Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

Chương 13: 13


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

Edit + Beta: Mỡ Mỡ

Chương 13:

Dây leo còn dư lại cũng kha khá, Sở Tịch bện thêm hai cái giỏ vuông một cách đơn giản, một cái dùng để đựng đồ của mình, còn một cái dùng để sắp xếp đồ đạc gia sản của Lô Ác Ác đang chất đống trong ổ cỏ, xong xuôi đâu đấy mới bắt tay xử lý con trâu lớn kia.

Đối với một người luyện võ như Sở Tịch thì điều kiện sơ sài thế này cũng không làm khó anh, chỉ là một ngón nghề xắt thái cùng khả năng kiểm soát lửa có thể làm ra món thịt tuy không đúng trình tự nhưng hương vị vẫn đạt đến (chỗ này hơi chém tí). Huống hồ thú ở đây có chất thịt còn ngon hơn so với những con thú được dùng trong đặc cung của các dị năng giả và đại quý tộc ở Liên minh, những loại thực vật dùng làm gia vị cũng có mỹ vị tương xứng.

Chỉ là đồ đạc dùng để nấu ăn có hạn, không thể nào chân chính nấu ra một bữa toàn ngưu yến tụ hội tinh hoa của văn hóa mỹ thực được truyền thừa xuống, Sở Tịch gia giảm chút này chút nọ ở các món ăn, đa số là lựa chọn phương pháp đơn giản và thuận tiện nhất.

Còn Lô Ác Ác, cậu chỉ phụ trách việc đeo cái gùi đáng yêu của mình chờ há mồm được ăn.

Khi Sở Tịch lột da, Lô Ác Ác đeo gùi dây lượn qua lượn lại bên cạnh.

Khi Sở Tịch nhóm lửa nấu nước, Lô Ác Ác đeo gùi lượn lại lượn qua kế bên.

Khi Sở Tịch bôi nước của thanh quả lên thịt nướng, Lô Ác Ác đeo gùi lượn qua lượn lại bên cạnh.

.......

"Ác Ác" Sở Tịch bước lại, khi đến gần, anh vỗ vỗ vào cái ức ưỡn cao hết mức của Lô Ác Ác, mặt than nghiêm lại khen cậu: "Trông mi như vậy rất uy phong, ta cảm thấy mi là có mị lực nhất so với những người ta từng gặp." Anh nhấc tay thả một khối thịt nạm vào cái gùi đeo trên lưng cậu với mục đích đẩy đi chỗ khác, "Chờ một chút nữa mới được, đi chơi đi."

Kì này Lô Ác Ác cảm thấy vô cùng hài lòng, ngậm thêm một miếng thịt, sau đó tỏ ra lanh lợi ngoan ngoãn đi ra, đeo gùi đi kiếm chỗ khoe khoang.

Bất hạnh thay cho đám sói bên cạnh, xui tận mạng rồi.

"Gào! Gào!" "Gào! Gào!"

Tiếng sói tru vang vọng trong rừng. Một đám sói lông xám bự chảng dài bốn, năm mét cong đuôi chạy trốn, Lô Ác Ác thì khí thế hùng hổ đuổi theo phía sau, bắt kịp một con thì đánh một con, lúc đánh nhau còn thi triển thân pháp thuấn di để bảo vệ nghiêm mật cái gùi trên lưng, thỉnh thoảng còn bày ra tư thế khoe khoang cái gùi trước mắt đối thủ.

Không sai, cách khoe mẽ của Lô đại vương đúng thật rất hung tàn. Mọi người đều là chiến binh hung mãnh hiếu chiến, tất cả phải dựa vào nắm đấm mà nói chuyện.

Lúc trở về, Lô Ác Ác treo cái gùi lớn trên cổ, bên trong là một khóm nấm có màu sắc tươi đẹp quái dị và một đoạn cành cây đen sì, dáng vẻ hơi chật vật, bộ lông vũ sặc sỡ dính bùn đen, bên cánh phải còn rụng mất một mảng lông.

Nhìn thấy bộ dạng của Lô Ác Ác, ánh mắt Sở Tịch hơi trầm xuống, một khúc xương lớn trong tay "răng rắc" một tiếng. Ác Ác rất mạnh, hoàn toàn xứng đáng là bá chủ của khu rừng rậm này, vậy con thú nào có thể khiến Ác Ác chật vật như vậy?

Anh ném khúc xương bị bẻ gãy mất qua một bên, đi tới trước mặt Lô Ác Ác, vừa kiểm tra thân thể xem Lô Ác Ác có bị thương gì không vừa trầm giọng hỏi: "Ác Ác sao thành ra như vầy? Gặp nguy hiểm sao?"

