Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thế Giới Không Bình Thường
Khương Vũ liều mạng từ trên tầng 16 nhảy xuống mặt đất, hắn đánh cược tính mạng của mình, một là sống sót hai là c·hết.
Tất cả cư dân của tòa nhà nhìn thấy hành động của Khương Vũ, bọn họ kinh ngạc không thôi, tên này vừa dám chống đối với người máy an ninh, vừa dám nhảy từ trên tầng 16 xuống mặt đất, đúng là kẻ điên, chuyện gì cũng dám làm.
"Mục tiêu số hiệu 1675 đã trốn thoát, truy quét trên toàn thành phố!" Một con người máy âm thanh vang lên, bọn chúng cũng ngay lập tức từ trên tầng 16 nhảy xuống mặt đất, đuổi theo Khương Vũ.
Khương Vũ cả người máu huyết trở nên sôi sục, hắn nóng hơn bao giờ hết, muốn quay lại chiến đấu, muốn quay lại g·iết sạch toàn bộ những con người máy kia, cái thân thể này của hắn điên rồi.
Bây giờ đang rơi tự do, vậy mà còn có suy nghĩ muốn g·iết người, đúng là điên hết thuốc chữa rồi, hiện tại không biết khi hắn tiếp đất có an toàn hay không nữa là chứ đừng nói là phản sát kẻ địch.
ẦM!
Khương Vũ đáp đất, một tiếng chấn động vang lên, mặt đất nức toát ra thành từng mảnh, thân thể của hắn giờ phút này đã mạnh đến độ có thể chịu đựng được áp lực khi từ tầng 16 nhảy xuống mặt đất rồi.
"Phải trốn... phải trốn... không... phải g·iết... không.... không phải trốn.... g·iết... trốn... g·iết... trốn!" Khương Vũ chủ trì lý trí, nhưng thân thể lại không nghe theo lời của hắn, con mắt giữa trán bốc lên một ánh sáng đỏ rực của máu, muốn hắn quay lại g·iết người.
"Không... phải chạy... chạy... chạy!" Khương Vũ dùng chút sức mạnh của lý trí của mình, điều khiển cái thân thể không nghe lời của hắn chạy thật nhanh, rời khỏi nơi này, hắn không biết bản thân có thắng được đám người máy kia hay không.
Nhưng thắng rồi thì làm sao? Kẻ địch sẽ lại xuất hiện, hắn bỏ chạy mới là tốt nhất, ít ra sau này kẻ địch sẽ không nhiều hơn, chứ nếu như hắn g·iết sáu con người máy này, chắc chắn sau này truy bắt hắn không phải chỉ có sáu con người máy đơn giản như vậy.
ẦM! ẦM! ẦM!
ẦM! ẦM! ẦM!
Năm con người máy lúc này đã nhảy xuống mặt đất theo Khương Vũ, ngay cả con người máy bị hắn t·ấn c·ông cũng đuổi theo, bọn chúng chạy lại gần con người máy bị Khương Vũ ném xuống mặt đất, một con chữa trị, bốn con còn lại truy đuổi Khương Vũ.
"Công dân số hiệu 1675 hãy mau dừng lại!"
"Công dân số hiệu 1675 hãy mau dừng lại!"
"Mẹ chúng mày, muốn tử hình tao? Còn bắt tao đứng lại hả?" Khương Vũ sùng máu lên, bước chân dừng lại một nhịp, thân thể cơ bắp cuồng cuộn của hắn nắm lấy cột đèn đường nhổ mạnh một phát.
Bàn tay dồn lực, ném mạnh về phía bốn con người máy đang truy đuổi hắn, hắn tuy rằng bỏ chạy, nhưng không có nghĩa là không phản kháng, muốn g·iết hắn đâu có đơn giản như vậy.
XOẸT!
ẦM!
Một con người máy bị Khương Vũ ném cột điện xuyên đầu, c·hết ngay lập tức, thân xác người máy của nó ngay lập tức biến thành quái vật xúc tu kinh dị, thứ này đơn giản không phải là người máy mà thật sự là 100% quái vật biến thành.
"Roẹt... Roẹt... Roẹt... Erorr... Erorr!"
"Mục tiêu công dân 1675! Hành vi chống đối đã đạt đến mức đỉnh điểm, khởi động chế độ hủy diệt!" Nhìn thấy đồng loại của mình bị g·iết c·hết, ba con người máy hiện tại không còn muốn g·iết Khương Vũ nữa, bọn chúng muốn hủy diệt thân thể của Khương Vũ, ăn linh hồn của hắn, nuốt tế bào của hắn.
Ba con người máy ngay lập tức thay đổi hình thái, từ màu trắng bạch kim liền biến đổi thành màu đỏ, đôi mắt của bọn chúng không còn hiện lên đôi mắt màu xanh nữa, đã hóa thành màu đỏ dấu chấm than, người máy cũng phát điên rồi.
Người dân xung quanh nhìn thấy Khương Vũ bỏ chạy, nhìn thấy ba con người máy phát điên truy đuổi Khương Vũ, bọn họ không ai dám nhìn, chỉ là đôi khi ánh mắt của bọn họ lại nhìn đến cái xác của con người máy bị Khương Vũ g·iết c·hết.
