Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ta Có Một Toà Đạo Quan
Đạo quan trải qua nửa năm tu sử dưới tay vợ chồng Hà thợ mộc, hiện tại chỉ còn lại cửa lớn ở ngoài sân chưa lắp, những chỗ khác gần như đã ổn thỏa.Phó Yểu từ trên kiệu bước xuống, liếc nhìn Giang chưởng quầy đã hôn mê, nhấc chân đi vào trong đạo quan: “Đại Lang, đi tìm miếng băng gạc.”Đại Lang vô cùng thuần thục đi xuống nhà Phương Nhị dưới chân núi.“Tam Nương, ngươi đến chỗ cây hoa thứ tư ở góc sân hái một chiếc lá mềm nhất về đây.”Tam Nương theo tiếng rời đi.Dương đầu bếp ôm thê tử thấp thỏm bất an đi theo vào đạo quan, tới trước trước tượng Tam Thanh, Phó Yểu bảo hắn thả người xuống, “Để nằm thẳng.”Dương đầu bếp vội làm theo lời, có chút bất an hỏi: “Cần ta làm gì?”“Ngươi?” Phó Yểu dừng động tác trong tay, “Kể chuyện xưa đi.”“Chuyện gì?”“Kể lại chuyện ngươi và Giang chưởng quầy quen biết như thế nào, để cho ta biết, một đóa hoa tươi vì sao nghĩ quẩn lại phải cắm vào bãi phân trâu.”
Phó Yểu nói lời khắc nghiệt, nhưng Dương đầu bếp không hề tức giận.“Ta quả thật không xứng với nàng.” Điểm này hắn tự mình hiểu lấy, “Nếu ta có năng lực, nàng cũng không trở nên thế này. Nàng ở cùng ta, hoàn toàn là bởi vì ta đã cứu nàng một mạng.”Về việc cứu thế nào, quá trình cũng không phức tạp, chính là khi hắn học xong nghề ở tiệm rượu Thái An, chuẩn bị về quê, trên đường qua sông ngoài thành Dương Châu nhìn thấy Giang Tiểu Uyển cả người đầy vết máu. Tiếp đó cứu người, tìm thầy thuốc, nấu thuốc, dày vò một hồi, chờ đến khi Giang Tiểu Uyển tỉnh lại, đã là nửa tháng sau, đồng thời bọn họ cũng ra khỏi phạm vi Dương Châu.“Sau khi rời khỏi Dương Châu, Tiểu Uyển nói vì báo đáp ta, nguyện ý ở lại giúp đỡ ta mở tiệm cơm. Không ngờ một lần ở lại chính là mười tám năm. Người khác đều nói tiệm rượu của ta đông khách là bởi vì tay nghề ta tốt, nhưng chỉ có trong lòng ta rõ, tất cả đều là công lao của Tiểu Uyển. Nếu không phải nàng tìm cách kết giao với quyền quý trong thành, tửu lầu này của ta không thể yên ổn cho tới hôm nay.” Dương đầu bếp lau khóe mắt, nhìn về phía Phó Yểu nói: “Phó cô nương, nếu có thể, có thể đổi đôi mắt của ta cho nàng hay không? Nàng là một người rất tốt, không nên chịu nỗi khổ này.”“Ngươi cho rằng tròng mắt nói nhét trở lại là có thể nhét trở lại?” Phó Yểu thấy Tam Nương và Đại Lang đã trở lại, đem lá cây kia vê nát nhét vào miệng Giang chưởng quầy, sau đó duỗi tay bưng lại hốc mắt nàng, lại để Đại Lang quấn băng gạc cho Giang chưởng quầy.“Như vậy là được rồi sao?” Dương đầu bếp chưa thấy ai trị thương như vậy, trong lòng có chút bồn chồn, “Nếu là thiếu thuốc ta sẽ lập tức đi mua. Trên người ta còn một chiếc vòng cổ vàng, có thể đi cầm tiền.”