Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 357: Bí Mật Cũa Nội Ẩn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 357: Bí Mật Cũa Nội Ẩn

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

- Anh, sao anh lại biết được sự tồn tại của Nội Ẩn Môn?

Vẻ mặt Lạc Phi kinh hãi mà nhìn chằm chằm Diệp Mặc, thực sự không dám tin, nói xong cô cô nhìn khắp xung quanh theo bản năng, lúc này mới thấp giọng nói:

- Sư muội Lạc Huyên không ngờ đến việc này cũng nói cho anh, hai người, hai người…

Rất hiển nhiên, cô đã cho rằng quan hệ của Lạc Huyên và Diệp Mặc thậm chí đã vượt qua cái rào chắn cuối cùng rồi. Diệp Mặc cười lạnh, lười phản kích lời của Lạc Phi, trực tiếp nói.

- Nếu như tìm được cửa vào của Tiểu Thế Giới, các cô thường đi vào như thế nào?

- Cái này sư muội Lạc Huyên lại không nói cho anh?

Lạc Phi càng kỳ lạ, nếu như Lạc Huyên đã nói cho Diệp Mặc nó đến từ Ẩn Môn, tại sao phải giấu diếm cái này chứ?

Diệp Mặc thản nhiên nói.

- Mặc dù biết đại khái nhưng tôi lại không hỏi tỉ mỉ. Nhưng cô lại khác, cô nợ tôi vì thế tôi hy vọng cô có thể nói cho tôi những thứ này.

Trong lòng Lạc Phi lập tức dâng lên sự chua xót, chuyện rõ ràng có thể hỏi Lạc Huyên, hắn lại cố tình muốn hỏi cô, rõ ràng hắn để ý suy nghĩ Lạc Huyên có đồng ý trả lời hay không, nhưng đối với suy nghĩ của cô thì căn bản không xem trọng.

Thấy dáng vẻ chần chừ của Lạc Phi, Diệp Mặc cười lạnh.

- Mục đích tôi cứu cô chính là vì chuyện này, tuy nhiên nếu như cô không đồng ý trả lời tôi thì tôi cũng lười phải ép hỏi cô, coi như tôi tiện tay làm một chuyện tốt.

Nói xong Diệp Mặc xoay người rời đi, hắn đối với việc ép hỏi một cô gái đáng thương như vậy thực sự không đồng ý lắm. Hắn tin tưởng Lạc Phi chẳng nói chữ nào hắn cũng có thể tìm được lối vào của Tiểu Thế Giới, huống hồ Lạc Huyên còn gợi ý một số thứ.

- Em nói cho anh nghe vậy, em đến mạng cũng suýt nữa cũng chẳng còn, ở đó mà để ý cái khác. Tuy nhiên anh nghìn vạn lần đừng đem tâm lý may mắn mà đi tìm lối vào của Tiểu Thế Giới, cũng đừng thử đi đắc tội với người trong Ẩn Môn, đó chính là chết không nghi ngờ gì.

- Nơi sâu nhất của sãy núi Hoành Đoạn, có một Thất Tinh trận pháp tự nhiên, nghe nói là bảy ngọn núi lớn. Về phần trận pháp này hình thành như thế nào, em cũng không biết nhưng vị trí của Thất Tinh trận pháp này lại là lối vào của Tiểu Thế Giới. Chỉ có điều cái lối vào này dường như cách một quãng thời gian thì sẽ chủ động thay đổi.

Lạc Phi thấy Diệp Mặc muốn xoay người liền dứt khoát nói.

- Vậy các cô vào và ra thế nào?

Tuy Lạc Phi nói tỉ mỉ hơn Lạc Huyên nhiều nhưng Diệp Mặc vẫn không hiểu rõ ràng.

