Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 15: Trạm kiểm soát dày đặc


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sinh Con Thời Mạt Thế

Tô Tô đã nhanh chóng có đáp án, sau khi liên tiếp qua được mấy trạm kiểm soát, xe của cô bị Diệp Dục chặn lại. Đúng thế, lại là Diệp Dục!

“Hi!”

Diệp Dục đứng dưới ánh nắng mặt trời, tươi cười giơ tay vẫy chào Tô Tô đang ở trong xe. Phía sau lưng anh chính là một trạm kiểm soát mới. Rõ ràng anh không phải ở đây để canh gác mà nhận được tin tức nên chạy đến đây để chặn người. Tô Tô thấy bộ quần áo trên người anh khác hẳn mọi người: đồ chống đạn màu xanh đen, tai đeo một máy bộ đàm loại nhỏ, đầu đội mũ sắt và bên trong đôi bốt cao cổ quân đội chắc chắn còn cài hai con dao găm.

Tô Tô dừng xe lại, hạ kính xe xuống. Diệp Dục đến gần, anh chống tay lên nóc xe, hơi cúi người nhìn cô đang ngồi trên ghế lái xe. Cô và anh cứ thế nhìn nhau chằm chằm một lúc, thấy Diệp Dục không nói gì, cô mới chậm rãi mở miệng, khẽ hỏi:

“Bên trong Đức Thành xảy ra chuyện gì rồi?”

“Cầu vượt bị sập rồi!”

“Lừa quỷ à, cầu vượt sập sẽ điều động bộ đội đặc công các anh sao?”

“Hả?? Sao cô biết tôi là bộ đội đặc công?”

Diệp Dục tròn mắt ngạc nhiên. Phần trắng của mắt nổi bật trên gương mặt cháy nắng đen nhẻm. Giọng điệu kỳ quái của anh khiến Tô Tô không nhịn được liếc xéo anh một cái.

“Trên mặt anh có viết đấy!”

Diệp Dục còn đưa tay lên sờ vào mặt mình thật. Anh lập tức hiểu ra mình đã bị Tô Tô giễu cợt, cảm thấy rất vô vị, phất tay cũng không truy hỏi làm sao cô biết được thân phận của mình nữa. Diệp Dục nghiêm mặt lại hỏi:

“Cô đến Đức Thành làm gì? Con đường phía trước đã bị phong tỏa, không phải xe của quân đội thì chỉ có thể đi đến đây rồi quay đầu lại, cô có chuyện gì nói ra xem sao, tôi giúp cô làm.”

“Cha mẹ tôi mất tích rồi, có thể họ đang ở Đức Thành, tôi muốn vào trong thành phố tìm họ.”

Tô Tô cũng không khách sáo, với tình hình hiện nay, hoặc là cô xông vào, hoặc là bỏ xe lại đi bộ vào, mà hai cách này đều không phải là lựa chọn tốt nhất. Đành làm phiền Diệp Dục thôi, người ta có đặc quyền, ở bên trong cũng dễ làm việc; Đức Thành rộng lớn như vậy, anh tìm người cũng thuận tiện hơn một dân thường lái xe quân dụng như cô.

“Đưa số chứng minh thư nhân dân, số điện thoại và ảnh của cha mẹ cô cho tôi.”

Nếu Tô Tô đã nhờ cậy mình thoải mái như thế, Diệp Dục cũng không dài dòng lôi thôi nữa. Anh thích dứt khoát, cũng thích người khác dứt khoát. Diệp Dục đưa tay ra, ánh mắt nhìn vào nắp nóc xe phía trước ghế phụ, nói: “Phía trên có một cây bút.”

Tô Tô cởi dây an toàn, hơi nhổm dậy lấy ra một cây bút trên nắp nóc xe, liếc mắt nhìn qua, chống nước, chống bong tróc, rất tốt! Cô lại nhìn bàn tay của Diệp Dục đang chìa ra, hiểu được ý của anh; vì vậy cô cầm bút viết tên, số chứng mình thư nhân dân và số điện thoại của cha mẹ mình lên tay Diệp Dục.

Ánh nắng mặt trời ấm áp của mùa đông phủ lên lưng Diệp Dục, anh từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu của Tô Tô. Một mùi hương quen thuộc thoang thoảng đâu đây. Diệp Dục cảm nhận được ngòi bút đang di chuyển trong lòng bàn tay khiến anh cảm thấy ngứa ngáy; tiểu huynh đệ chết tiệt giữa hai chân bắt đầu phình to.

Anh rủa thầm trong lòng, bao giờ về phải cắt cái thứ hại chết người này đi mới được!

“Xong rồi, đây là ảnh của cha mẹ tôi!”

Tô Tô cất bút đi, đưa bức ảnh gia đình mà cô mang từ nhà đi đặt vào lòng bàn tay Diệp Dục. Bàn tay to lớn của anh nắm lấy khung ảnh từ trong cửa sổ xe. Anh đàng hoàng trịnh trọng gật đầu, gương mặt nghiêm túc, đem đến cho người khác một cảm giác đáng tin cậy:

“Được, cứ giao cho tôi. Cô quay về đi, đợi ở Tương Thành. Sau khi tìm được người, tôi sẽ đưa về cho cô.”

