Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 187: Tôi vẫn là trinh nữ.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 187: Tôi vẫn là trinh nữ.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

- Cô em cũng là người đến quán bar, có cái gì phải sợ, đợi lát anh sẽ làm cho cô em thoải mái. Nhiều tiền lắm, yên tâm, anh không phải là thằng ăn xong lau miệng thì đi.

Đóng cửa xong, gã đàn ông bắt lấy Nhiếp Song Song buông lỏng tay ra nói.

- Các người chỗ nào nhìn thấy tôi sợ?

Sắc mặt Nhiếp Song Song bỗng trở nên u ám.

Hai gã đàn ông hơi sửng sốt, vừa nãy khi bọn chúng ở trước cửa nhìn thấy Nhiếp Song Song, sắc mặt của cô rất buồn bã và tỏ ra bất lực, dáng vẻ thuần khiết vô cùng khiến bọn chúng cảm thấy cô gái này nhất định phải kéo vào, sau đó hãy an ủi một lát.

Nhưng bây giờ bọn chúng cảm thấy sắc mặt của cô gái này thay đổi nhanh quá, vẻ buồn bã bất lực, thuần khiết quá đỗi của lúc nãy bây giờ đã trở nên vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn khiến bọn chúng phát ra khí lạnh từ bên trong xương sống. Nếu như đây không phải ở quán bar, bọn chúng còn tưởng rằng gặp phải dã quỷ hoặc là hồ ly tinh ở nơi núi rừng hoang vu.

- Cô là ai?

Một gã đàn ông khác tiến đến. Cô gái trước mắt vẫn giữ gương mặt đó, nhưng lại cố tình khiến gã cảm thấy lạnh và sợ hãi.

Nhiếp Song Song cười nhạt một tiếng:

- Tôi là ai, ban nãy không phải các người muốn lôi tôi vào hay sao? Bây giờ các người lôi tôi vào lại còn hỏi tôi là ai?

Giọng nói lạnh như băng của Nhiếp Song Song khiến cho hai gã đàn ông rung mình một cái, bỗng nhiên những dục vọng của bọn chúng mất tiêu. Đối mặt với Nhiếp Song Song xinh đẹp như vậy, bọn chúng đã không còn bất cứ dục vọng nào, có thì chỉ là muốn ra ngoài sớm một chút. Chúng vẫn chưa nghĩ thông, cùng một người con gái nhưng trước và sau, thay đổi lại lớn như vậy.

- Chúng tôi đùa đấy, đi thôi, chúng ta ra ngoài.

Gã đàn ông lúc trước bắt lấy Nhiếp Song Song chợt nói, y không muốn một lần nữa đối mặt với Nhiếp Song Song mà lại có cảm giác da đầu của mình có chút run lên.

- Ra ngoài? Tại sao muốn ra ngoài? Các người lôi tôi vào đây chẳng lẽ không muốn làm gì sao?

Nhiếp Song Song bỗng nhiên nói, nhưng vẫn không hề có chút ngữ điệu nào.

- Không muốn, không muốn.

Gã đàn ông tên Tiểu Hùng càng cảm thấy cái lạnh lẽo trong căn phòng, đồng thời cũng muốn mở cửa. Bọn chúng thật sự không muốn phải đối mặt với Nhiếp Song Song nữa.

Nhiếp Song Song cười nhạt một tiếng:

- Các người vẫn đi à?

- Cô nói cái gì?

Gã đàn ông nắm tay cầm cửa vừa mới hỏi được bốn chữ thì cảm thấy như có một thứ giống cây kim dài chọc vào từ đỉnh đầu của y.

Gã đàn ông kia chỉ kịp nhìn thấy tia sáng trắng lóe lên trong tay Nhiếp Song Song thì đã phát hiện ra bạn mình ngã xuống đất. Sau lưng y đột nhiên thấy rét run. Vừa nghĩ đến hét to lên thì y có cảm giác tia sáng trắng kia đã một lần nữa ghim lên trên đỉnh đầu của y.

