Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 400: Biến Cố Vịnh Thanh Thuỷ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 400: Biến Cố Vịnh Thanh Thuỷ

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

- Đã đến đây rồi thì không cần đi nữa. Sắc Vi, lần trước chính là tên bác sỹ rác rưởi này đá cô một cước đúng không?

Gã đàn ông liếc nhìn Diệp Mặc một cái, trông bộ dạng của gã như là muốn xả giận giúp cho Hạ Sắc Vi vậy.

- Hừ, là hắn. Lần đó hắn chạy nhanh, nhân lúc tôi không chú ý. Trương Khuyết, đây là việc riêng của tôi, không cần anh phải nhúng tay vào.

Người phụ nữ tên Sắc Vi kia lạnh lùng nói. Dường như cô ta biết người đàn ông bên cạnh mình nghĩ gì.

Diệp Mặc nhìn Hạ Sắc Vi và gã đàn ông kia một cách kỳ quái. Hai người đó lẽ nào không phải tình nhân sao? Sao Hạ Sắc Vi lại nói với gã đàn ông kia khách sáo như vậy?

Hạ Sắc Vi nói xong, căn bản là không đợi Trương Khuyết trả lời, bay vọt lên từ chỗ ngồi, giơ chân hướng về phía Diệp Mặc. Lần này cô ta không nương tay nữa, lần trước vì coi thường Diệp Mặc, không dốc toàn lực, nên cuối cùng hậu quả là gãy xương đùi.

Cho nên lần này cô ta nhất định phải khiến cho Diệp Mặc tàn phế. Một bác sỹ bình thường mà cũng dám khiêu khích cô ta ư? Cho dù là y thuật của hắn có tốt đi chăng nữa, nhưng muốn giết tên bác sỹ này cũng dễ như trở bàn tay.

Nhìn Hạ Sắc Vi giơ chân ra định đá một cước, Trương Khuyết lộ ra vẻ châm biếm. Cho dù Diệp Mặc có lợi hại thế nào đi nữa thì bị một cước như vậy cũng chết là cái chắc. Nếu may mắn thì hắn có thể trở thành một tên tàn phế.

Người phụ nữ này hung ác giơ chân muốn cướp mạng người khác, hoặc làm cho họ bị tàn phế, Diệp Mặc cũng không chần chừ, giơ một cước hướng trở lại.

“A!”

Tiếng hét thảm thiết vang lên. Hạ Sắc Vi lập tức bị đá bay ra ngoài, rơi vào bãi cỏ trước ngôi biệt thự, nằm soài trên mặt đất, không biết sống chết ra sao.

Trương Khuyết đột nhiên đứng lên, gã đương nhiên biết rõ bản lĩnh của Hạ Sắc Vi. Mặc dù có kém hơn gã một chút, nhưng có thể nói cô ta cực mạnh, không ngờ còn chưa chạm tới mặt đối thủ thì đã bị đá bay ra ngoài. Tên bác sỹ này thân thủ thật là đáng gờm.

Mình tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, Trương Khuyết cũng không dám tiến lên nói gì với Diệp Mặc.

Nhưng gã không đi lên, không có nghĩa là Diệp Mặc không tìm đến gã. Diệp Mặc bước đến trước mặt của Trương Khuyết, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Trương Khuyết, cười lạnh một cái, đồng thời giơ chân tung một cước.

Trương Khuyết giống như một quả pháo bị Diệp Mặc đá bay ra ngoài, rơi ngay xuống bãi cỏ bên cạnh Hạ Sắc Vi, không dậy nổi.

- Bác sỹ Diệp?

Mạc Khang ngơ ngác nhìn cảnh tượng khiến anh ta ngây người ở trước mặt, không dám tin vào mắt mình.

Anh ta biết Diệp Mặc chắc chắn có học qua võ, nhưng không ngờ Diệp mặc lại lợi hại như vậy. Hai người Hạ Sắc Vi và Trương Khuyết, anh ta biết rất rõ họ như thế nào. Nói là có người có thể đá họ bay ra ngoài chỉ bằng một cước, Mạc Khang không tin, ít nhất thì anh ta cũng chưa từng thấy qua. Nhưng hôm nay không ngờ Diệp Mặc lại không do dự gì mà cho họ một cước, thậm chí đến bây giờ còn không biết còn sống hay đã chết.