Nói xong, Diệp Dục xoay người đi luôn. Tô Tô nghiêng đầu nhìn theo. Ơ kìa, lưng Diệp Dục còn đeo theo hai con dao quân dụng lưỡi dài, vũ trang đầy đủ như vậy, rốt cuộc là bên trong Đức Thành đã xảy ra chuyện gì??? Cô nhíu mày, mở miệng hô lên một câu:

“Diệp Dục!”

Dưới ánh nắng mặt trời vàng rực, Diệp Dục híp mắt quay đầu lại nhìn. Tô Tô thò đầu ra ngoài cửa xe, suy nghĩ một lát, cô vẫn lựa chọn không hỏi dò gì nữa, môi mấp máy, thành tâm thành ý nói:

“Cảm ơn!”

Bất luận nói thế nào, người ta cũng chịu giúp cô tìm cha mẹ, cô cũng nên nói một câu cảm ơn.

Diệp Dục cười toét miệng, dáng vẻ rất vui mừng. Anh giơ cánh tay dài lên, trong tay vẫn còn cầm khung ảnh cả gia đình Tô Tô, vẫy tay với cô rồi xoay người chạy thẳng vào trạm kiểm soát.

Xe của Tô Tô vẫn đỗ ở đó một lúc. Nhìn thấy thế cục bên trong và bên ngoài của Đức Thành, cô thấy hơi bất an. Đức Thành rõ ràng đã bị phong tỏa giới nghiêm ở mức rất cao, chắc chắn không phải sụt lún đơn giản. Nhưng giờ năng lực của cô quá bình thường, không thể vào để tìm hiểu rõ ngọn ngành nên chỉ đành tin tưởng Diệp Dục!

Suy nghĩ hồi lâu, dưới sự theo dõi sát sao của quân nhân bên trong trạm kiểm soát, Tô Tô quyết định lái xe quay đầu lại. Nước bên trong Đức Thành quá sâu, cô phải về nhà bế quan tu luyện thần công. Đợi dị năng của cô mạnh lên một chút, chỉ là một Đức Thành mà thôi, cô muốn vào thì vào, muốn ra thì ra.

Con đường quay về thuận lợi một cách lạ thường. Lúc tiến vào có tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát kiểm tra; lúc đi ra, trạm kiểm soát không hề kiểm tra mà cho cô qua luôn. Ra đến đường quốc lộ mọi thứ lại trở lại bình thường. Trên đường quốc lộ, mỗi khi đỗ xe lại đổ xăng, Tô Tô lại nghe đc được một vài câu oán trách, nhưng cuối cùng mọi người vẫn chỉ coi chuyện này như một đề tài để tán gẫu, không ảnh hưởng đến sinh hoạt.

Mất mấy tiếng đồng hồ, Tô Tô mới về đến biệt thự Quả Táo ở Tương Thành. Cô lấy hết tất cả đồ dùng sinh hoạt ở phía sau xe Jeep xuống, lại tìm một căn phòng rộng rãi ở tầng hai, trải chăn bông lên. Sau khi tắm nước nóng xong, cô lên giường ngủ một giấc thư thái.

Chuyện tu luyện dị năng không thể nóng vội được. Dị năng của con người khi thức tỉnh có rất nhiều loại, tốc độ phát triển cũng không có tiêu chuẩn xác định, phương thức tu luyện cũng không giống nhau. Nên nói là, mỗi loại dị năng với mỗi người lại có cách tu luyện mỗi khác.

Trong mạt thế, phương thức tu luyện thường thấy nhất chính là hấp thụ năng lượng, giải phóng năng lượng. Trong quá trình hấp thụ và giải phóng năng lượng, đạt đến trình độ sử dụng thành thục một dị năng thì thăng cấp.

Có nhiều cách để hấp thu năng lượng: ăn cơm, đi ngủ… đều được nhưng cách đó thu được khá ít năng lượng. Phương thức có được năng lượng hiệu quá nhất chính là hấp thu tinh hạch. Tinh hạch tồn tại trong cơ thể của zombie và động thực vật biến dị, dị năng giả cũng có nhưng họ không gọi đó là tinh hạch mà là tinh hồn!

Tinh hồn giống với tinh hạch, cũng là một loại vật dẫn tích trữ năng lượng. Có người không biết trong cơ thể mình có thứ như vậy. Có người sau khi biết cũng sẽ không quá xem trọng, trên thực tế nếu một người biết cách kiểm soát tinh hồn thì có thể thăng cấp một cách nhanh chóng, khi người khác đều đang biến đổi năng lượng thì người tu luyện tinh hồn đã có cú hích biến đổi về chất.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sinh Con Thời Mạt Thế, truyện Sinh Con Thời Mạt Thế, đọc truyện Sinh Con Thời Mạt Thế, Sinh Con Thời Mạt Thế full, Sinh Con Thời Mạt Thế chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top