- Cô…

Gã đàn ông vừa nói được bốn chữ cũng ngã xuống.

Nhiếp Song Song tiện tay xách hai người này lên ghế sa lon. Nhìn thái độ của cô, dường như hai người này không phải là hơn một trăm cân mỗi người mà chỉ là hơn một cân mỗi người.

Nhiếp Song Song nhìn hai kẻ đã bị cô giết, đôi mắt có chút thất thần nhưng chỉ là trong thoáng chốc rồi ánh mắt cô lại lạnh băng như thường. Cô đột nhiên đưa tay kéo khóa váy, hình như muốn kéo váy xuống.

Bốp bốp bốpMột hồi tiếng vỗ tay vang lên.

Nhiếp Song Song chợt xoay người, nhìn thấy Diệp Mặc đang đứng phía sau cô vỗ tay. Diệp Mặc vào đây bằng cách nào, cô không ngờ không biết một chút nào cả.

- Tuyệt vời, tuyệt vời! Tôi nhìn thấy hai người này mới vào không lâu đã ngủ mất rồi. Tôi thấy cô muốn cởi quần áo, chẳng lẽ cô cũng muốn ngủ một lát?

Giọng nói của Diệp Mặc không hề nghe ra bất kỳ sự không hài lòng nào.

Trong đôi mắt của Nhiếp Song Song lộ ra thần sắc hoảng sợ, cô nhanh chóng kéo nửa khóa váy trở lại rồi mới nhìn chằm chằm Diệp Mặc, một lúc sau mới hỏi:

- Anh vào từ lúc nào đấy?

Diệp Mặc lạnh lùng cười:

- Đây không phải là điều cô nên hỏi, cái này không liên quan đến cô, nhưng tôi không muốn nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm nên mới vào sớm.

Nhiếp Song Song cắn chặt môi, tựa hồ như muốn cắn môi chảy máu. Vành mắt của cô có chút đỏ nhưng vẫn không nói bất cứ câu gì.

- Cô muốn làm gì không liên quan đến tôi, tôi e cô làm việc xong thì tôi sẽ chẳng còn tâm trạng nào nói chuyện với cô nữa, cho nên tôi muốn nói sớm trước, ít nhất là sau khi tôi đi, cô muốn làm gì thì cứ làm, không liên quan gì đến tôi.

Diệp Mặc lạnh lùng nói.

Nhiếp Song Song bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc, nói từng câu từng chữ:

- Tôi nói bây giờ tôi chỉ cần đưa tay là có thể giết anh, anh tin không?

Diệp Mặc bất ngờ ngồi xuống, đưa tay lấy từ trong chiếc nhẫn Trữ Vật một chai bia, bật ra uống một ngụm rồi mới lên tiếng:

- Tôi không tin.

Nhiếp Song Song hình như quên mất lời cô nói ban nãy, chỉ nhìn chằm chằm người Diệp Mặc, hắn mặc rất ít, độc cái áo sơ mi và chiếc quần dài mà thôi.

Chai bia này hắn lấy từ đâu ra vậy? Nếu như chai bia này được để trong túi thì nhất định sẽ cộm ra chứ.

- Tôi đang đợi cô giết tôi, động thủ nhanh lên, tôi kiên nhẫn có hạn.

Diệp Mặc vừa mới nhìn thấy Nhiếp Song Song dùng kim giết người, nhưng hắn lại không biết Nhiếp Song Song cất chúng ở đâu. Một khi cô ta đụng thủ lần nữa, hắn sẽ lập tức lấy kim của cô ta xem, bảo hắn dùng thần thức đảo mắt nhìn toàn thân Nhiếp Song Song một lượt, hắn đâu có đáng khinh như vậy.

- Nhưng tôi không muốn giết anh, thật sự không muốn.

Nói xong, biểu cảm sắc mặt trầm lặng, lạnh như băng của Nhiếp Song Song bỗng nhiên cởi bỏ, dừng lại một thoáng rồi tiếp tục nói:

- Anh biết tôi có thể dạy dỗ hai người bọn chúng, cho nên anh không động thủ giúp tôi đúng không?