- Anh Mạc, cứ gọi tôi là Diệp Mặc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Diệp Mặc xua tay nói.

Mạc Khang thở dài nói:

- Vậy tôi cũng không khách sáo nữa. Người anh em à, sau khi tôi được cậu chữa trị cho, nghe theo sự dặn dò của cậu, không bước chân ra ngoài. Ngoài việc đến công ty Lưu Xà của cậu một chuyến thì tôi chỉ ở trong biệt thự Bán Sơn này. Nhưng sáng sớm hôm nay, Hạ Sắc Vi và Trương Khuyết đột nhiên đến chỗ tôi, phát hiện ra tôi đã được chữa trị khỏi, Trương Khuyết liền tập hợp tất cả bảo vệ của tôi lại, sau đó muốn dẫn tôi đi, rồi tiếp theo đó Hạ Sắc Vi ngăn anh ta lại, rồi hai người ngồi ở trong phòng đợi. Còn về việc họ đợi cái gì tôi cũng không rõ.

- Đợi tôi cứu đám vệ sĩ của anh xong, bất luận là ai, cho dù là môn phái ẩn môn thì tôi cũng có thể giúp anh cho bọn họ cút hết.

Diệp Mặc nói xong liền đi đến giải cứu đám vệ sĩ của Mạc Khang. Phát hiện ra vì thời gian bị điểm huyệt quá dài nên có hai người đã chết.

Mạc Bình vẻ mặt tức giận:

- Chú, sao bọn họ có thể tùy tiện giết người?

Mạc Khang cười khổ một cái, sau đó nói:

- Trong mắt của những người như bọn họ thì mạng sống của chúng ta chẳng khác gì lũ kiến.

Anh ta nghĩ đến cuộc sống không phải là người ở nhà họ Hạ, trong lòng thổn thức.

Sau khi dặn dò đám vệ sĩ mai táng cho hai người đã chết xong, Mạc Khang mới hỏi Diệp Mặc:

- Người anh em họ Diệp, sao đột nhiên lại đến chỗ tôi vậy? Hai người bọn họ bây giờ thế nào rồi? Tôi nghĩ sự tình có vẻ rất là khó giải quyết.

Mạc Khang hỏi liên tiếp ba câu hỏi, nhưng cả ba câu hỏi này đều không có bất kỳ sự lôgic nào đáng nói, có thể thấy trong lòng anh ta không có chút manh mối nào, cũng rất khẩn trương.

Diệp Mặc khoát tay nói:

- Anh không cần lo lắng cho hai người bọn họ, tôi đã có thể đánh họ thì sẽ không sợ thế lực sau lưng bọn họ. Tôi nói sẽ giúp anh làm chủ thì sẽ giúp anh làm chủ, không cần phải lo lắng. Tôi đến Hồng Kông chủ yếu là để điều tra về chuyến bay đã mất tích ở San Francisco.

Diệp Mặc nói ra mục đích đến của mình.

- Vợ của cậu ở trên chuyến bay đó?

Trong lòng Mạc Khang kinh ngạc, anh ta đương nhiên biết máy bay đó đã mất tích khá lâu. Bất cứ ai cũng không dám ôm hi vọng là những người trên máy bay đó còn sống. Chỉ là, đối với anh ta, Diệp Mặc là ân nhân, hắn đã đến điều tra việc này thì mình cũng có trách nhiệm phải giúp hắn.

- Bình Nhi, cháu lập tức đi điều tra việc này, bao gồm cả lai lịch của những nhân viên trên máy bay đó.

Mạc Khang quyết định thật nhanh.

Mạc Bình lập tức gật đầu đáp lại, nhanh chóng dẫn người rời khỏi ngôi biệt thự Bán Sơn. Y biết bản lĩnh của Diệp Mặc, hơn nữa chú của y cũng là do Diệp Mặc cứu, trong lòng y luôn tôn kính và cảm kích đối với Diệp Mặc.

