Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 108: Gặp lại.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Đập vào mặt không ngờ là một bãi sa mạc, điều này cũng không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là xung quanh bãi sa mạc cây Tử Tâm Đằng mọc rậm khắp rồi. Trong thần thức của Diệp Mặc thì có mấy trăm cây, phía xa xa rậm rạp tất cả đều là Tử Tâm Đằng.
Hơn nữa thân mọc còn to hơn cổ tay, đây chắc chắn là Tử Tâm Đằng mọc nghìn năm thậm chí vạn năm mới thành.
Tử Tâm Đằng mặc dù trong tu chân giới thuộc cấp thấp nhất, nhưng nếu có ba nghìn năm trở lên, giá trị cũng vô cùng hiếm rồi, thậm chí một cây có thể bán được mấy trăm viên linh thạch, hơn nữa lại có nhiều thế này.
Diệp Mặc hít thở chốc lát, chắc chắn trấn tĩnh rồi.Tử Tâm Đằng, là do hắn tìm được, hơn nữa lại nhiều như vậy, thậm chí tuổi thọ lại cao như thế. Nhưng trong lòng hắn lại không có chút cảm giác vui sướng nào, thậm chí chỉ có chút đau thương.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Diệp Mặc không hề nhúc nhích, hắn nhắm mắt lại dùng thần thức một lần nữa cảm nhận một chút, không sai, xung quanh chính xác đều là Tử Tâm Đằng. Hắn không nhìn nhầm, nhưng cảm giác thương cảm cũng là thật.
Bỗng nhiên Diệp Mặc chú ý đến một vấn đề, chính là “Tử Tâm Đằng” có tuổi rồi sẽ lên thuộc lớp linh thảo thượng đẳng. Nhưng ở đây hắn lại không cảm nhận được chút linh khí nào, vậy là chuyện gì? Những cây Tử Tâm Đằng trước mắt vẫn đứng sừng sững trên sa mạc, thậm chí hình dáng không có gì biến đổi. Coi như Tử Tâm Đằng đã héo rũ hoàn toàn, nhưng làm thuốc thì vẫn được.
Diệp Mặc đi từ từ lại gần một cây Tử Tâm Đằng, cảm giác mục nát xông lên đầu, hắn thổi nhẹ một hơi, cây Tử Tâm Đằng cao hai mét trước mắt bỗng biến thành bụi.
Diệp Mặc ngây người ra, hắn lại đi tiếp đến mấy cây Tử Tâm Đằng phía trước, thổi một hơi, những cây này đều biến thành tro bụi giống nhau, biến mất không thấy gì nữa. Dường như cảm nhận được hành động của Diệp Mặc, hoặc là cảm nhận được thân hình Diệp Mặc mang gió nhẹ đến, cả nghìn cây tử tâm đằng gần đây, bỗng nhiên tức thì đều biến thành tro bụi. Nếu không phải là Diệp Mặc tận mắt nhìn thấy, hắn còn tưởng xuất hiện ma quỷ gì rồi.
Mới vừa rồi Tử Tâm Đằng vẫn đầy bãi sa mạc, không ngờ trong tích tắc lại biến mất không thấy gì nữa.
Diệp Mặc đứng đó không động đậy, hắn cảm thấy khóe miệng có chút chua xót, hắn tìm hồi lâu, cuối cùng phát hiện bí mật của Tử Tâm Đằng, nhưng bí mật này đối với hắn mà nói căn bản không có tác dụng. Hắn đã mất đi cảm hứng đến Khố Lô, nếu như Tử Tâm Đằng được phát hiện ở đây, đi nơi khác cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa, dù là Khố Lô, chắc cũng không tốt hơn ở đây là bao.
Diệp Mặc đi về phía trong sa mạc, ở đây dường như từ trước tới giờ không có người đến, không biết có phải là phía dưới sa mạc, vẫn chưa ai phát hiện ra không.
Bãi sa mạc này không phải rất lớn, Diệp Mặc rất nhanh đã đi tới cuối. Một tấm bia đá lớn sừng sững trước mặt Diệp Mặc, trên tấm bia đá chỉ có hai chữ “Khố hồ”
Ở đây thì ra là Khố Hồ à, hóa ra Khố Hồ với hồ Rob là giống nhau, cùng là một cái hồ lớn, sau biến thành sa mạc.