Trong mắt Lạc Phi lộ ra sự kiên định, chậm rãi nói:

- Nghe nói qua mỗi năm mươi năm, kết giới của Tiểu Thế Giới và bên ngoài sẽ buông lỏng một lần, trong Tiểu Thế Giới sẽ có một số người ra ngoài để rèn luyện hoặc tìm một số thứ. Nhưng mỗi lần ra ngoài chỉ có năm mươi người mà thôi, môn phái bọn em vì lần này đã phái ra ba người bọn em, đã dùng mấy suất xuất giới, tất cả những người này đều có tiền bối Tiên Thiên dẫn đội, một khi phát hiện người trong chúng em có hành vi vi phạm liền lập tức giết, thậm chí có thể dính dáng đến trong môn phái.

Mặc dù nói đến thời gian rất kiên định, nhưng sau khi nói hết, ánh mắt của Lạc Phi lại hơi nghĩ mà sợ.

- Thế vậy thì người Nội Ẩn Môn các cô không phải lúc nào cũng có thể ra ngoài? Hơn nữa cũng không thể tùy tiện làm xằng bậy ở bên ngoài?

Diệp Mặc hơi kỳ quái hỏi, dựa theo sự suy đoán của hắn, lần trước Hứa Vi và Ninh Khinh Tuyết gặp hai người của Thái Ất kia chắc hắn là người ra ngoài lần này.

Lạc Phi gật đầu nói:

- Đúng vậy, phải đến thời gian mới cho người ra ngoài, nhưng vì mỗi lần thời gian có thể ra ngoài là ba năm, đương nhiên người ra ngoài cũng không đến ba năm liền quay trở lại, nhưng lại không thể ra ngoài nữa. Sau khi bọn em ra ngoài, trên lý thuyết thì không thể tùy tiện làm gì đó đối với người bên ngoài, nhưng vẫn có người giết linh tinh, trong mắt bọn họ mạng sống của người bên ngoài chẳng khác gì những con kiến. Hơn nữa, hơn nữa… Thực sự không có người quản lý, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích Nội Ẩn Môn, bọn họ làm bao nhiêu chuyện xấu ở bên ngoài thì đều sẽ không có người quản.

- Nếu như các cô ở bên ngoài bị người khác giết thì cũng không có người quản như thế, đúng không? Hơn nữa trong Ẩn Môn không cho phép người ra ngoài xằng bậy, chỉ nói là chuyện tổn hại đến lợi ích trong Ẩn Môn mới là chuyện xằng bậy, những cái khác đều không tính, có phải như vậy không?

Diệp Mặc tiếp tục hỏi.

- Đúng vậy, nhưng đối với một số môn phái lớn, ví dụ như Tam Môn Nội Ẩn, môn phái như bọn họ, đệ tử hạt giống ra ngoài đều có người bảo hộ, thường có cao thủ bên cạnh, chỉ cần không làm chuyện tổn hại đến Ẩn Môn, tùy tiện là gì cũng chẳng sao. Hơn nữa, một số cao thủ Nội Ẩn Môn, cũng nhân cơ hội này tìm kiếm thiên tài thích hợp tu luyện Cổ Võ ở bên ngoài, đưa về trong Ẩn Môn, nhưng sau khi vào thì không có cách nào ra nữa, trừ khi người đi vào sau năm mươi năm sau có được cơ hội như bọn em.

Lạc Phi gật gật đầu nói.

Diệp Mặc dường như có chút hiểu về Ẩn Môn, hắn lại hỏi:

- Nếu như người của Ẩn Môn các cô sau khi ra ngoài rèn luyện không quay trở về nữa, thì có thể vẫn ở bên ngoài không có chuyện gì đúng không?

Lạc Phi lắc lắc đầu, hơi ảm đạm nói:

- Không đâu, một khi bọn em ở lại ở bên ngoài trừ phi chết đi, đến thời gian mà không trở về, lập tức sẽ bị giết chết, hoặc là bản thân xảy ra chuyện gì thậm chí có thể liên lụy đến sư phụ.