Mặc dù không phải Diệp Mặc cố ý đến đây để Mạc Khang giúp, nhưng có thêm một người điều tra thì sẽ có thêm một hi vọng. Diệp Mặc cũng không ngăn cản Mạc Bình đi điều tra việc này.

- Tôi hỏi trước, hai người này đến đây là có việc gì.

Diệp Mặc nói xong liền đi ra bãi cỏ phía ngoài, tiến đến chỗ của Hạ Sắc Vi và Trương Khuyết.

Diệp Mặc vỗ vỗ cho Hạ Sắc Vi tỉnh lại, Hạ Sắc Vi ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Diệp Mặc, trong mắt cô ta lộ vẻ kinh hãi và phẫn nộ. So với việc gãy xương thì đây chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.

- Nói, mục đích đến đây của cô là gì? Rốt cuộc là muốn làm cái gì? Mạc Khang dù sao cũng là người người tình đầu tiên của chị cô, chị cô đã làm tổn thương anh ấy hơn 20 năm nay, cô còn muốn gieo rắc tai họa cho anh ấy, lương tâm của chị em nhà cô bị chó gặm hết rồi sao?

Giọng nói của Diệp Mặc lạnh lùng.

- Chị tôi hại anh ta? Hừ.

Trong mắt Hạ Sắc Vi lộ vẻ châm chọc, chỉ chửi thề một câu, rồi không nói thêm gì nữa.

Đối với một người luyện võ có tu vi đạt đến tình trạng này như Hạ Sắc Vi, Diệp Mặc cũng không dám tùy tiện sử dụng phương pháp tra hỏi thông thường. Bởi vì với những người có ý chí tinh thần tương đối mạnh thì phương pháp này rất có thể khiến cho người bị hỏi cắn lưỡi khi chưa kịp hỏi chuyện gì, cuối cùng biến thành vô nghĩa.

Dù sao Hạ Sắc Vi cũng là em gái của Hạ Nhu, mà Hạ Nhu lại là người yêu của Mạc Khang. Hắn còn chưa biết ý của Mạc Khang, làm như vậy đối với Hạ Sắc Vi cũng là vô nghĩa, không phải là thứ mà Diệp Mặc muốn.

Thấy Hạ Sắc Vi không nói gì, Diệp Mặc liền vỗ mặt cho Trương Khuyết tỉnh lại. Với Hạ Sắc Vi, hắn không muốn dùng cách tàn nhẫn, nhưng với Trương Khuyết thì Diệp Mặc không còn lo lắng gì nữa.

- Nói mục đích của hai người ra. Trong ba giây mà không nói thì tôi sẽ ra tay.

Giọng nói của Diệp Mặc trở nên lạnh lùng. Mặc dù võ công của Trương Khuyết khá lợi hại, nhưng với một người mà dục vọng của một đôi nam nữ cũng không thể nào khống chế được, ý chí nhất định sẽ không mạnh đến vậy.

- Mày nằm mơ à, tao là người của Hồng Vũ Đường, Trương Phong Chỉ là chú của tao. Mày dám làm gì tao thì Hồng Vũ Đường tao sẽ ày chết mà không có chỗ chôn thân… A!

Lời của Trương Khuyết còn chưa nói xong thì Diệp Mặc đã cho y thêm một phát đá nữa.

Âm thanh của tiếng xương vỡ vụn vang lên, Trương Khuyết không khỏi kêu lên thảm thiết. Hạ Sắc Vi ở một bên chợt lạnh trong lòng. Tên bác sỹ họ Diệp này lại ra tay độc ác như vậy, đầu gối của Trương Khuyết bị hắn đá ột cước như vậy, thì làm sao có khả năng chữa trị khỏi được chứ?

- Mày thật quá độc ác…

Trương Khuyết nước mắt dàn dụa, cảm giác đau buốt đến tận xương tủy, khiến gã cảm thấy sống không bằng chết.

Diệp Mặc lạnh lùng nói:

- Tao độc ác? Đám vệ sĩ vừa rồi đã bị mày giết mất hai, tại sao tao vẫn chưa nghe thấy mày nói là mình độc ác? Tao còn chưa giết mày thì độc ác cái nỗi gì?