“Đây chính là lực lượng khiến ngươi phóng khoáng đến nỗi bỏ lại tất cả gia sản? Vừa rồi ngươi còn nói tửu lầu ít nhiều do Giang chưởng quầy mới làm ăn tốt như thế, xoay người đã lại tặng lại cho kẻ không nên tặng. Ngươi đặt Giang chưởng quầy ở chỗ nào.”“Ta……” Dương đầu bếp muốn nói cái gì, lại phát hiện mình không thể nói ra lời.Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói mỏng manh của Giang chưởng quầy: “Phó cô nương, ta không trách hắn……”Không để ý tới tiếng hô vui mừng của Dương đầu bếp, Phó Yểu vừa bóc băng gạc trên mặt nàng xuống, vừa chậc chậc nói: “Ta còn chưa nói mấy câu ngươi đã che chở rồi.”Động tác của nàng quá mức đột nhiên, Dương đầu bếp chưa kịp ngăn cản đã thấy bên dưới băng gạc, đôi mắt của thê tử khôi phục như ban đầu tự lúc nào.“Tiểu Uyển, đôi mắt của nàng……” Dương đầu bếp dại ra tại chỗ, cảnh tượng chứng kiến được vượt qua tất thảy nhận thức của hắn, lúc này hắn hỗn loạn đến nỗi nói không hoàn chỉnh.
Giang Tiểu Uyển bị hắn hô như vậy, theo bản năng mở to mắt, lại thấy trước mắt không chỉ có ánh sáng, nàng còn có thể nhìn được mọi vật: “Đôi mắt của ta……” Nàng kích động đến nỗi hô hấp đều trở nên nặng nề, đôi mắt càng không dám đóng lại, sợ đây chỉ là một hồi ảo giác.“Cái gì là của ngươi, đây là đôi mắt của ta.” Phó Yểu mở miệng nhắc nhở, “Ở hai khắc trước, ta bỏ ra ba vạn lượng bạc mua chúng nó. Các ngươi không dễ quên đến mức như thế chứ.”“……”Vợ chồng Dương thị nhìn nhau, mọi chuyện xảy ra trên người bọn họ sự thật quá mức quỷ dị. Cho dù là siêu đại phu y thuật cao nhất cũng không nhất định có thể khiến tròng mắt đã moi ra có thể lành lại, cho dù có thể, cũng tuyệt đối không thể khỏi trong nháy mắt như thế này. Thủ đoạn phi phàm này, người bình thường căn bản không ai có thể làm được, hoặc là nói căn bản không phải người có thể làm được.“Phó cô nương, ngài là thần……”“Ta chỉ là chủ nhân của đạo quan này.” Phó Yểu đứng dậy nói, “Đôi mắt ta chỉ gởi lại trên người ngươi, chờ đến khi ta cần dùng, vẫn là sẽ lấy, cho nên ngươi không cần cao hứng quá sớm.”“Nào dám, mỗi một khắc nhìn thấy ánh sáng, đều khiến ta cảm kích vạn phần.” Khóe mắt Giang chưởng quầy trào ra nước mắt.“Hy vọng như thế, rốt cuộc được rồi lại mất so với mất đi ngay từ đầu thống khổ hơn nhiều.” Phó Yểu nói xong, biến mất tại chỗ.Tuy rằng trong lòng đã có suy đoán, nhưng một người sờ sờ đột nhiên biến mất, vẫn khiến vợ chồng Dương thị chịu kích thích một phen.Chính chủ đi rồi, vợ chồng Dương thị không khỏi nhìn về phía Tam Nương và Đại Lang ở bên cạnh, “Các ngươi cũng……”“Đúng vậy, sợ hãi sao?” Tam Nương hỏi.“Đúng là có chút.” Đây là lời nói thật. Đối mặt với sự vật xa lạ, trong lòng nảy sinh sợ hãi là khó tránh khỏi.“Sau này sẽ quen dần.” Đại Lang an ủi bọn họ, “Có điều cũng phải nói, Giang chưởng quầy thật lợi hại, mới vừa rồi ta cũng bị dọa sợ.”“Thế sao.”