- Nhưng Kỳ Ngọc Lâm kia nói cùng cô tìm một nơi yên tĩnh sống cả đời, cô vẫn tin y? Huống hồ, bọn cô sống hay chết, người ở trong sao biết được, thế giới bên ngoài rộng như vậy.

Diệp Mặc kỳ lạ mà nhìn Lạc Phi hỏi, hắn thậm chí hoài nghi Lạc Phi này đang nói dối.

Lạc Phi cúi đầu nói:

- Bởi vì y là một trong những đệ tử hạt giống của Côn Càn phái , có một trưởng lão Chấp pháp chính là người của Côn Càn phái, y đã để chú của y bỏ đi tai họa ngầm trong người em và y, vì thế em và y có thể ở lại bên ngoài không quay trở lại. Chỉ có điều không ngờ tới, hắn lại…

Lạc Phi không nói tiếp, Diệp Mặc lại khe khẽ thở dài, Lạc Phi này không phải là không có chút tự lừa gạt bản thân ở trong lòng, cô chỉ là hy vọng đây là thật mà thôi. Trên thực tế, chú của Kỳ Ngọc Lâm căn bản không có bài trừ tai họa ngầm đó, hoặc không có năng lực bài trừ. Một việc duy nhất chú Kỳ Ngọc Lâm có thể làm chính là hạ Đồng Tâm trùng trong người Lạc Phi mà thôi, cô gái đáng thương đến bây giờ vẫn còn ảo tưởng, tưởng là Kỳ Ngọc Lâm vì kinh thư sau này mới đối xử với cô như vậy.

Dường như biết được suy nghĩ của Diệp Mặc, Lạc Phi không giải thích mà chỉ tiếp tục nói:

- Tất cả đệ tử Ẩn Môn ra ngoài như bọn em, trong cơ thể đều bị đặt một loại cấm chế nội lực, một khi quá hạn không trở về, nội lực lập tức bùng nổ, cuối cùng nổ tan xác mà chết.

- Vì thế cấm chế nội lực bên trong cơ thể cô tuy bị bài trừ rồi nhưng lại lo lắng trưởng lão Chấp pháp trong ẩn môn biết được vị trí của cô, lúc muốn đến bắt cô, liên lụy đến người bên cạnh cô đúng không?

Lạc Phi gật đầu nói:

- Đúng vậy.

- Đưa tay của cô cho tôi.

Diệp Mặc lại có chút nghi hoặc, hắn đã tiếp xúc với Lạc Huyên, nhưng từ trước đến nay đều không có cảm thấy cấm chế nội lực gì trên cơ thể Lạc Huyên, lẽ nào người hạ cấm chế nội lực võ công cao hơn hắn rất nhiều?

Dường như biết Diệp Mặc muốn làm gì, hoặc cô đã không còn là một thiếu nữ đơn thuần nữa rồi, Lạc Phi không có chút nhăn nhó nào liều giơ cổ tay của mình ra.

Diệp Mặc bắt lấy cổ tay Lạc Phi, ba luồng chân nguyên liền dâng lên Thần Môn, Thái Uyên, Quan Nội ba nơi huyệt vị xông vào kinh mạch của Lạc Phi. Sở dĩ đồng thời lựa chọn tìm kiếm ba chỗ là vì lúc Diệp Mặc túm lấy tay Lạc Phi, cũng chỉ là phát hiện sâu độc trong cơ thể cô không hề phát hiện ra cấm chế nội lực gì.

Hơn nữa hắn và Lạc huyên đã từng tiếp xúc, cũng không có phát hiện ra. Nếu như muốn tìm kiếm cẩn thận, thế thì phải tìm khắp các kinh mạch huyệt vị toàn thân, điều này đối với Lạc Phi mà nói rõ ràng không thuận tiện. Vì thế, Diệp Mặc lựa chọn đồng thời tìm kiếm ở ba kinh mạch trên cổ tay, tuy phí thời gian phí sức nhưng lại tiện lợi, hơn nữa sẽ không bỏ sót thứ gì.