Diệp Mặc lắc đầu:

- Là tôi không biết cô sẽ dạy dỗ hai bọn chúng hay không. Tôi cũng sẽ không động thủ, ai biết được cô có phải vậy hay không, bởi vì cô chính là người như vậy.

Nhiếp Song Song bỗng nhiên run rẩy, mặt cô ta lại tái nhợt, tay cô ta thậm chí động vài lần, cuối cùng vẫn dừng lại.

- Anh nói đi, anh có việc gì?

Giọng điệu của Nhiếp Song Song không còn cảm giác ngọt ngào, mềm mỏng mà trở nên trầm và lạnh lùng.

Diệp Mặc lạnh giọng nói:

- Tôi biết lai lịch của cô không tầm thường, tôi không biết cô làm gì ở Hoa Đại nhưng có một điểm tôi muốn khuyên cô, cô cho rằng cảnh cáo cũng được. Diệp Lăng chính là em gái của tôi, cô không được đụng vào nửa cọng tóc của nó, nếu không bất kể lai lịch của cô là gì, tôi cũng sẽ không tha cho cô.

- Anh là anh trai của Diệp Lăng?

Nhiếp Song Song cẩn thận nhìn Diệp Mặc một hồi, dường như có chút kinh ngạc.

Sự kinh ngạc của Nhiếp Song Song cũng chỉ trong thời gian rất ngắn, lại lần nữa hồi phục xong, ngược lại nói:

- Tôi ở Hoa Đại mấy năm rồi, anh từng thấy tôi động đến ai? Cho dù anh là anh trai của Diệp Lăng, tôi cũng sẽ không động đến Diệp Lăng.

Diệp Mặc thản nhiên nói:

- Vậy cũng không nhất định, Trác Ánh Tình và tôi là bạn tốt như thế, cô cũng có thể động vào cô ấy thì đừng nói đến người khác. Cho nên lời cô nói, tôi vẫn không tin tưởng lắm.

- Tôi động vào Trác Ánh Tình khi nào? Anh ăn nói bừa bãi.

- Không sai, hôm nay anh nhìn thấy tôi giết hai người, nhưng đừng tưởng rằng những gì anh nhìn thấy đều là sự thật, tôi không muốn giải thích với anh. Tôi có thể thề nhưng tôi không hề sợ anh, bởi vì…

Nhiếp Song Song nói tới đây, hai mắt đều đỏ.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, nếu hôm nay cô ta không đưa ra lời thề độc, thì đừng nghĩ đi ra khỏi phòng này.

- Nhiếp Song Song tôi xin thề, nếu như Nhiếp Song Song tôi có nửa phần ác ý đối với Diệp Lăng, Nhiếp Song Song tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết rồi vĩnh viễn không được đầu thai.

Nhiếp Song Song nói xong, nước mắt bỗng nhiên chảy xuông.

Diệp Mặc không một chút để ý đến nước mắt của cô ta, nhưng những lời thề của Nhiếp Song Song, hắn coi như cũng vừa lòng. Bất luận Nhiếp Song Song cô ta là ai, những lời thề này đều rất nặng. Hơn nữa đối với những người tu luyện mà nói, nói ra lời thề độc quả thật có thể tin.

Thâý Nhiếp Song Song thề xong, Diệp Mặc đứng dậy, về chuyện Nhiếp Song Song xử hai cái xác này như thế nào không phải là chuyện Diệp Mặc quan tâm.

Ai biết Nhiếp Song Song đi trước ra cửa, quay đầu lại nói một câu:

- Bất kể anh có tin hay không, tôi đều có thể tiện tay giết anh, nhưng tôi không giết. Còn nữa, tôi muốn nói với anh rằng, tôi vẫn là trinh nữ.

Nói xong Nhiếp Song Song bất ngờ quay người bước đi, rất nhanh đi thật xa. Nhưng bất luận cô ta đi bao xa, thì bên tai cô ta vẫn văng vẳng tiếng của Diệp Mặc:

- Cho dù cô tin hay không tin, khoảnh khắc khi cô ra tay, cô đã là người chết. Về phần cô là trinh nữ hay không, không có bất cứ quan hệ nào với tôi cả.

