Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 322: Xin tha thứ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 322: Xin tha thứ

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Đàm Giác cho rằng có thể dễ dàng chém chết Diệp Mặc lúc này vẫn không dám tin

được ông ta đã bị đánh bại, hơn nữa còn là bại hoàn toàn, thậm chí ông ta cảm

thấy Diệp Mặc còn chưa dùng tới toàn lực.

Đàm Giác nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Diệp Mặc, lần đầu tiên ông ta cảm

thấy hối hận, ông không ngờ mình vừa mới đứng trên địa vị đỉnh cao, lập tức

sắp bị người giết, còn là một thanh niên trẻ tuổi như vậy. Ông ta nghĩ đến

những lời của Loan Thanh Phong, ‘'Đừng nên coi thường người trẻ tuổi'. Bây giờ

căn bản không cần bắt nạt, hắn cũng đã vượt qua mình rồi, nếu lại cho hắn một

ít thời gian, thì nội ẩn môn có lẽ cũng không có ai là đối thủ của hắn.

- Kiếm hạ xin lưu tình...

Một bóng người mặc áo xám đã rất nhanh đứng trước người Đàm Giác ngăn cản,

không ngờ là Loan Thanh Phong. Mặc dù là ngăn cản Diệp Mặc, nhưng trong lòng

ông vẫn vô cùng kinh hãi. Ông không ngờ Đàm Giác vẫn không phải là đối thủ của

Diệp Mặc, thậm chỉ trong 1 thời gian ngắn ngủi hai người đã phân cao thấp, ông

thậm chí không nhìn thấy quá trình đánh nhau, ông còn từng nghĩ xin Đàm Giác

tha cho Diệp Mặc một lần. Bây giờ không phải việc xin Đàm Giác tha cho Diệp

Mặc mà là ngược lại.

Diệp Mặc cười lạnh nói:

- Loan tiền bối, ông cảm thấy tôi sẽ tha cho ông ta? Dám giết em trai với em

gái của tôi. Tôi có thể tha cho ông ta sao? Tên họ Đàm kia, hôm nay coi như

ông may mắn, ta chỉ giết một mình ông, nếu tôi quay lại muộn một chút, ông

động vào Diệp Lăng và Tử Phong, ông từ đâu tới, tôi sẽ san phẳng chỗ đó.

Đàm Giác hơi giật mình, ông ta lúc này tuyệt đối không cho rằng Diệp Mặc nói

khoác, Diệp Mặc thật sự có bản lĩnh này. Ông chết thì cũng chết rồi, chẳng may

chọc tới Diệp Mặc, hắn đem sư môn tiêu diệt hết, Đàm Giác không phải là tội

nhân thiên cổ của sư môn sao.

- Diệp Mặc, nể tình tôi và lão Hàn hãy tha cho lão Đàm. Những năm nay, lão

Đàm đã cống hiến không ít cho quốc gia, không có công lao cũng có khổ lao.

Loan Thanh Phong cũng biết tuyệt đối không thể để Diệp Mặc giết Đàm Giác, một

khi giết Đàm Giác rồi, vậy thì mâu thuẫn giữa ẩn môn và quốc gia sẽ không thể

khống chế được, dù sao lão Đàm trong ‘Thiên Tổ’ bị giết, người giết ông ta còn

là huấn luyện viên của ‘Phi Tuyết’.

Còn nữa. Đàm Giác đã thăng cấp Tiên Thiên, điều này đối với quốc gia và ẩn môn

đều là một việc rất vĩ đại. Nếu một cao thủ Tiên Thiên cứ như vậy bị giết, quả

thực quá đáng tiếc rồi, hơn nữa cũng là 1 tổn thất lớn.

Đàm Giác im lặng không nói, trong lòng ông không ngừng hối hận. Ông ta và Cung

Tự Tại là bạn tốt, năm đó Tống Nguyên Nghĩa từng đưa cho ông ta một khối

khoáng thạch kỳ quái, khiến ông ta luyện chế thành vô ảnh roi. Cho nên ông ta

nợ Tống Nguyên Nghĩa một ân tình. Hơn nữa ông ta thăng cấp lên Tiên Thiên, nội

tâm cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí cho rằng tất cả những người chưa thăng cấp Tiên

Thiên đều không đáng nhắc tới. Tính mạng của những người bình thường ông ta

đâu có coi ra gì.

