Tiên Nghịch

Chương 288: Nữ thi rất tốt :


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiên Nghịch

Chỉ nhìn thấy trong không trong phát ra một t·iếng n·ổ, một người bước ra từ trong những kẽ nứt. Người này tóc trắng xóa, da mặt nhăn nheo nhưng tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã bước ra khỏi những kẽ nứt.

- Khốn kiếp, cái nơi đáng c·hết này làm lão phu tìm hết hơi. Dường như ta đã lật tung từng tầng một rồi, mà vẫn chưa phát hiện được t·hi t·hể tiên nhân nào cả.

Trong khi hắn thở dài, rồi đáp từ trên trời xuống, liền nhìn thấy người trung niên, không nhịn được cười nói:

- Xin chào, xin chào.

Người trung niên chau mày. Trong số những người đến từ Chu Tước Tinh chỉ có lão đầu này là khiến hắn kiêng nể nhất. Hắn có thể nhìn ra được là lão ta có tu vi giống mình đều là Anh Biến trung kỳ!

Nhưng với kinh nghiệm bao năm, hắn chưa từng gặp người này. Tu sĩ Anh Biến kỳ ở Chu Tước tinh không nhiều, nên người trung niên tự tin rằng mình biết hết tất cả.

Hắn nhìn lão đầu này, không nói một lời quay người nhảy vào động sâu.

- Á…thật là không lễ phép chút nào! - Lão đầu sờ sờ cái mũi. Nhìn người trung niên nhảy xuống cái hố sâu, đang định rời khỏi bỗng nhiên cái mũi của ông ta dựng đứng lên hít hít xung quanh.

- A! Tử khí! Không sai là tử khí, mùi vị của Tiên nhân t·hi t·hể. Chắc chắn là ta không ngửi nhầm rồi! Đúng là Nữ thi. Ha ha, Nữ thi càng tốt, càng tốt! - Hai mắt Lão đầu sáng lên, nhìn xung quanh. Bất chợt, lão nhìn chằm chằm về phía người trung niên nhảy vào trong động, thân mình chợt lóe rồi cũng nhanh chóng nhảy vào.

- Như thế này có thể hoàn thành nhiệm vụ của Tông chủ, có thể rời khỏi nơi c·hết tiệt này để về Chu Tước tinh rồi. Tông chủ kể cũng lạ! Trong Thi Âm tông chúng ta thứ gì mà không có? Vì sao nhất quyết phải cần t·hi t·hể Tiên nhân? Cũng không biết người ở tinh cầu nào lại có khẩu vị đặc biệt như vậy? - Vẻ mặt Lão đầu tỏ ra vui mừng, trong lòng thầm nhủ.

Ba người Vương Lâm bay rất nhanh, sau khi tiến vào trong động không ngừng rơi xuống. Cũng không biết là đã qua bao lâu mà vẫn chưa xuống tới đáy. Càng xuống sâu một luồng trở lực từ dưới tuôn lên, càng ngày càng mạnh.

- Chính là chỗ này. Sau khi chúng ta xuống, thì có thể tiến vào nơi mà ngọc giản để lại dấu vết. Chỉ có điều ở đó có một số Cấm Chế, nhưng với sức lực của ba chúng ta, chỉ cần vài ngày là có thể mở được! - Trong giọng nói của Sất Hổ lộ vẻ vui mừng.

Ba người càng xuống dưới, trở lực càng lớn. Lúc này trở lực đã đạt đến một mức độ nhất định vì thế mà tốc độ đã giảm đi. Hồi lâu trở lực càng lớn, Vương Lâm hít sâu một hơi, linh lực vận chuyển toàn thân chống cự lại trở lực.

Hắn âm thầm tính toán thì dường như đã xuống được hơn vạn trượng, nhưng không ngờ vẫn chưa thấy đáy. Thần thức thăm dò phía dưới ở đó lại có một thứ lực lượng thần kỳ, khiến thần thức chỉ có thể thăm dò trong hơn nghìn trượng.

Vương Lâm nhìn Hồng Điệp. Trên người cô ta tản phát ra từng trận ánh sáng màu xanh, vẻ mặt không chút thay đổi. Về phần Sất Hổ ở ấn đường sáng lên dấu tích một cái rìu. Mỗi lần nó sáng lên thì những trở lực ở bên ngoài cơ thể lại giảm đi một phần, thực sự là kỳ diệu.

