Siêu Cấp Cường Giả

Chương 309: Mãnh Long Quá Giang (7)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Siêu Cấp Cường Giả

Mặt trời chiều ngã về phía Tây, cả một mảnh trời bị nhiễm một màu đỏ bừng. Lúc này là giờ cao điểm, tại ngã tư đường, từng chiếc ô tô nối đuôi nhau, từ từ nhích lên một chút, đưa mắt nhìn tới cũng không thấy được điểm cuối.

Trong đó, một loạt 8 chiếc xe Lincoln, 12 chiếc Mercedes-Benz S350 tạo thành một đoàn xe.

Trong đó 5 chiếc Mercedes-Benz chạy trước dẫn đường, 5 chiếc Mercedes-Benz ở phía sau, còn 2 chiếc thì phân biệt chạy hai bên những chiếc Lincoln kia.

- Thấy mấy chiếc xe đó không? Đó là mấy lão đại của Hồng Tinh đó.

- Thật hay giả thế?

- Nói nhảm, anh Nam ta đây có bao giờ gạt chú chưa?

- Bọn họ muốn làm gì thế?

- Chú nghe không hiểu sao? Ta nghe B ca nói qua, hàng năm Tương tiên sinh đều dẫn theo anh em của mình lên Thái Bình sơn để bái Quan Nhị gia.

- Chưa nghe qua, bất quá câu nói của Tương tiên sinh thì em vẫn còn nhớ kỹ " Đi ra ngoài lăn lộn, cần phải nói đến nghĩa khí."

Một bên ngã tư đường, 2 tên côn đồ thấy đoàn xe rời đi thì vẻ mặt hâm mộ, trong đôi mắt hiện lên vẻ quang mang cực nóng.

Bởi vì trực giác và lý trí nói cho Bùi Đông Lai biết Phương Khôn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một nay nên sau khi được Tương Cương mời thì hắn đã quyết định ở lại Nam Cảng, đi Thái Bình sơn bái Quan Nhị gia cùng Tương Cương.

Trong chiếc Lincoln, Tương Cương hút một điếu xì gà, vẻ mặt hơi phức tạp.

Hằng nằm Tương Cương đều triệu tập các vị lão đại của Hồng Tinh đến Thái Bình sơn bái tế Quan Nhị gia là vì muốn nhớ lại những anh em ngày trước cùng mình tranh đấu, đánh lấy thiên hạ.

Nhưng mà.

Từ xưa đến nay, có nạn cùng chịu thì rất dễ nhưng có phúc cùng hưởng lại rất khó.

Mặc dù Tương Cương đã phát huy tối đa chữ " NGHĨA" nhưng mà những người năm đó đi theo hắn đã bị dục vọng chiếm lấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Thấy Tương Cương trầm mặc hút thuốc, Bùi Đông Lai biết tâm tình của Tương Cương đang rối rắm, vì vậy lên tiếng hỏi:

- Tương thúc, cho tôi hỏi một chút về Lăng Hoa Cường?

Lăng Hoa Cường?

Nghe được cái tên này, Tương Cương lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn Bùi Đông Lai:

- Đông Lai, cậu hỏi Lăng Hoa Cường để làm gì?

- Lúc đến Nam Cảng, tôi cùng với nữ nhân của Lăng Hoa Cường xảy ra một chút xung đột. Lúc Lăng Hoa Cường đến sân bay để đón người, mặc dù hắn không tìm ta tính sổ nhưng tôi cảm thấy hắn sẽ tạo phiền phức cho ta nên tôi muốn tìm hiểu lai lịch của hắn để phòng ngừa bất trắc.

Bùi Đông Lai giải thích nói một câu, cũng không nói bộ dạng của Lăng Hoa Cường cùng Trang Bích Phàm có chút giống nhau.

Tục ngữ nói: Hiểu rõ mày nhất không phải là bằng hữu của mày cũng không phải là người thân của mày mà là địch nhân của mày.

Hồng Tinh cùng Đông Tinh cũng giống như Đông Nguyệt bang và Mãnh Hổ bang, hai bang phái tranh đấu với nhau, oán hận chồng chất.

Dưới tình hình như vậy, Lăng Hoa Cường và Tương Cương tranh đấu cũng không phải ngày một ngày hai, có thể nói 2 người vô cùng quen thuộc với nhau.

Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì trong lòng của Tương Cương liền động:

- Lăng Hoa Cường không phải là người Nam Cảng mà là người Nam Đông.

Nam Đông?

Nghe được 2 chữ này, đôi mắt của Bùi Đông Lai mở to nhưng mà không lên tiếng, chờ Tương Cương nói tiếp.

