumi phía trong thì không khỏi hoảng loạn khi Haruto bước vào.Về Yuzumi có lẽ cũng biết mọi việc Haruto làm trong buổi lễ nhận Mushozin.
Không khí bắt đầu trùng xuống, lặng xuống, trĩu nặng như một quả tạ lớn đè lên.
<quả rằng tôi đã nghi ngờ ngay khi cậu ra tay với Leny.....Yami>(Yuzumi)
<ta cũng đâu biết cô nghi ngờ sớm vậy?>(Haruto)
Cậu cũng ngạo nghễ đáp lại mà chân bước tới ngồi xuống ghế. Điều đã tới nước này, kể cả Yuzuri cũng không dám lại gần Haruto như trước vì cô sợ! Điều này thực sự đúng thôi? Vì cậu là con ác quỷ đã từng có ý định Inotias trong bóng tối sâu thẳm mà?
<cậu tính làm gì sau khi gây rối như vậy?>(Yuzumi)
<ta cũng không thể biết được? Có lẽ đi tìm nửa kia của Hikagari?>(Haruto)
Nếu Liên Bang Pháp Nhân mà ở đây chắc chúng sẽ vỡ tim vì sợ hãi mất.
<có vẻ như tham vọng nhấn chìm lục địa này thành cõi tà ám của cậu vẫn còn?>(Yuzumi)
Miệng Haruto hơi nhếch lên chút, khổ tâm mà cười
<trong ta giống kẻ muốn cái lục địa này lắm sao?>(Haruto)
Bầu không khí đã lắng đi đôi chút nhưng sự cảnh giác là vẫn còn, nhất tới từ phía của Yuzuri.
<trông cậu thực là không có muốn nơi đây nhưng.....vì sao 300 năm trước, cậu lại có ý định nhấn chìm tất cả?>(Yuzumi)
<là do thế gian đồn thổi thôi >(Haruto)
<dù là thế nhưng đồn thổi tận 300 năm thì nó đã quá khắc ghi cho dân chúng nơi đây>(Yuzumi)
<không sai......nhưng cũng có lẽ bắt đầu từ giờ những cuộc chuyện trò thế này không thể diễn ra được nữa>(Haruto)
<vì sớm muộn gì cậu cũng bị đăng trên tờ truy nã mà thôi, à mà lo gì? Cậu đâu phải kẻ sẽ muốn và nghe theo kẻ khác?>(Yuzumi)
<thế ta có được thuê phòng tại đây nữa không?>(Haruto)
<được Ám Vương huyền thoại thuê phòng thì còn gì vinh dự hơn?>(Yuzumi)
<hơi ghê nhưng kệ đi>(Haruto)
Cậu đứng dậy, liếc qua Yuzuri đang đứng phía kia một cái nhẹ rồi bước lên cầu thang mà bước lên.
À thì cũng còn hai kẻ bám đuôi giờ mới đến được
<cho hỏi có kẻ nào tóc đen mà ngạo mạn tới đây không? Bà chủ?>(Ayame)
<à? Cậu ta ở tầng trên phòng cuối dãy nhé?>(Yuzumi)
<đi thôi! Yuugao>(Ayame)
<ừm!>(Yuugao)
Cả hai cùng đi lên tầng
<bạn gái hả? Mâu thuẫn quá>(Yuzumi)****<cô là ai!?>(Hamiko)
Trước mắt Hamiko là một màu trắng trải dài cùng với đó là một nữ nhân với giáp nhẹ trên người, khuôn mặt giống Hamiko y đúc chủ có màu đen của tóc lại trở thành một màu bạch kim
<ta hãy làm giao kèo đi?>(Hamiko Thần Chiến)
<một giao kèo?>(Hamiko)
<nếu cô cho ta chiếm quyền nắm giữ cơ thể này tạm thời, ta sẽ tìm lại cậu trai ngạo mạn kia cho cô với điều kiện không được trục xuất ta ra khỏi cơ thể bằng bất cứ thuật nào>(Hamiko Thần Chiến)
<vì sao chứ? Chúng ta chẳng có gì để mà giúp đỡ nhau? Hai kẻ lạ mặt?>(Hamiko)
<không! Cô đã sai! Cô chính là một kẻ nắm giữ thiên cơ Thần Chiến, có thể nói, cô chính là kiếp sau của họ>(Hamiko Thần Chiến)
Nghe có vẻ hợp lí vì cả hai trông giông y như nhau ngoại trừ màu tóc.
<nếu là vậy? Xin tiền kiếp giúp đỡ>(Hamiko)Trong căn phòng ngủ xa hoa, đẹp đẽ của khách , Hamiko với đồng tử chuyển màu bạch kim mở măt ngồi dậy, miệng mỉm cười quyến rũ vô cùng
<để mẹ đưa con trở lại nhé? Con yêu>(Hamiko Thần Chiến)
_________
Có ai đó mạnh mẽ gần như ngang bằng Haruto khi chưa lấy được sức mạnh.
Hamiko Thần Chiến.
(Nhìn vậy thôi chứ đó là BB đấy, đừng để giáp ngực lừa tình)
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy,
truyện Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy,
đọc truyện Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy,
Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy full,
Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!