Hơi sửng sốt một chút, Lô Ác Ác mới sực nhớ mình quên béng đi tới hồ sửa soạn lại lông vũ, đã vội chạy về hiến vật quý cho vợ rồi. Cậu cũng không xem là chuyện gì to tát, chuẩn bị dỗ dành mà tháo cái gùi xuống và mở nắp ra, lộ ra đồ vật bên trong.

Nấm này tuy là thứ tốt, nhưng lại sinh trưởng cạnh cây Quỷ nên rất khó hái. Lô Ác Ác ngậm lên một cây nấm, ném tới tay Sở Tịch, ngẩng đầu lên với ánh mắt hơi rụt rè, vợ tặng cho ta cái gùi xinh đẹp như vậy, đại vương ta cũng phải tặng vợ cây nấm quỷ ta thích ăn nhất mới được.

"Hả?" Sở Tịch cau mày, cây nấm trên tay có màu sắc tươi đẹp, hơn nữa hình dáng có hơi dị, "Mi là vì thứ này nên mới chật vật như vậy?" – Sở Tịch không quá chắc thứ là có phải là nấm hay không, bởi vì nó màu đỏ tươi và to dài, đầu nấm trên đỉnh chắc nịch mượt mà, những đường vân sặc sỡ quấn trên thân, cái vẻ ngoài này, hơi hèn mọn.

(Mỡ: có ai nhận ra nó giống cái chi hơm? *cười nham nhở*)

Lô Ác Ác gật gù, một chân đẩy cái gùi đến trước mặt Sở Tịch một cái, cánh nhọn chọt chọt cánh tay Sở Tịch, ra hiệu bảo anh nhận lễ vật mình tặng, cả "kê" đều lộ ra khí tức hơi chút ngượng ngùng.

Chôm đi một đống nấm quỷ như vậy suýt chút nữa làm cho lão cây Quỷ kia rút rễ rượt theo, cậu tuy rằng không sợ đối phương, tuy nhiên cũng hết cách rồi, chỉ đành chôm đồ rồi chạy thôi.

"Ta nhận" Sở Tịch liếc mắt nhìn thật sâu cây nấm tràn ngập cảm giác quỷ dị, giơ tay sờ sờ cái mỏ cứng rắn của Lô Ác Ác, không cho cậu cơ hội nhét thứ này vào miệng mình: "Đi tắm rửa sạch sẽ đi Ác Ác, về là ăn cơm được rồi."

"Ó...." Vui mừng hú lên một tiếng, Lô Ác Ác chạy véo đi mất, cậu đã sớm bị hương thơm vờn xung quanh khiến cho nuốt nước miếng ừng ực rồi.

Chờ bóng người Lô Ác Ác biến mất, Sở Tịch không chút biến sắc thở phào nhẹ nhõm, đem hết nấm quỷ ra từ trong gùi, nhét xuống tận đáy cái sọt của mình. Mặc dù biết những thứ Lô Ác Ác cho mình ăn chắc chắn đều là thứ tốt, nhưng anh không muốn thử cây nấm hèn mọn như vậy một chút nào.

Còn dư lại đoạn cây Quỷ này thì Sở Tịch nhận ra, chúng được thu hoạch rất ổn thỏa, chất lỏng chữa thương của nó còn tốt hơn so với dịch chữa trị gien cao cấp nhất Liên minh có cái giá trên trời, thời khắc mấu chốt còn có thể cứu mạng.

Cái gọi là toàn ngưu yến, chính là ngoại trừ lông, móng, sừng không thể ăn ra, những thứ khác đều có thể nấu ra các món ăn ngon có mùi vị khác nhau đa dạng, khiến người ta ăn một miệng đầy mỡ bóng nhẫy mà khen không ngớt.Liên minh Hoa hạ tiến vào thời đại tinh tế hơn ngàn năm thăng trầm mất đi không ít truyền thừa từ văn minh Trái Đất, nhưng văn hóa ẩm thực vẫn truyền thừa xuống và còn đổi mới không ngừng, đặc biệt là ẩm thực Trung Hoa, ở Liên minh khá có tiếng tăm. Trù nghệ của Sở tịch là được đích thân mẹ anh dạy cho, sớm đạt đến cảnh giới biến hóa thứ tầm thường thành thứ thần kỳ.

Thịt cuốn xốp giòn vàng óng, ngon! Sườn nướng thơm nức, bít tết, ngon! Bao tử hầm mềm mềm, ngon! Gân xào cay xé lưỡi, ngon! Ngon quá ngon quá tất cả đều ngon!

Ăn xong một bữa, Lô Ác Ác đi cũng không nổi nữa, no đến độ nằm ì một đống trong ổ cỏ mà lầm bầm. Sở Tịch ngồi cạnh xoa xoa cái bụng của cậu, đến khi trông thấy một tia lên án trong con mắt ngẫn lệ kia thì mới bất đắc dĩ nói: "Yên tâm đi, còn dư lại đều giữ lại cho mi mà, chờ tiêu hóa rồi ăn nữa."

