Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!
Chương 42: Lovers.
Sau khi bắt được mụ Enyaba nhóm của Kakyoin trên chiếc xe của họ đang băng băng tiến về khu vực đồng bằng gần sông Indus, thành phố Karachi, trung tâm thương nghiệp của Parkistan.
"Tôi nghĩ. . . chúng ta nên giấu con tin ở một nơi an toàn!" Kakyoin bỗng lên tiếng khi cậu nhìn thấy những ngôi nhà của thành phố Karachi dần xuất hiện phía xa xa.
"Hể? Ý của cậu là sao, Kakyoin? Sẽ có gì nguy hiểm à?" mọi người đều đồng loạt nhìn Kakyoin, họ không hiểu tại sao cậu ta cần phải làm như vậy, không phải chỉ cần kiếm một cái tivi rồi lấy thông tin cần thiết cho xong thôi à.
"Tôi cũng muốn lấy được nhiều thông tin về những kẻ địch tiếp theo hơn. . . thế nhưng mà. . . tôi sợ rằng mụ Enyaba sẽ bị g·iết c·hết trước khi chúng ta kịp tra khảo mụ. . . những tên sát thủ sẽ không để cho ta moi được gì đâu!" Kakyoin nghiêm túc và nói.
"Ta thấy đúng đó! Chúng ta cần cẩn thận hơn bao giờ hết! Được rồi! Giờ ta sẽ tìm một chỗ an toàn ở ngoại ô thành phố, rồi sau đó sẽ mang một cái Tivi tới!" ông Joseph gật gù đồng ý và nói.
Kakyoin nghe thấy vậy thì thở phào một hơi, cậu biết mụ Enyaba sẽ bị g·iết c·hết bởi mấy cái xúc tu của Dio khi cả bọn đưa mụ ta vào trong thành phố.
Không phải vì Dio biết việc này nên hắn kích hoạt búi thịt mà là bởi một tên hầu cận khác đang đợi sẵn cả bọn ở đây, hắn ta sử dụng Stand của mình và kích hoạt búi thịt đã cấy vào trong não của mụ phù thủy khiến mụ ta c·hết ngay lập tức.
Cả bọn cần thông tin từ mụ ta, ít nhất là thông tin về kẻ địch dùng Stand ở chặng tiếp theo, năng lực Stand của kẻ đó khá phiền phức đấy.
Cả nhóm để mụ khọm già Enyaba rồi đi vào trong thành phố, ông Joseph còn không quên trói mụ Enyaba lại với nhiều sợi dây khác nhau cũng cùng buộc bởi những nút thắt đặc biệt khó tháo gỡ.
Và để đảm bảo an toàn cả bọn đã dọn dẹp và kiểm tra hết mọi thứ xung quang, đảm bảo không có bất kỳ sinh vật đáng ngờ hay Stand nào, hơn hết còn cần phải hạn chế Stand của mụ Enyaba, không được để cho bất cứ sinh vật sống nào tiếp cận mụ, bà ta có thể điều khiển chúng từ những v·ết t·hương rồi dùng nó để trốn thoát.
Chiếc xe của bốn người di chuyển trong con phố nhộn nhịp, mặc dù không náo nhiệt như khi còn ở Ấn Độ nhưng nhiệt độ ở đây cũng chẳng thua kém gì.
"Ồ! Có sạp bán Doner Kebab! Sao không ghé qua ăn uống chút nhỉ?" ông Joseph cười liếm môi và nói, đây là món khoái khẩu của ông mà.
Cả bọn không ai phản đối gì vì dù sao họ cũng đã phải đi một đoạn đường dài tới thành phố này mà chưa được ăn uống gì, có thực thì mới vực được đạo chứ! Ai nấy đều đói rã cả họng ra rồi!
Việc tới cửa hàng điện tử mua tivi thì cứ để sau, trước tiên phải lấp đầy cái dạ dày đang cồn cào đã.
Doner Kebab, đây được coi là món Hamburger của Trung Đông, từng lớp thịt mỏng được xếp trồng lên nhau rồi xiên trên cọc và đem quay đều cho tới khi chín từ ngoài vào trong.
Sau đó dùng dao để thái phần thịt chín, rồi kẹp với bánh mì để ăn, món này là một cực phẩm.
Ông Joseph mon men đi tới gần quầy hàng và nói:
"Ông chủ, cho năm phần!"
Ông chủ tiệm là một người đàn ông trông khá trẻ, thế nhưng ông ta lại dùng một chiếc khăn chùm kín đầu, phong cách an mặc đậm chất Trung Đông, ông ta thấy có khách đến thì cũng không niềm nở là bao, chủ tiệm nói:
"5 phần là 1000 yên nhé!"
Joseph biết ngay bọn gian thương này chuyên môn có cái trò chặt chém khách du lịch, ông ta nhìn tay chủ tiệm rồi nói với giọng nghi ngờ:
"1000 yên?"