Lạc Phi cảm giác được ba dòng khí ấm nóng đi qua các chỗ huyệt đạo của cổ tay cô, chậm rãi chảy khắp toàn thân, có một cảm giác tê dại và nóng bỏng. Cái cảm giác này khiến cô rất không tự nhiên, nhưng lại có chút thích nhiệt lượng kỳ lạ trong kinh mạch này, nhưng nội tâm lại vô cùng rung động, võ công nội lực của Diệp Mặc quá lợi hại.

Nửa giờ sau, Diệp Mặc quả nhiên phát hiện ra một chân khí như có như không, chân khí này hoàn toàn khác với võ công của Lạc Phi, hoặc là căn bản không phải là của trong cơ thể cô. Rất rõ ràng chân khí này đang trong trạng thái ngủ đông, hơn nữa rất mạnh mẽ, một khi bùng nổ, đừng nói đến một người võ công Huyền cấp, đến người có võ công Địa cấp kỳ giữa cũng không thể thoát khỏi.

Có lẽ chân khí này chính là loại cấm chế nội lực mà Lạc Phi nói.

Diệp Mặc trầm ngâm một lát, buông tay của Lạc Phi ra, hắn không thử trừ bỏ chân khí này, hắn cũng không nắm chắc mười phần, người hạ cấm chế nội lực này là cao thủ.

Thấy Lạc Phi căng thẳng nhìn hắn, Diệp Mặc nhàn nhạt nói:

- Cô tin cấm chế nội lực trong cơ thể cô bị chú của Kỳ Ngọc Lâm bài trừ rồi sao?

Ánh mắt của Lạc Phi trở nên ảm đạm, tuy nhiên cô lập tức lắc đầu.

- Trước khi hắn đá một cước kia, em tin hắn nhưng sau khi hắn đá một cước kia, em liền biết tất cả đều là một mình em tình nguyện mà thôi. Em thậm chí nghi ngờ, chú hắn không phải giúp em bài trừ cấm chế mà là hạ vào cơ thể em thứ theo dõi gì đó.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng.

- Cô vẫn chưa ngốc lắm, trong cơ thể cô có Đồng Tâm trùng đã bị tôi bài trừ rồi, lúc nãy thực sự tôi phát hiện ra một một lực khác với võ công của cô trong cơ thể cô, sức mạnh hoàn toàn có thể khiến cô hóa thành tro bụi, chỉ có điều tôi cũng không chắc chắn mười phần bài trừ. Bởi vì một khi khống chế không tốt thì cô lập tức chết.

Lạc Phi lập tức nói:

- Em không để ý đến cái chết, dù cho bây giờ chết em cũng không để ý. Bây giờ em đã không còn đường để đi rồi, nếu như anh đồng ý giúp em thử, thì cứ việc động thủ. Nếu như anh rất khó khăn em cũng rất cảm ơn anh, em tìm một nơi một mình đối mặt.

Nói xong trong mắt của cô không ngờ không còn cái kiểu bàng hoàng ban nãy bị một người mình thích lừa gạt như vậy, cô vẫn tin tưởng y như vậy, có lẽ cô cảm thấy sống không bằng chết đi.

Diệp Mặc chần chừ nhìn Lạc Phi, nếu như ban nãy cô không đồng ý nói chỗ của Ẩn Môn thì bây giờ hắn không do dự gì mà đi luôn. Nhưng cô gái này dường như rất thông minh, hoặc là cô hơi hiểu tính cách của hắn, không ngờ trong tình huống hắn không có chút đảm bảo nào, lại chủ động nói ra chỗ của Ẩn Môn, điều này khiến Diệp Mặc rất do dự.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, đọc truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi full, Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top