Thời gian chầm chậm trôi đi, không biết bao lâu, Sất Hổ đi đằng trước bỗng nhiên hét lên đầy kinh ngạc - Đến nơi rồi!

Tinh thần Vương Lâm chấn động, chống cự lại áp lực. Tay hắn vỗ nhẹ vào túi trữ vật, lấy ra Cấm Phiên, nhanh chóng xông về phía trước. Cả ba người gần như đồng thời xông ra đáy động.

Trong khoảnh đó, một luồng ánh sáng trước mặt Vương Lâm lóe lên, giống như những có hàng vạn mũi nhọn đâm vào mắt vậy, Cấm Phiên trong tay hắn rung lên lập tức bao lấy toàn thân, khiến cho hai mắt không còn b·ị đ·au nữa. Liếc mắt một cái, sắc mặt hắn thay đổi.

Nơi này không lớn, chỉ rộng khoảng trăm trượng.

Ở giữa đích thực là có một Uông Đàm Thủy.

Chỉ là… Trên Đàm Thủy hoàn toàn không có Ngọc quan tài, càng không cần phải nói đến dấu ấn của ngọc giản và ba thanh tiên kiếm trên quan tài. Còn về linh thảo, cũng không hề có lấy một chút. Ngoài việc không có bảo bối, nơi đây cũng giống như những gì ghi chép trong ngọc giản vậy.

Sất Hổ thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu óc trống rỗng. Khiến cho cả Tinh La Bàn bị hư hại, cuối cùng mới đến được nơi đây. Nhưng hắn không thể ngờ được kết cục lại như vậy… Hồng Điệp cười lạnh kèm theo sự phẫn nộ, nói:

- Sất Hổ, đây chính là nơi mà ngươi nói sao? Ta đã phải dùng tới cả nhụy hoa để vào một cái nơi như thế này sao? Hôm nay nếu như ngươi không trả lời ta, ta quyết không bỏ qua!

Vương Lâm nhìn xung quanh, không nhịn được cười khổ. Hắn không phẫn nộ như Hồng Điệp, rút cục thì suốt đường đi hắn không bị tổn thất gì ngược lại lại lấy được một miếng Kim tử thạch, tính ra thì cũng được lời rồi. Nghĩ tới đây, thân người hắn bay về phía trước, tìm kỹ xung quanh.

Ánh mắt Hồng Điệp lộ rõ vẻ phẫn nộ, cũng nhanh chóng tìm xung quanh hy vọng có thể tìm được một chút bảo bối gì đó.

Sất Hổ thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng lẩm bẩm:

- Tại sao lại có thể như vậy được…không thể nào…lẽ nào có người đã đến đây sau khi Tập tổ phát hiện ra nơi này rồi lấy đi bảo bối hay sao? Không sai chính là như vậy rồi!

Hắn chua xót lắc đầu, nói với Vương Lâm và Hồng Điệp đang cố gắng tìm kiếm xung quanh:

- Hai vị! Việc này là do tại hạ hồ đồ rồi, ta cũng không ngờ được sự việc lại như vậy… Hồng Điệp dường như muốn nổi cơn thịnh nộ. Nàng quay đầu lại nhìn chằm chằm Sất Hổ nói rành rọt từng tiếng:

- Một câu hồ đồ thì có thể bù đắp được tổn thất cái nhụy hoa của ta hay sao? Sất Hổ ta thấy ngươi đã sớm biết chuyện là như vậy rồi. E rằng dọc đường ngươi cố ý mượn sức lực của ta để đến đây là có mục đích riêng. Hôm nay ngươi không nói rõ ràng, đừng trách Hồng Điệp ta quên tình nghĩa bao năm nay đó!

Vương Lâm vẫn thản nhiên như không, cẩn thận tìm kiếm hết một lượt nhưng đáng tiếc là chẳng thu hoạch được gì. Cuối cùng ánh mắt hắn nhìn về phía Đàm Thủy, cẩn thận nhìn một lượt. Đàm Thủy có một màu đen kịt, sâu không thấy đáy. Sất Hổ nghe Hồng Điệp nói như vậy vẻ mặt liền thay đổi rất khó coi, nhưng cố gắng nén xuống, trầm giọng nói:

- Hồng Điệp chuyện này sau khi về Chu Tước tinh ta sẽ tính với ngươi. Nhưng người nói ta có mục đích khác thì hoàn toàn không có chuyện đó. Sất Hổ ta thân là một tiểu tộc trưởng của Cự Ma tộc tuy không thể nói là cao quý như ngươi, nhưng cũng là một nam nhi nhất ngôn cửu đỉnh!