Tại Trung Đông, phương thức thanh toán của Nhật bản và phương tây đều không được áp dụng, để mà nói về giá cả thì chúng thường không ổn định.
Người ngoại quốc mà lần đầu tới đây nếu không biết gì về nghệ thuật trả giá sẽ chẳng hình dung ra giá gốc và sẽ bị lừa.
Hay nói thô ra là mặc cả, ai mặc cả giỏi thì sẽ được giá hời, ai kém thì phải chịu thiệt và mua đồ với giá đắt hơn giá gốc.
Nhưng trên đời này việc moi tiền như thế cũng chẳng phải phạm luật gì ở nơi đây, kẻ b·ị đ·ánh lừa và mua với giá cao sẽ bị coi là đồ ngốc thôi.
Giờ, để tôi giải thích một chút về cách mua hàng:
Joseph nghe vậy thì cười cười, với một người thường xuyên đi nhiều nơi trên thế giới như ông việc bắt chẹt này chả là cái thá gì cả, tiện đây cũng phải thể hiện một chút cho mấy đứa cháu xem chứ:
"Cái gì? 1000 yên?"
Ví dụ như trong trường hợp này, hãy giả bộ như kiểu mình đã nhìn thấu:
"Đừng có đùa tôi chứ! Quá đắt, đắt quá!" ông Joseph cười phủi phủi bàn tay và nói.
Tiếp theo, hãy cười lớn tiếng và người bán hàng sẽ như thế này:
"Thế ông định mua với giá nào?" ông chủ hỏi với cái chất giọng nghi ngờ, lần này đụng phải con hàng khó nhai rồi đây.
Người bán sẽ hỏi ngược lại rằng: bạn muốn giá bao nhiêu.
"5 phần thì 250 yên đi!" Joseph nói.
Sau đó, hãy đáp lại với giá thấp tới mức mà bản thân cũng thấy quá đáng, và rồi người bán sẽ:
"Ông đùa đấy à?" đồng thời sẽ tỏ thái độ như đang đùa.
"Nếu bán với cái giá đó thì cả gia đình của tôi c·hết đói mất!"
Sau đó họ sẽ làm cử chỉ như cắt đầu, nhưng không thể từ bỏ được, đây mới là lúc quan trọng quyết định xem giá cả sẽ như thế nào:
"Ở bên kia bán 200 yên thôi! Vậy thì tôi sẽ sang tiệm khác mua!" ông Joseph giả vờ như không để ý rồi định quay người đi.
"Okay, Friend! Tôi tốt bụng với người nước ngoài lắm! Tôi sẽ bán với giá 700 yên nhé!" tay chủ tiệm vội vàng ngăn Joseph lại và nói.
"300 đi!" Joseph bật lại ngay.
Cuối cùng, bắt đầu trả giá:
"600!"
"350!"
"550!"
"400!"
"450!'
Cuối cùng hai người này đồng thời đưa ra một mức giá:
"425!"
"Chốt!" Joseph đắc thắng nói.
[Ngon rồi! Đã mua được với giá non nửa gốc! Cầm lấy đi! Phen này hời rồi!]
Ờ thì tưởng là thế, nhưng người bán hàng nhanh chóng nhận tiền và mỉm cười:
[Bình thường bán 5 cái có 150 yên thôi!]
"Khoan đã!" Đúng lúc này thì Kakyoin bước xuống xe, cậu ta nhìn chằm chằm tay chủ tiệm và nói, những người xung quanh không hiểu Kakyoin muốn gì, họ chỉ quan sát tình hình yên lặng.
"Tại sao anh biết chúng tôi là người nhật mà lại đòi yên nhật vậy? Chúng tôi thậm chí còn chưa nói cả tiếng nhật!" Kakyoin nhàn nhạt mở miệng.
"Nani?!" ba người khác đồng thời giật mình, họ cảnh giác nhìn tay chủ tiệm.
"Kuh kuh kuh. . . đừng có nhìn tôi như thế chứ! Tôi làm nghề này lâu năm rồi đấy, nên cái việc phân biệt chất giọng thì đã ăn vào máu rồi! Chỉ cần nghe thôi là tôi biết! Người đó sống ở nước nào!" Tay chủ tiệm trả lời.
"Ồ. . .! Thế hả? Nhưng ông Joseph có phải người Nhật đâu? Làm sao có thể nói bằng khẩu ngữ của người nhật được? Polnareff thì là ngươi pháp! Chỉ có tôi và người bạn này là người Nhật thôi!
Còn về tại sao anh biết. . . đó chỉ có thể tại việc anh biết rõ chúng tôi đi tới tận đây từ nhật bản có đúng không?" Kakyoin nói.
Cả bọn nghe thấy vậy thì bừng tỉnh, họ nhao nhao nhìn tay bán hàng.