Cái xác người máy rõ ràng đã biến thành thứ quái vật kinh tởm, lúc này có không ít người cũng đã cảm thấy sợ hãi với đám người máy suốt ngày ở bên cạnh bọn họ, bọn họ sợ người máy sẽ phát điên lên, g·iết bọn họ như cái cách t·ruy s·át Khương Vũ.
Khương Vũ cắm đầu cắm cổ mà chạy, ánh mắt của hắn liếc nhìn ra phía sau, giờ phút này hắn có thể nhìn rõ hai hình thái của ba con người máy kia là hoàn toàn khác biệt.
Đám quái vật xúc tu lúc này đã biến đổi, bọn chúng mọc ra thêm hai cái tay người, ba cái đầu, cái lưỡi cực kỳ dài, máu tươi bao phủ khắp người của bọn nó, tựa như bọn nó sinh ra là dành để tàn sát, bọn chúng quá kinh tởm, kinh tởm còn hơn hình thái ban đầu của bọn chúng nữa.
"Chạy, phải mau chạy, phải mau trốn!" Khương Vũ tốc độ tăng lên, hắn ý thức được nguy hiểm, giờ phút này ngay cả cái cơ thể điên cuồng của hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, phối hợp với hắn mà bỏ chạy, thoát khỏi ba con người máy phát điên kia.
"Roẹt... Roẹt... Roẹt... Erorr... Erorr!"
"Hủy hủy... Roẹt... Roẹt... Roẹt... Erorr... Erorr... Hủy diệt... Erorr!" Ba con người máy đã không còn nhân từ như trước, súng trên tay liên tục xã đạn, bắn loạn lên cả thành phố.
Ba con người máy giờ phút này đã không quan tâm đến những người bình thường, bọn chúng đơn giản chỉ muốn bắn trúng Khương Vũ, sau đó hủy diệt Khương Vũ, còn ai c·hết bọn chúng không quan tâm, dù sao cũng chỉ là chất dinh dưỡng của bọn chúng mà thôi.
"Mau trốn... người máy... người máy an ninh... phát điên... phát điên lên rồi... trốn!" Người dân hoảng loạn bỏ chạy, nhưng cũng có không ít người ngã xuống do b·ị b·ắn trúng.
Nhưng mà v·ết t·hương thì lại hoàn toàn khác, không phải do súng gây ra, mà tựa như bị một thứ gì đó cực kỳ bén nhọn xuyên qua cơ thể, một phát xuyên nát bụng, máu me chảy đầm đìa.
Không dừng lại ở đó, ba con người máy này mỗi lần g·iết c·hết một người, thì bọn chúng sẽ ăn luôn người đ·ã c·hết kia, lần đầu tiên người bình thường nhìn thấy cảnh tượng người máy an ninh, mở to miệng, nuốt xác người xuống dưới.
Khương Vũ nhìn thấy hết cảnh tượng này, nhưng hắn không quan tâm, hắn vẫn cắm đầu cắm cổ mà bỏ chạy, vì trong mắt của hắn đám người bình thường kia cũng là quái vật, một loại quái vật vô cùng kinh tởm, bọn chúng chỉ là chưa thức tỉnh mà thôi.
Quái vật g·iết quái vật, thì hắn quan tâm làm gì, mạng sống của hắn mới là quan trọng nhất, cái thế giới này quá đáng sợ, ở đây tất cả đều là quái vật, ngay cả một con kiến cũng không phải kiến bình thường.
ẦM! ẦM! ẦM!
Tiếng súng vang vọng khắp cả thành phố, n·gười c·hết như rơm như rạ, quái vật ngày hôm nay được ăn no, bọn chúng g·iết nhiều đến nổi quên luôn mất mục tiêu của bọn chúng chính là Khương Vũ.
Khi Khương Vũ chạy thoát khỏi tầm mắt của bọn chúng, camera không thể nhìn thấy được Khương Vũ nữa, thì bọn chúng cũng dừng lại, đám quái vật này một khi đã đi săn thì ai cũng không thể sống, chỉ là đáng tiếc không bắt được Khương Vũ mà thôi.
Khương Vũ cuối cùng cũng chạy thoát, nhờ có những con quái vật bình thường kia làm lá chắn, cho nên hắn mới thoát khỏi được sự t·ruy s·át của ba con quái vật xúc tu.
Có thể xem hắn là máu lạnh vô cùng, dù thì bọn họ bề ngoài cũng chỉ là người bình thường, nhưng đối với Khương Vũ quái vật chính là quái vật, ở thế giới này không có người bình thường, ngay cả hắn cũng không tin hắn là người, vì đơn giản hắn giờ phút này không giống người một chút nào.
Khương Vũ một mạch đến khu vực dành cho người thế giới cũ, nơi này được người thế giới mới xem là khu ổ chuột, một khu vực rách nát, bẩn thỉu, nơi không dành cho con người sinh sống.
Nhưng mà ở nơi này chính phủ lại ít quan tâm nhất, người máy an ninh cũng sẽ không đến nơi này truy quét, cho nên Khương Vũ liền chọn nơi này làm nơi lẩn trốn của mình.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Thế Giới Không Bình Thường,
truyện Thế Giới Không Bình Thường,
đọc truyện Thế Giới Không Bình Thường,
Thế Giới Không Bình Thường full,
Thế Giới Không Bình Thường chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!