Diệp Mặc đặt tay lên tấm bia đá, trong lòng có chút thất vọng, hắn đến sa mạc không có được thứ mình muốn, xem ra chỉ có thể về phòng khám, từ từ nuôi cỏ ngân tâm rồi. Nhưng muốn nuôi cỏ ngân tâm lại phải giả trang, Diệp Mặc có chút không can tâm. Coi như hắn giả trang, ở sa mạc Takla Makan hắn đã bại lộ thân phận, có lẽ dù giả trang cũng không được rồi
Suy nghĩ của Diệp Mặc bỗng nhiên dừng giữa chừng, hắn kinh ngạc nhìn bàn tay của mình, hắn thậm chí cảm nhận được có một luồng linh khí từ tấm bia đá truyền vào tay hắn. Nhưng luồng linh khí này thật sự quá yếu, hầu như không thể tu luyện.
Nhưng cho dù không thể tu luyện, Diệp Mặc cũng muốn tra rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì.
Hắn đào tấm bia đá lên, phủi sạch cát xung quanh, một khối linh tuyền khô hiện ra, không trách có linh khí, khồng ngờ là khối linh tuyền khô.
Diệp Mặc có chút thất vọng, nhưng cũng hiều vì sao sa mạc này lại có nhiều Tử Tâm Đằng rồi. Bởi vì ở đây có một Linh Tuyền.
Thật đáng tiếc, nếu Linh Tuyền này cón có nước, có lẽ Diệp Mặc đã muốn ở đây định cư rồi. Mặc dù tối, nhưng cũng còn hơn không có nơi nào tu luyện.
Diệp Mặc sờ linh tuyền thở dài, lấy ra một chai nước đổ vào, miệng lại nói:
- Linh tuyền đã hết nước, uống chút nước đi.
Trong sa mạc có lẽ chỉ có Diệp Mặc mới có thể làm ra chuyện này, hắn là người tu chân, đối với linh tuyền và linh vật có một loại cảm kích trời sinh, hắn không để ý đến chai nước này. Nếu không phải tìm Được Tử Tâm Đằng, hắn phải đi rồi.
Sau khi Diệp Mặc đổ nước vào linh tuyền, việc khiến hắn vui mừng xuất hiện, linh tuyền bỗng nhiên phát ra một một luồng linh khí mờ mờ, dường như đang cảm ơn chai nước của Diệp Mặc vậy.
Diệp Mặc cảm thụ một chút, hắn kinh ngạc phát hiện, linh khí này không ngờ có thể giúp hắn tu luyện.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không tiết kiệm nữa, lấy tất cả nước trong tay, thậm chí cả túi nước mà cô gái áo vàng cho cũng đổ vào, quả nhiên linh khí dồi dào hơn.
Diệp Mặc vội ngồi xuống tu luyện, hắn không quan tâm tới gì hết, vì hắn đã là cuối kỳ luyện khí tầng 2 rồi, chỉ cần hắn mượn chỗ linh khí này là có thể bứt phá lên tầng 3, cho dù không có nước hắn cũng không quan tâm, vì lúc đó hắn có thể phát ra thủy cầu thuật, căn bản không sợ khát.
Thời gian tu luyện qua rất nhanh, Diệp Mặc cũng không biết hắn rốt cuộc tu luyện bao lâu rồi, nhưng chắc ít nhất cũng khoảng ba bốn ngày. Khi hắn tỉnh dậy, hắn phát hiện trong linh tuyền đã không còn bất kỳ linh khí nào, Diệp Mặc đành đứng lên, linh tuyền này khoảng cách thời gian dài quá, không khiến hắn đột phá đến luyện khí tầng 3.
Tuy nhiên Diệp Mặc cảm nhận được một chút tu vị, hắn đã luyện tới đỉnh cao tầng 2 rồi, luyện khí tầng 3 chỉ chênh nhau một tuyến, có lẽ không cần hai năm, chỉ cần một xúc tiến, hắn đã xó thể thăng cấp lên luyện khí tầng 3 rồi.
Diệp Mặc xoay người làm lễ với linh tuyền, bất luận thế nào, linh tuyền này xem như giúp hắn rất nhiều, nhưng Diệp Mặc cũng biết, cho dù nước có nhiều hơn nữa, có lẽ linh tuyền cũng chỉ có thể tản ra chỗ linh khí cuối cùng này.
Nơi đây cuối cùng sao mà hình thành, Diệp Mặc không biết, dường như có người cố ý làm cái này đại diện bãi sa mạc rộng lớn, dường như chỉ vì bảo về linh tuyền và tử tâm đằng.
Ăn qua loa, Diệp Mặc đến chỗ cạnh bậc thang vừa rồi, lại leo tiếp một đoạn bậc thang nữa. Sau vài phút, Diệp Mặc lại đến dưới một phiến đá xanh, mở phiến đá xanh ra, một vòng cát vàng hạ xuống, một đường có ánh mặt trời chiếu vào mắt có chút hơi chói.