“Không phải sao, quan chủ cũng đều sửng sốt.” Đại Lang lo lắng bọn họ sợ hãi, lải nhải kể không ngừng, “Có lẽ ngài ấy cũng không ngờ Giang chưởng quầy dũng mãnh như vậy. Được rồi được rồi, chuyện quá khứ không đề cập tới, tiếp theo hai người có tính toán gì không?”“Tính toán?” Dương đầu bếp nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ sẽ tìm một chỗ, mở tiệm cơm một lần nữa, bắt đầu lại từ đầu.”Chỉ cần còn tay nghề, bọn họ sẽ không chết đói.“Cũng không tồi. Tay nghề của Dương sư phụ tốt như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ lại khôi phục như ban đầu.” Đại Lang nói, tiếp theo lại hỏi bọn họ về đủ chuyện tính toán sau này.Nói chuyện một hồi, trong lòng vợ chồng Dương thị đã vơi bớt sợ hãi. Dương đầu bếp thậm chí còn lớn gan hỏi Đại Lang: “Phó cô nương nói muốn đôi mắt làm thuốc dẫn là sự thật sao?”Chuyện này không hỏi rõ ràng, trước sau hắn vẫn thắc mắc trong lòng.“Giả, quan chủ mua đôi mắt là để cho chính mình dùng.” Đại Lang lặng lẽ nói thầm, “Các ngươi không nhìn ra đúng không, thật ra đôi mắt của quan chủ chúng ta không nhìn thấy.”“……” Bọn họ thật đúng là không nhìn thấy.Lại hàn huyên một hồi, Giang chưởng quầy dần dần mỏi mệt. Đại Lang đi tìm hai chiếc chăn đưa tới cho bọn họ, sau đó lặng lẽ ra ngoài.“Việc phát triển đến mức này thật đúng là ngoài dự đoán mọi người.” Đại Lang nhìn bông tuyết bay bay ở bên ngoài nói, “Tam Nương tỷ tỷ, tỷ nói cái rương rương cóc ghẻ kia sẽ bị phát hiện sao?”Đúng vậy, rương hoàng kim kia thật ra chỉ là một cái rương cóc ghẻ. Ai cũng không ngờ Giang chưởng quầy lại cương liệt như vậy, đôi mắt nói móc là móc. Giao dịch vốn dĩ không nghĩ không thành, hiện tại chỉ có thể giao dịch.“Vì sao sẽ bị phát hiện.” Phó Yểu biến mất lúc trước yên lặng xuất hiện, bên chân nàng còn đặt một cái rương gỗ, “Hai người các ngươi, đi đi, đổi rương cóc ghẻ kia về.”Đại Lang lặng lẽ vạch nắp rương, lại khép lại thật nhanh. Hắn bất mãn nói: “Cần gì phải đưa vàng cho tên khốn nạn kia, ta thấy một văn hắn cũng không xứng đáng.”“Hắn chẳng là gì để khiến ta phải đánh mất danh tiếng của mình.” Giọng điệu Phó Yểu nhàn nhạt, “Mặt khác, đừng nên coi thường nữ nhân, đặc biệt là một nữ nhân đã từng là hoa khôi.”“Cái gì?” Đại Lang không hiểu.Nhưng Tam Nương lại giống như là bị chỉ điểm, nháy mắt hiểu được, “Đúng thế, hoa khôi không chỉ, nhìn mặt.”Đại Lang vẫn không rõ ràng lắm, hắn vốn định định hỏi Tam Nương, lại thấy trên mặt Tam Nương nở một nụ cười cực kỳ cổ quái. Nụ cười này, nếu để Phương Nhị nhìn thấy, có lẽ lập tức trở thành bạn của bọn họ.Ngày tiếp theo, khi Giang chưởng quầy tỉnh lại, đạo quan không một bóng người. Nhà bếp bên cạnh có chút động tĩnh, nàng đi ra nhìn, thấy trượng phu đang bận rộn nấu cháo.Thấy nàng tới, Dương đầu bếp nói: “Ta xuống núi mua chút gạo nấu cháo, chờ thêm lát nữa sẽ chín. Cũng không biết Phó cô nương đi đâu, ngày lạnh củi lửa lại không nhiều, cháo sợ là không để được lâu.”Giang chưởng quầy đứng im không nhúc nhích, có lẽ là nhận thấy được không khí không đúng, Dương đầu bếp ngẩng đầu, nhìn nàng, “Làm sao vậy?”