- Hắn xuất thân từ một làng chài ở Nam Đông, nghe nói từ nhỏ hắn sinh hoạt ở làng chài đó hơn nữa còn cưới một người vợ ở đó rồi sinh ra một đứa con gái. Sau này không biết vì sao hắn lại đi khỏi làng chài kia, đến Nam Châu gia nhập vào Triều Châu bang.

- Bởi vì đầu óc nhanh nhạy hơn nữa cách làm việc vô cùng ác độc cho nên dưới sự giúp đỡ của các vị lão đại trong Triều Châu bang, danh khí ở hắc đạo của hắn ở phương Nam cũng không nhỏ.

Tương Cương có thể nói là rõ Lăng Hoa Cường như lòng bàn tay:

- 15 năm trước, một lần vô tình đại ca của Triều Châu bang mang hắn đến sòng bài ở Macao, lúc đó đụng phải nữ nhi của Lăng Vĩnh Huy đại ca của Đông Tinh.

- Chẳng lẽ hắn tiến vào Đông Tinh là nhờ vào bám váy sao?

Mặc dù trong lòng đã cảm thấy Lăng Hoa Cường là cha của Trang BÍch Phàm nhưng mà đối với sự trải qua của Lăng Hoa Cường thì Bùi Đông Lai cũng cảm thấy kinh ngạc.

- Đúng, là bám váy đàn bà.

Tương Cương cười khinh thường, nói:

- Lúc ấy không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà đã đem nữ nhi của Lăng Vinh Huy lên giường hơn nữa còn làm cho nàng một lòng với hắn.

Nói tới đây, Tương Cương có chút cảm thán, nói:

- Đông Lai, nói vậy thì cậu cũng biết, chúng ta đi ra ngoài hỗn thì tuy rằng ở trong mắt người thường chúng ta một ma quỷ, mẹ nó chứ họ coi chúng ta làm những chuyện táng tận lương tâm. Nhưng mà đối với thân nhân mình thì bản thân mình hoàn toàn là một người khác.

Bùi Đông Lai gật gật đầu, hắn có thể nhìn ra được trước mặt Mộ Khuynh Nhan thì Tương Cương không làm ra bộ dáng của một đại ca mà là giống như một người cha.

- Bởi vì con của Lăng Vĩnh Huy cố chấp ở một chỗ với Lăng Hoa Cường nên cuối cùng Lăng Vĩnh Huy cũng bắt đắc dĩ mà cho 2 người ở chung một chỗ, nhưng mà cũng đưa ra một điều kiện.

Tương Cương nói:

- Lăng Vĩnh Huy để Lăng Hoa Cường rời khỏi Triều Châu bang, đến Hồng Kông để giúp hắn làm việc hơn nữa là đổi sang họ Lăng, coi như là ở rể đi.

- Tưởng thúc, vậy tên gọi thật sự của Lăng Hoa Cường lúc trước là gì?

Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, mang theo vài phần chờ mong hỏi.

- Ta nhớ được lúc hắn ở Triều Châu bang thì được gọi là Vương Dũng nhưng mà dựa vào tư liệu ta điều tra được thì hắn không phải họ Vương mà là họ Trang, tên là Hổ.

Tương Cương nói:

- Làng chài hắn xuất thân đa số mọi người đều là họ Trang.

Trang Hổ?

Nghe được cái tên này, trong lòng Bùi Đông Lai không khỏi kinh hoàn.

Giờ phút này, tuy rằng hắn cảm thấy tất cả chuyện này thật sự là chuyện khó tin nhưng mà hắn có thể khẳng định Lăng Hoa Cường chính là cha ruột của Trang Bích Phàm.

- Lăng Hoa Cường lấy thân phận ở rể tiến vào Đông Tinh, hiện giờ lại trở thành đại ca của Đông Tinh, vậy Lăng Vĩnh Huy đâu?

Bùi Đông Lai hơi híp mắt, sau đó khuôn mặt đã khôi phục lại vẻ bình thường.

Chân mày Tương Cương nhíu lại:

- Bị hắn giết, bao gồm của nữ nhi của Lăng Vĩnh Huy cũng bị hắn giết.

"Ách?"

Mặc dù trong lòng đã hiện lên ý nghĩ này nhưng mà bây giờ nghe được chính miệng của Tương Cương nói ra thì Bùi Đông Lai không khỏi cảm thán Lăng Hoa Cường quả là một người tâm ngoan thủ lạt.