Nhưng hôm nay ông ta cuối cùng đã biết Tiên Thiên cũng chỉ như vậy mà thôi,

trong mắt Diệp Mặc cũng chỉ là kẻ tùy ý có thể giết chết. Lúc này cái cảm giác

kiêu ngạo khi ông ta vừa thăng cấp Tiên Thiên đã hoàn toàn biến mất, suy nghĩ

vấn đề để một lần nữa khôi phục được lý tính. Ít nhất ông đã có thể nghĩ đến,

nếu như không phải người của Hợp Lưu chủ động muốn đi đoạt ‘Huyết sắc san hô’

trong tay Diệp Mặc thì làm sao bị Diệp Mặc giết?

Chỉ là do trước đây Diệp Mặc trong mắt ông chỉ là con kiến mà thôi, làm gì có

tư cách khiến ông ta đi cẩn thận suy nghĩ ai đúng ai sai?

Diệp Mặc lắc lắc đầu.

- Rất xin lỗi, Loan tiền bối. Mời ông tránh ra, người này tôi phải giết.

Loan Thanh Phong bỗng nhiên đi lên một bước nói:

- Nếu cậu muốn giết lão Đàm, xin hãy giết cả tôi đi. Nếu cậu tha cho lão Đàm

lần này, Loan Thanh Phòng tôi xin thề với cậu, chỉ cần tôi còn ở Yến Kinh ngày

nào sẽ nhất định bảo vệ Diệp Gia đến cùng.

Trong lòng Diệp Mặc lại rung động, hắn không thể cứ tiếp tục ở Yến Kinh, tuy

rằng hắn có thể tiêu diệt Hợp Lưu phái, nhưng phần lớn trong ẩn môn, ai biết

còn có ai ghi hận hắn? Nếu lúc hắn không ở Yến Kinh, Diệp lăng và Tử Phong xảy

ra chuyện gì, hắn hối hận cũng không kịp. Hơn nữa, cho dù sau đó báo thù thì

thế nào? Mất đi rồi còn có thể tìm lại được sao?

Nhưng bảo hắn không giết Đàm Giác. Mặc dù hắn biết kiếm khí của hắn đã xâm lấn

đan điền của Đàm Giác, khiến y không thể tiến thêm được bất cứ cấp nào nữa,

nhưng cho dù ông ta dậm chân tại chỗ thì vẫn là cao thủ Tiên Thiên, người này

giữ lại Yến Kinh hắn không yên tâm.

Đàm Giác thật sự là không cam lòng chết như vậy, ông ta vừa thăng cấp lên Tiên

Thiên, thậm chí còn chưa hiểu rõ niềm vui của Tiên Thiên và những biến hóa nhỏ

sau Tiên Thiên thì đã phải chết ở đây.

Hiện tại Loan Thanh Phong nói, Diệp Mặc dường như có chút do dự, trong lòng

ông nhất thời có chút hy vọng.

- Lão Đàm, ông và Diệp Mặc chỉ là hiểu lầm, chuyện này là do ông lỗ mãng. Ông

chủ động nói xin lỗi đi.

Loan Thanh Phong nhìn thấy Diệp Mặc do dự, ông cũng biết Diệp Mặc đang e dè.

Diệp Mặc đắc tội nhiều người, nếu hắn ở bên ngoài, đúng là lo lắng người trong

nhà.

Đàm Giác trong lòng bình tĩnh, ông ta biết đây là cơ hội duy nhất của ông ta,

cũng không còn để ý thể diện gì nữa, lập tức nói:

- Đàm Giác tôi xin thề, nếu như hôm nay còn mạng, tôi thề chết cũng không để

cho người của ẩn môn làm xằng làm bậy tại Yến Kinh, tôi sẽ trợ giúp cách nghĩ

của Loan Thanh Phong, nếu làm trái lời thề, trời tru đất diệt.