“Dương ca, hai người đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, chàng có hối hận không?” Giang chưởng quầy hỏi.Nhắc tới con trai, Dương đầu bếp một lần nữa cúi đầu khời củi lửa, buồn rầu nói: “Những thứ có thể ta đều đã để lại cho nó, muốn nhiều hơn cũng không cho được. Sau này nó tốt hay xấu, phải xem số mệnh. Ta hiện tại, chỉ còn là nam nhân của nàng, chuyện gì cũng nghe nàng.”Nghe trả lời như thế, Giang chưởng quầy rốt cuộc nở nụ cười, “Ta đã cho chàng cơ hội. Dương ca, chúng ta ở lại đạo quan này đi.”“Ở đây?” Hắn vừa mới nhìn qua, nơi này rừng núi hoang vắng, làm gì cũng không có người, đừng nói là buôn bán.“Đúng. Ở chỗ này. Chúng ta đi nhờ Phó cô nương, có lẽ nàng sẽ để chúng ta ở lại.” Giang chưởng quầy nói.Dương đầu bếp vốn đang muốn nói cái gì, nhưng thấy thê tử kiên trì như vậy, cũng đồng ý, “Được được, đều nghe nàng. Mau tới ăn cháo đi.”“Vâng.” Giang chưởng quầy cười đáp lời, đuôi lông mày khóe mắt đều là niềm vui không che giấu được.Trên xà nhà nơi hai vợ chồng không nhìn thấy, Đại Lang và Tam Nương đang ngồi trò chuyện.Đại Lang vô cùng vui vẻ đối với việc đạo quan lại có thêm người mới, “Tuy rằng không biết vì sao Giang chưởng quầy muốn ở lại, có điều đạo quan của chúng ta sau này sẽ càng thêm náo nhiệt.”“Bởi vì trên núi, ngăn cách với thế nhân.” Tam Nương lại hiểu được dụng ý của Giang chưởng quầy.Nhìn bên ngoài Dương Anh đã được mọi tài sản của Dương gia, nhưng đó chỉ là tạm thời. Thế lực muốn có được tiệm rượu của Dương gia sẽ không bởi vì Dương Anh thanh toán ba vạn lượng bạc mà từ bỏ ý đồ, nếu Dương Anh đồng ý giao tiệm rượu ra còn đỡ, nếu luyến tiếc, có giữ được mạng hay không còn là vấn đề.Có lẽ lúc đầu Giang chưởng quầy là muốn trợ giúp cha con Dương gia vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng hiện tại, đã hoàn toàn vứt bỏ khối thịt nát kia.Trên núi rất khó hỏi thăm tin tức bên ngoài, không có vợ chồng Dương thị che chở, Dương Anh có lẽ sẽ bị những kẻ đó nhai đến xương cốt không còn.Nghĩ đến đó, không hiểu sao lại vô cùng chờ mong.Bên cạnh, Đại Lang nhìn Tam Nương cười, trong lòng run run: Lại nữa lại nữa……***
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Ta Có Một Toà Đạo Quan,
truyện Ta Có Một Toà Đạo Quan,
đọc truyện Ta Có Một Toà Đạo Quan,
Ta Có Một Toà Đạo Quan full,
Ta Có Một Toà Đạo Quan chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!