- Lúc ấy hắn tiến vào Đông Tinh, Lăng Vĩnh Huy sợ hắn vì Đông Tinh mà tiến vào nên đã không trọng hắn thậm chí là có chút khinh thị hắn. Điều này đã làm cho tâm lý bất mãn của hắn trỗi dậy, trong 5 năm hắn đã quen thuộc với mọi chuyện trong Đông Tinh, cuối cùng thông qua một đám huynh đệ trong Đông Tinh, hắn đã tự ra tay giết chết Lăng Vĩnh Huy.

Tương Cương lại nói:

- Đúng rồi Đông Lai, anh em của hắn bây giờ còn sống cũng không ít, đều là người bò từ xác chết trong chiến trường ra. Hơn nữa sau này lại trải qua mười mấy năm chém giết trong hắc đạo, trên tay đều nhuốm vô số máu, sức chiến đấu không thua gì đám sát thủ hay đám lính đánh thuê.

Nghe Tương Cương nói thế thì Bùi Đông Lai rất rõ, trong vài năm qua Tương Cương không thể nào đánh đổ được Lăng Hoa Cường là bởi vì dưới tay Lăng Hoa Cường có một đám tử sĩ giết người như ngóe.

Còn về phần Lăng Hoa Cường không có nuốt trọn Hồng Tinh là bởi vì Tương Cương là người ở Nam Cảng.

Dù sao ở Nam Cảng 3 từ " Tương tiên sinh " cũng là một loại tượng trưng.

- Đông Lai, cậu muốn đối phó với Lăng Hoa Cường sao?

Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì Tương Cương liền hỏi, vẻ mặt vô cùng phức tạp, có chút chờ mong có chút lo lắng. Bởi vì hắn biết được chân tướng của Bùi Đông Lai nên hắn rất rõ, lấy thực lực của Bùi Đông Lai thì mặc dù bây giờ Bùi Đông Lai chỉ là mãnh long quá giang nhưng mà cũng có thể đập chết mja đám người Lăng Hoa Cường kia.

Hắn cũng là như thế.

Cho nên, nếu Bùi Đông Lai động thủ với Lăng Hoa Cường thì….

Bùi Đông Lai cười cười nói:

- Tương thúc cứ yên tâm, cho dù tôi có động thủ giết Lăng Hoa Cường thì cũng sẽ không tiến quân vào Nam Cảng.

Tương Cương vốn là cả kinh sau đó liền có chút kích động.

Hắn biết rõ nếu như Bùi Đông Lai thật sự tiêu diệt Lăng Hoa Cường hơn nữa không tiến quân vào Nam Cảng thì chẳng gì Bùi Đông Lai đã đưa một món quà đến cho mình, để cho mình trở thành đại ca của cả Nam Cảng.

Nhưng mà.

Tương Cương lại nghi hoặc, hắn không rõ vì sao Bùi Đông Lai làm như vậy, lý trí nói cho hắn biết Bùi Đông Lai không vì một chuyện xung đột nhỏ với nữ nhân của Lăng Hoa Cường mà liền muốn tiêu diệt của Đông Tinh.

- Đông Lai, cậu cùng Lăng Hoa Cường đã xảy ra đụng chạm gì sao?

Do dự một chút, cuối cùng Tương Cương cũng hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.

Bùi Đông Lai híp mắt, gật đầu:

- Người hắn vứt bỏ năm xưa là bạn của tôi.

"Ách..."

Nghe được câu giải thích này của Bùi Đông Lai. Mặc dù Tương Cương là một người có tố chất tâm lý vững mạnh cũng không khỏi bị cả kinh.

Cùng lúc đó.

Trong một chiếc Lincoln ở phía sau, trong tay Phương Khôn cầm lấy một điếu xì gà.

" Reng..Reng.."

Bỗng nhiên, điện thoại bên tay của Phương Khôn reng lên.

" Người của ta đã đến."

Mở điện thoại ra, Phương Khôn thấy được một tin nhắn.

- Đại ca, vốn ta nghĩ nếu ông đồng ý để cho Mộ Khuynh Nhan và Húc Đông ở chung một chỗ sau đó đem Hồng Tinh làm của hồi môn thì chúng ta có thể làm huynh đệ một đời, còn có thể làm thông gia.

Nhẹ nhàng xóa đi tin nhắn, ánh mắt Phương Khôn nhìn vào chiếc Lincoln ở phía trước, đôi mắt hiện lên sát khí:

- Nhưng mà, trên thế giới này không có từ nếu. Nếu như ông đã đứng về người ngoài thì cũng đừng nên trách ta độc ác, con đường này chính là do ông chọn.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Siêu Cấp Cường Giả, truyện Siêu Cấp Cường Giả, đọc truyện Siêu Cấp Cường Giả, Siêu Cấp Cường Giả full, Siêu Cấp Cường Giả chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top