Diệp Mặc cười lạnh, lão già này thề còn muốn sĩ diện. Không nói thẳng bảo hộ

Diệp Gia, cố tình muốn nói giữ gìn Yến Kinh, và ủng hộ Thanh Phong.

Tuy nhiên Diệp Mặc lại không đi vạch trần y, bởi vì trong lòng hắn quả thật có

e dè, hắn hiện tại giết Đàm Giác rất đơn giản. Nhưng hắn một khi giết Đàm

Giác, Loan Thanh Phong trong lòng nhất định sẽ ghi hận, nếu lại có người đến

Diệp Gia gây rối, ông tuyệt đối sẽ không ra mặt. Mà tu vi của Trương Quật mặc

dù không tồi, nhưng so với cao thủ ẩn môn chân chính thì vẫn chênh lệch quá

xa.

Mà hắn lại không thể suốt ngày ở bên cạnh Diệp Lăng và Diệp Tử Phong, chẳng lẽ

lại bảo hắn dâng em trai em gái vào ẩn môn sao? Đừng nói đây căn bản không thể

thành sự thật, cho dù là sự thật, người trong ẩn môn nếu có thể tìm được Yến

Kinh, cũng có thể tìm được Tĩnh nhất môn. Nhất thời giết Đàm Giác quả thật là

mất nhiều hơn được.

Vừa nghĩ tới Tĩnh nhất môn, trong lòng Diệp Mặc nhất thời nhớ tới Đường Bắc

Vi, xem ra trong thời gian gần nhất phải đi thăm cô em này rồi.

- Diệp Mặc, xin hãy tin tưởng tôi cùng lão Đàm. Tôi dám khẳng định, nếu lúc

cậu không ở Yến Kinh, chỉ cần tôi và lão Đàm ở đây, Diệp Gia khẳng định không

có việc gì. Tuyệt đối sẽ không có chuyện Hợp Lưu phái xảy ra nữa, lão Đàm cũng

là bởi vì bế quan trong một thời gian dài, sau khi đi ra nghe thấy bạn cũ bị

giết, trong lòng quá kích động mà thôi.

Loan Thanh Phong đương nhiên cũng nhìn ra Diệp Mặc do dự, lập tức nói thêm.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn lướt qua Đàm Giác.

- Được, hôm nay nếu Thanh Phong tiền bối đã có lời, tôi sẽ dừng chuyện này ở

đây. Tuy nhiên nếu như em trai em gái tôi xảy ra bất cứ chuyện gì thì đừng

trách Diệp Mặc tôi không khách khí.

Tuy rằng bây giờ giết Đàm Giác, trong lòng rất thoải mái, nhưng Diệp Mặc không

thể chỉ vì cái cảm giác nhất thời này mà tạo nguy hiểm cho em trai em gái của

mình. Có hai cường thủ như thế này trấn thủ ở Yến Kinh còn tốt hơn hắn rất

nhiều. Hơn nữa, Đàm Giác đã trúng kiếm khí của hắn, hắn chắc chắn sẽ không hóa

giải cho y, tu vi của y chỉ có thể giảm xuống không thể tăng lên.

Diệp Mặc nói xong, xoay người sải bước đi, không ngờ biến mất tăm mất tích.

Hắn đương nhiên là cố ý lộ liễu một chút khiến Loan Thanh Phong và Đàm Giác

khiếp sợ. Hắn cũng biết chiêu thức này không đáng gì, sau khi ẩn thân xong

liền bước lên phi kiếm rời khỏi.

Loan Thanh Phong và Đàm Giác ngơ ngác nhìn Diệp Mặc biến mất, há hốc mồm, một

lúc lâu không nói được câu nào.

- Chẳng lẽ hắn đã vượt qua Tiên Thiên? Tôi từ trước tới nay đều không có nghe

nói qua cổ võ có loại thủ đoạn này, rất...