Diệp Mặc biết rằng hắn đã ra ngoài rồi, hắn để phiến đá lại như cũ, có lẽ sẽ có một ngày hắn trở lại đây, không vì cái gì khác, chỉ vì ở đây có một linh tuyền khô.
Diệp Mặc lại đứng giữa sa mạc mới phát hiện, hắn lại đứng trong một rừng cây.
Nhưng đây gần như là một rừng cây không hề có sức sống. Khắp nơi đều là rễ cây Hồ Dương chết.
Diệp Mặc đang suy nghĩ, ở đây không biết có phải là “rừng ma quỷ” trong truyền thuyết không. Mấy tiếng súng vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Diệp Mặc, làm Diệp Mặc nhíu nhíu mày lại.
Ở trong này lại có tiếng súng? Chẳng lẽ người của Nam Thanh đuổi tới, coi như người của Nam Thanh đuổi giết tới sa mạc, không gặp hắn cũng sẽ không nổ súng.
Tuy nhiên Diệp Mặc rất nhanh hiểu ra, một cô gái mặc áo sơ mi vàng lảo đảo bên cạnh rừng ma quỷ chạy vọt ra, chính là cô gái đã cứu Diệp Mặc. Cùng lúc, vai của cô ấy có màu đỏ phản lên, chứng tỏ cô ấy trúng đạn rồi, ba lô của cô ấy không còn nữa, quả nhiên không lâu sau, mấy người cầm súng đuổi theo.
Diệp Mặc chỉ cần nhìn thần thái của những người hung hãn này, đã biết những người này là của Nam Thanh, trong lòng Diệp Mặc dâng lên một nỗi áy náy, hắn không ngờ người con gái này cứu hắn, mà lại bị thương vì hắn, thậm chí còn bị đuổi giết.
Người con gái này chẳng những cứu Diệp Mặc, hơn nữa tồn tại trong lòng Diệp Mặc như một nữ thần, lại bị bọn khốn khiếp đuổi giết, sát khí trong lòng Diệp Mặc lập tức nổi lên, hắn muốn giết người rồi.
Bước chân của cô gái áo vàng càng loạng choạng. Diệp Mặc lại có chút thắc mắc, cứ coi như cô trốn không thoát súng, nhưng mấy tên khốn này chắc cũng không phải là đối thủ của cô, sao cô lại ra nông nỗi này.
Đã không kịp ngẫm nghĩ nữa rồi, lúc Diệp Mặc cầm đinh sắt ra muốn đánh, bỗng nhiên một hồi âm thanh “sát, sát” vang lên, ở nơi sa mạc này, dường như hơi chói tai. Âm thanh ngày càng lớn, không chỉ Diệp Mặc nghe thấy, cô gái áo vàng đang tháo chạy, còn cả mấy tên khốn kia cũng nghe thấy âm thanh này.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía âm thanh phát ra, đập vào mắt là loại con côn trùng ghê tởm kinh khủng, trên lưng có vằn hoa, chi chít trong cát chui ra, trong nháy mắt liền hiện đầy mười mẫu đất lớn nhỏ, diện tích này còn khuếch tán, rất nhanh đã lên tới trăm mẫu lớn nhỏ rồi.
Con côn trùng này có bốn chân, đi lại còn nhanh hơn bay, trước mồm dường như chỉ có một chiếc răng nanh.
Loại côn trùng này nhiều vô kể, bỗng nhiên xuất hiện trong sa mạc, phát ra âm thanh “sát, sát”, cho dù bây giờ mặt trời rực rỡ, tất cả mọi người đều cảm thấy sởn gai ốc.
Ba gã của Nam Thanh một lúc lâu sau mới phản ứng lại, liền quay người, định bỏ chạy, nhưng lũ côn trùng này đã như ong vỡ tổ xông tới, chỉ trong tích tắc, ba người này ngay cả xương cốt cũng không còn nữa, ngay cả súng trong tay cũng không còn bóng dáng đâu nữa. Mà những con côn trùng cắn nuốt ba người xong, lập tức biến thành một vòng đen lớn, ngay cả vằn hoa trên lưng cũng càng thấy rõ hơn.
Diệp Mặc hít một hơi lạnh, tốt hơn rất nhiều.
Hắn lập tức nghĩ tới cô gái áo vàng, cô ấy cũng nhìn thấy những con côn trùng này, nhưng cô ấy dường như không còn chút sinh lực nào, trong mắt lộ rõ sự thất vọng, sau đó bỗng bình thản đứng lên rồi ngã gục trên mặt cát.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, đọc truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi full, Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!