Tay chủ tiệm nghe vậy thì không cãi nữa, hắn ta từ từ tháo kính và khăn ở trên mặt, đó là một người đàn ông với gương mặt trẻ trung, mái tóc đen dài của hắn ta để xõa ngang vai.
Tay này nhìn cả nhóm rồi nói:
"Tên của ta là Dan! Steely Dan! Stand của ta tượng trưng cho lá bài Lovers! Ta tới đây theo lệnh của ngài Dio để g·iết bốn người các ngươi! Cùng mới mụ già Enyaba! Nhưng có vẻ như các ngươi đã làm điều đó thay ta rồi nhỉ?
Nhưng mà, yên tâm đi rồi các ngươi cũng sẽ phải chung số phận với mụ ta mà thôi!" Steely Dan nói một cách chậm rãi, thanh niên nhanh chóng tạo Pose để khiến kẻ địch bất ngờ, lấy lợi thế ban đầu.
Polnareff nghe thấy vậy thì nhảy khỏi xe, anh ta nói:
"Bọn này không quan tâm Dio có cử thêm ai tới. . . dù có đến bao nhiêu thì bọn ta cũng đánh bại bấy nhiêu! Silver Chariot!"
Polnareff triệu hồi Stand và t·ấn c·ông.
Tay Steely Dan thấy vậy nhưng cũng không hề né tránh, hắn ta thậm chí còn không thể hiện ra chút cám xúc sợ hãi, giật mình hay là hoảng hốt nào.
"Chẳng có nổi kẻ nào có thể đụng một ngón tay vào Steely Dan này đâu!" tay này nói với cái giọng tự tin.
Gã chỉ yên lặng cầm lên ly cà phê chẳng biết lôi từ xó xỉnh nào ra rồi nhâm nhi nó, tự tin? Kiêu ngạo? Sao hắn ta có thể thong dong như vậy? Thứ gì đã cho hắn niềm tin mãnh liệt như thế?
Câu trả lời được đưa ra ngay khi mũi kiếm của Silver Chariot đâm vào người của tên này.
"AAAAAAA!!" một tiếng hét đau đớn vang lên.
Thế nhưng đó không phải là tiếng hét của Steely Dan mà đó lại là tiếng của Kakyoin!
"G-gì! thế này! Sao mặt của tôi đau quá. . . cứ như b·ị đ·âm vào vậy!" Kakyoin bất giác sờ tay lên mặt mình, mặc dù không có lấy một v·ết t·hương nào nhưng cậu ta lại thấy đau ở đó.
Trùng hợp thay chỗ Kakyoin cảm thấy đau lại chính là cái chỗ tay Steely Dan b·ị t·hương, hắn ta thấy thế thì cười nhạo báng và nói:
"N-như vậy là sao, Kakyoin! C-cậu ta bị y hệt như thê này?!" Polnareff giật mình và nói.
"Đồ ngu! Để ta giải thích một chút nhé! Nếu các ngươi muốn bạn của mình c·hết thì khỏi cần phải nghe cũng được!
Nghe đây, các ngươi nghĩ ta xuất đầu lộ diện chỉ là do bị các ngươi phát hiện ra thôi hay sao?" gã lau v·ết m·áu ở trên mặt rồi nói.
"Đ-đồ khốn này! Ta biết rồi. . . Stand của ngươi là Lovers nhỉ? Năng lực của nó là cộng hưởng nỗi đau đúng không?" Kakyoin xoa xoa mặt và trả lời.
Cậu bị con Stand Lover ký sinh từ bao giờ cơ chứ? Rõ ràng Kakyoin đã cảnh giác như vậy, nhưng không ngờ cậu ta bị nó ký sinh mà chẳng hay biết, tệ thật, phen này phải chịu đau nhiều đây.
"Ồ. . . đúng là những gì mà ta muốn nói đấy! Nhưng đó còn chưa phải là tất cả! Trận chiến giờ mới bắt đầu đây này, boi.Kakyoin!
Lũ ngốc! Dù các ngươi có tìm như thế nào thì cũng không thể thấy được Stand của ta đâu!" Steely Dan nói rồi bất ngờ nhìn về thằng nhóc đang quét rác ở bên cạnh.
Hắn ta gọi thằng ku lại và nói:
"Này, nhóc! Ta sẽ cho ngươi tiền, hãy dùng chổi đánh vào chân ta đi!"
Thằng nhóc bắt lấy tờ tiền, ngạc nhiên nhìn gã một lúc, không ngờ trên đời này lại có người trả tiền để bị ăn đánh, thằng ku hào hứng dùng cán chổi đánh mạnh vào chân của Steely Dan.
"Vụt! Plank!"
"AAAAAAAAAA!" Kakyoin lại hét lên một tiếng, chân của cậu ta đau điếng.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!,
truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!,
đọc truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!,
Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin! full,
Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin! chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!