Loan Thanh Phong một lúc lâu sau mới giật mình than vãn, ông không ngờ không

thể tìm ra động tác để hình dung Diệp Mặc.

Đàm Giác cũng ngây ra nhìn chỗ Diệp Mặc biến mất, ông bây giờ hoàn toàn hiểu

được Diệp Mặc cùng ông ta giao đấu hoàn toàn không xuất ra toàn lực. Mà hơn

nữa lúc Diệp Mặc rời khỏi, ông ta lại tin rằng Diệp Mặc đã vượt qua Tiên

Thiên, chẳng lẽ đó là sự tồn tại trong truyền thuyết?

- Lão Đàm, chúng ta quay về rồi hãy nói đi. Diệp Mặc, tuyệt đối không đơn

giản.

Loan Thanh Phong thở dài một tiếng.

- Lão Đàm, lão Phong, hai người ở đây, Diệp Mặc vẫn chưa đến sao?

Hàn Tại Tân tuy rằng thân phận rất cao, nhưng đối mặt với Loan Thanh Phong và

Đàm Giác cũng không thể không lễ phép, ông và Trương Quật vừa mới lái xe tới

mà thôi.

Loan Thanh Phong cười khổ một tiếng nói:

- Diệp Mặc đến rồi, bây giờ đã đi rồi.

Hàn Tại Tân lúc này mới nhìn thấy một rãnh sâu trên mặt đất, lúc này mới đoán

ra được hai người đã động thủ, liền theo bản năng nói:

- Diệp Mặc giúp Trương Quật trị thương, làm chậm mất 10 phút, tôi còn tưởng

rằng hắn vẫn chưa đến đây? Không ngờ đã đi rồi.

- Cái gì? Ông nói Diệp Mặc trước khi đến còn chậm mất 10 phút trị thương cho

Trương Quật?

Đàm Giác hỏi 1 cách kinh ngạc.

Hàn Tại Tân gật gật đầu.

- Đúng vậy, sau khi hắn giúp Trương Quật trị nội thương xong mới đi, chỉ có

điều không ngờ tôi bảo Trương Quật lập tức lái xe tới đây, nhưng vẫn không đến

đúng lúc, may mà không xảy ra chuyện gì, bằng không thật là một tổn thất lớn.

Không ai biết tổn thất mà Hàn Tại Tân đang nói đấy là gì, cũng không ai quan

tâm, nhưng Đàm Giác trong lòng lại không ngừng khiếp sợ. Diệp Mặc chậm so với

ông ta những mười phút mà vẫn đến đây trước ông ta, điều này chứng tỏ cái gì?

Diệp Mặc bất kể là về tu vi hay về tốc độ đều hơn ông ta rất nhiều.

- Anh, anh đã về rồi?

Diệp Lăng vừa đi đến đại viện, đã nhìn thấy Diệp Mặc đi vào trong sân, lập tức

chạy tới thở phào nhẹ nhõm. Cô nghe ông nội nói, người mà hẹn anh đi ra ngoài

rất có thể là ‘Thiên tổ’ trong truyền thuyết, cho nên cô vẫn rất lo lắng, mãi

đến bây giờ nhìn thấy Diệp Mặc trở về mới yên tâm.

Diệp Mặc an ủi vỗ vỗ Diệp Lăng nói:

- Đi xem Tử Phong thôi.

Diệp Tử Phong ăn đan dược mà Diệp Lăng đưa cho rõ ràng là phục hồi rất nhanh,

anh ta nhìn thấy Diệp Mặc trong lòng cũng rất vui. Rất nhiều chuyện của Diệp

Mặc anh ta đã nghe Diệp Lăng nói qua rồi.

Diệp Mặc lại dùng chân khí giúp Diệp Tử Phong kiểm tra phần xương đùi bị chặt

đứt, dùng dược hiệu của ‘Liên sinh đan’ hẳn là đã không phải vấn đề gì lớn.

Chỉ là bởi vì Diệp Tử Phong không phải người tu luyện nội khí, cho nên vẫn cần

một tuần mới có thể khỏi hẳn.

Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, đọc truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi full, Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top