Hồng Điệp cười lạnh, đang định nói gì đấy. Đúng lúc đó, Vương Lâm bỗng nhiên nói:

- Sất Hổ, nơi này vẫn còn tầng thứ ba à?

Sất Hổ ngẩn người ra, hai mắt lập tức sáng lên, nói:

- Tăng ngưu huynh đệ! Tập Tổ tộc ta đã từng phân tích, đây có lẽ có tầng thứ ba.

- Tập Tổ? Tập Tổ ngươi còn nói ở tầng thứ hai này có bảo bối cơ mà? - Hồng Điệp giọng đầy châm biếm nói.

Ánh mắt Sất Hổ trầm xuống, nhìn Hồng Điệp một lúc lâu. Sau đó hắn mới hít một hơi thật sâu, quay người đi về phía Vương Lâm, ánh mắt hắn nhìn về phía Thủy Đàm.

- Nếu như thực sự có tầng thứ ba, thì đây chính là cửa vào! - Vương Lâm chậm rãi nói.

Hồng Điệp hừ nhẹ một tiếng, thân mình tiến về phía trước, đến bên cạnh nhìn vào Đàm Thủy.

Đúng lúc đó, bỗng nhiên ở thông đạo phía trên có một người bay xuống. Vừa xuất hiện, người đó lập tức đáp xuống phía trước, trong khi Vương Lâm vẫn còn thấy hoa mắt thì người đó đã đứng phía trên Thủy Đàm.

Một luồng lực lớn từ trong cơ thể người đó phát tán ra, khiến sắc mặt Sất Hổ tái mét, miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân mình lập tức bị đẩy lùi về phía sau.

Còn Hồng Điệp thì bị quát lên một tiếng buộc phải lùi lại phía sau, vẻ mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.

Vương Lâm vẫn luôn cảnh giác. Hắn đã sớm biết rằng có người theo dõi đằng sau. Bây giờ trong khoảnh khắc dối phương xuất hiện nơi đây liền lập tức lui về phía sau. Tuy cũng bị lực của đối phương ảnh hưởng tới nhưng không b·ị t·hương, chỉ là sắc mặt trở nên đỏ lên, lui lại cách hơn mấy trượng.

- A? - Người này nhìn Vương Lâm, rồi cầm hồ lô trong tay uống một ngụm.

- Ngũ hành tông – Chu Dật! - Sất Hổ nói.

Người trung niên mỉm cười, nói:

- Tiểu tử của Cự Ma tộc, ngươi biết ta sao?

Hồng Điệp nghe tên Chu Dật lập tức biến sắc mặt, ánh mắt lộ ra sự ghê tởm sâu đậm.

Sất Hổ vội vàng cung kính nói:

- Vãn bối Sất Hổ Cự Ma tộc bái kiến tiền bối. Danh tiếng của tiền bối từ nhỏ đã như sấm dậy bên tai tiểu bối rồi. - Bản thân hắn là tiểu tộc trưởng của Cự Ma tộc từ nhỏ đã được giáo dục chu đáo, phàm là những bức tranh về tu sĩ Anh Biến kỳ trên Chu Tước tinh hắn đều nhìn qua rồi. Bây giờ nhìn thấy cái hồ lô đỏ liền nhận ra ngay đối phương.

Đặc biệt là Chu Dật này có sở thích rất là kỳ dị, sở thích này sau này được kiểm nghiệm là thật. Mà đối với cái sở thích kỳ dị đó thì Sất Hổ hiển nhiên có ấn tượng rất sâu sắc.

Người trung niên mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn Hồng Điệp rồi cuối cùng nhìn Vương Lâm:

- Tiểu tử phản ứng thật nhanh nhạy, dọc đường có lẽ đã sớm phát hiện ra rồi hay sao? - Thần sắc Vương Lâm không thay đổi, cung kính nói:

- Vãn bối chỉ là cảm nhận được thôi, hoàn toàn không thể khẳng định.

Lời nói của hai người lọt vào tai của Sất Hổ và Hồng Điệp, khiến sắc mặt họ trở nên có vẻ kỳ quái.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Nghịch, truyện Tiên Nghịch, đọc truyện Tiên Nghịch, Tiên Nghịch full, Tiên Nghịch chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top