Nhiếp Song Song chợt quay người, cô mới phát hiện ra mình đã đi tới bên ngoài quán bar mà chưa có một chút bóng dáng của Diệp Mặc. Cô kinh hãi, vừa nãy hãy còn nghe thấy tiếng, chẳng lẽ là ảo giác hay sao?

Diệp Mặc nhìn hai người đàn ông đã chết, cũng đi ra ngoài quán bar. Hắn không đi xử lý hai xác chết, đối với hắn mà nói, xác chết bị điều tra hay không, không liên quan gì đến hắn.

Diệp Mặc quay lại chỗ ở mới phát hiện ra Diệp Lăng đã về. Hơn nữa cô và Vân Băng vẫn đang nói chuyện, xem ra nói chuyện rất lâu rồi vẫn chưa ngủ.

- Anh, anh cuối cùng đã về, làm sao mà một, hai giờ đêm mới về.

Diệp Lăng tỏ vẻ có chút không hài lòng khi Diệp Mặc về muộn như vậy.

Diệp Mặc cười cười nói:

- Em xa như vậy trở về, còn không đi ngủ? Ngày mai anh phải rời khỏi Yến Kinh rồi.

- Ngay mai anh đã phải đi rồi? Là về Lạc Thương?

Vân Băng càng thêm lo lắng.

- Không phải, anh đi làm ít chuyện.

Diệp Mặc không tiện nói ra điều mình muốn làm, đành vụng về nói.

- Anh, anh có thể mở điện thoại được không, cho tới bây giờ em vẫn không gọi được cho anh.

Diệp Lăng vốn còn muốn nói chuyện Diệp gia với Diệp Mặc, không ngờ ngày mai Diệp Mặc đã phải đi rồi.

Diệp Mặc không để ý đến điện thoại của hắn mà nghiêm túc nói với Diệp Lăng:

- Diệp Lăng, sau này em đừng có lại gần Nhiếp Song Song ở trường em, biết chưa?

- Vì sao? Anh, cô ấy là hoa khôi của Hoa Đại đấy. Hơn nữa cô ấy không thích khoe mẽ, gặp em rất ít, chẳng lẽ anh quen cô ấy?

Diệp Lăng ngạc nhiên hỏi.

Diệp Mặc thở phảo một cái nói:

- Anh không hiểu cô ấy, nhưng em hãy tin lời của anh không sai đâu.

- Một khi em đã tốt nghiệp ở bên này, nếu như anh vẫn chưa làm xong việc thì em có thể đến Lạc Thương.

- Anh, đợi sau khi anh Tử Phong về, anh nói chuyện với anh ấy nhé. Thực ra em không tán thành việc anh ấy tiếp tục ở lại Diệp gia, nhưng anh ấy lại nói ông nội cũng rất khó. Anh ấy muốn giúp ông một tay, hơn nữa anh ấy còn nói ông nội muốn bắt anh ấy trở về, nguyên nhân lớn là vì anh.

Tuy Diệp Lăng không muốn ở lại Yên Kinh, nhưng một mình Diệp Tử Phong ở đó, cô có chút không yên tâm. Mặc dù bác cả và chú tư đã rời khỏi Yến Kinh, nhưng ai biết những người khác ở Diệp gia có động thủ với Diệp Tử Phong hay không.

Diệp Mặc khẽ gật đầu, Diệp Tử Phong nhìn tinh tường hơn Diệp Lăng một chút, nhưng để hắn đi khuyên Diệp Tử Phong thì không thể, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.

Thấy Diệp Mặc gật đầu không nói, Diệp Lăng chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng nói:

- Anh, Tử Phong bảo em đưa một số thứ cho anh, nói là có liên quan đến cô.

Cô? Diệp Mặc phản ứng ngay tức khắc, người mà Diệp Lăng nói hẳn là mẹ của mình.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, đọc truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi full, Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top