- Những kẻ bình thường kia sao có thể so sánh với tao, chúng chỉ là lũ sâu bọ mà thôi…

Trương Khuyết cho rằng đó là lẽ đương nhiên. Với những người học võ như bọn họ thì những kẻ tầm thường ở thế giới bên ngoài kia, thậm chí không bằng cả lũ sâu bọ, vì vậy gã nói rất thẳng thừng.

Diệp Mặc không thèm chú ý đến gã, nhấc chân đạp sang bên đầu gối bên kia của gã, nói:

- Ý, thực sự kỳ lạ, tao đang hỏi mày, mày lại chuyển sang chủ đề khác làm gì?

- Đừng giẫm nữa, tao nói…

Trương Khuyết cũng không dám lôi thôi với Diệp Mặc nữa. Mặc dù vừa rồi gã biết không phải mình chuyển chủ đề, nhưng gã cũng không dám nói mấy lời vô nghĩa. Kẻ mà được Mạc Khang gọi là bác sỹ Diệp này thực sự quá hung ác.

Không đợi Diệp Mặc giục lần nữa, Trương Khuyết đã nói thẳng:

- Lúc trước, vì dược phẩm Lạc Nguyệt của Lưu Xà, nghiên cứu ra Dưỡng Nhan Hoàn, mà tiền kiếm được từ Dưỡng Nhan Hoàn quá nhiều, nên rất nhiều ẩn môn đã phái người đến đánh tiếng ở Lưu Xà, muốn nắm ngành sản xuất hái ra tiền này trong tay.

Nghe nói đến đó Diệp Mặc ngạc nhiên. Đúng vậy, dược phẩm Lạc Nguyệt của mình kiếm được nhiều tiền như vậy, ẩn môn làm sao có thể bỏ qua được? Diệp Mặc bây giờ đương nhiên biết ẩn môn không phải là một lũ chỉ ăn ngũ cốc, bọn họ cũng cần tiền, hơn nữa còn cần rất nhiều tiền. Bọn họ đã từng tham gia hội đấu giá ở Vô Lượng sơn. Những người này đã bỏ ra cả trăm triệu, nếu như không có việc sản xuất bình thường thì họ làm sao có nhiều tiền như vậy?

Mặc dù pháp khí và đan dược của ẩn môn cũng bán được rất nhiều tiền, nhưng dù sao đó cũng là thứ tài nguyên có hạn, Dưỡng Nhan Hoàn của mình bán được giá như vậy, bọn người ẩn môn không nhìn chằm chằm vào mới lạ.

Diệp Mặc hơi toát mồ hôi lạnh, may mà bây giờ mình phát hiện ra sự thật này, nên có thể đề phòng tai họa có thể xảy ra.

Nếu không thì đợi khi việc này xảy ra, đi điều tra một lần nữa thì cũng đã muộn, cũng giống như việc Khinh Tuyết mất tích lần này.

Nhưng không ngờ ẩn môn dám dán mắt vào sản nghiệp này của mình, bọn này đúng là không kiên nhẫn được nữa rồi. Diệp Mặc hắn dễ đánh thế sao? Chỉ có điều cùng Mạc Khang có quan hệ gì?

Thấy ánh mắt của Diệp mặc đột nhiên trở nên lạnh lùng, Trương Khuyết rùng mình một cái, vội vàng nói thêm:

- Trong quá trình bọn tao điều tra, được biết tài chính dược phẩm Lạc Nguyệt chính là của tập đoàn Mạc Thị ở Hồng Kông. Đúng lúc người mà bọn tao phụ trách điều tra của dược phẩm Lạc Nguyệt chính là người mà lúc trước phụ trách chăm sóc Mạc Khang. Từ tập đoàn Lạc Nguyệt, chúng tao mới biết hóa ra Mạc Khang vẫn chưa chết. Sau khi những người đó hồi báo trở về thì chú tao lập tức phái tao đến dẫn Mạc Khang đi.

- Nếu như vậy thì tại sao đến bây giờ vẫn còn ở đây?

Diệp Mặc không ngờ cuối cùng công ty của mình lại làm bại lộ ra sự việc của Mạc Khang.

Diệt Hồng Trần

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, đọc truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi full, Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top