Vừa phí mất sức chín trâu hai hổ mới đem Lô Ác Ác cách ly khỏi cái nồi, hơn nữa Sở Tịch không chút nào mà nghi ngờ, nếu mình không kéo đi, cái tên Lô Ác Ác này nhất định liều mạng thồn hết một con thú lớn gấp mấy lần bản thân.

Cật hóa, nếu ghép lại, Lô đại vương chính là gà chiến và là tiểu cật hóa bên trong.

* cật hóa: tham ăn. Tui muốn để chỗ này cho dễ thương.

Trấn an được Lô Ác Ác đang vô cùng không cam lòng, Sở Tịch đứng dậy ra ngoài dọn dẹp, dọn xong thì đi vào hốc cây, khoanh chân ngồi xuống cạnh Lô Ác Ác, anh nhất định phải mau chóng thích ứng thân thể mới của mình, phải triệt để nắm giữ thức hải của mình đã, việc luyên võ e rằng phải dừng lại.

Cây cối nơi đây đều lớn đến khủng bố, cái cây mà Lô Ác Ác chọn làm ổ rất lớn, hai người ở trong sinh hoạt là dư sức. Lô Ác Ác ăn uống no nê nằm chỏng vó lên trời, một cái cánh lặng lẽ vươn ra đặt lên đùi Sở Tịch, trong một lát thì ngủ thiếp đi.

Để thích ứng với thức hải được tử khí cải tạo ngốn hết bốn ngày của Sở Tịch, đây là nhờ mỗi ngày lúc mặt trời mọc đều theo Lô Ác Ác đắm mình trong kim quang tu luyện mới có thể nhanh như vậy, dù sao thì anh cũng không có công pháp tu hành, chỉ có thể dùng võ nhập đạo, tất cả đều tự mình chậm rãi tìm tòi.

Còn Lô Ác Ác sao, hy vọng con gà mờ lơ mơ này chỉ đạo Sở Tịch tu hành, chẳng bằng ôm hy vọng Sở Tịch có thể sáng tạo ra con đường tu hành của riêng mình, sau đó dạy ngược lại phép thuật cho cậu thì còn đáng tin hơn.

"Ầm!" Một con quái thú khổng lồ bị lăn vào cái hố lớn, Lô Ác Ác đứng trên mép hố thò đầu ra nhìn tới nhìn lui, ánh mắt dò xét một vòng trên thân thể con khủng long chim khổng lồ, cánh nhọn nâng cằm gà, lâm vào trạng thái suy tư thâm trầm – ăn miếng nào trước đây ta? Có thể nào vợ làm cho ta một bữa toàn khủng long chim yến?

Cái hố to này là để Sở Tịch xử lý nguyên liệu nấu ăn mà làm nên, cách hốc cây nơi họ trú ngụ khá xa, Lô Ác Ác cố ý túm một ổ địa giáp thú về đào cho. Ngoài ra còn có cái hố có tác dụng khác, ví dụ như hố xí hướng ngược lại ở phía xa xa, ao trữ nước, lãnh địa khu rừng trong vòng bán kính hai kilomet đều bị trưng dụng vào khu sinh hoạt của họ, dù sao thì địa bàn của Lô Ác Ác rất lớn, muốn ép uổng như thế nào thì làm.

Trước đây lúc Lô Ác Ác ở một mình, khi đó phải gọi là những tháng ngày thô lỗ bất kham. Hiện tại là người đã có vợ, Lô Ác Ác mới nhận ra, thì ra gà trống còn có thể hưởng thụ như vậy.

Cảm giác được vợ nuôi, ô hô phải gọi là sướng hết biết!

Ồ, sao hôm nay không thấy vợ đi ra ta?

Ở mép hố đợi một hồi lâu cũng không thấy tăm hơi Sở Tịch, Lô Ác Ác có chút không vui, rõ ràng mỗi ngày khi mình đem mồi về, vợ đều ra chào đón mình mà, rồi hỏi han một chút, rồi dịu dàng sờ sờ lông, rồi còn có khen ngợi nữa!

Sở Tịch ở trong hốc cây, bày ra trước mặt chính là da lông thú lớn lớn nhỏ nhỏ, trên tay anh là một con dao găm cắt gọn gàng miếng da báo đốm, dùng một loại lông trắng của loài chuột lông dài se thành những sợi dây để ở một bên, và rải rác một ít công cụ khác. Quần áo trước kia đã không thể mặc được nữa, nếu không làm một vài món quần áo da thú, không khéo phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà chạy mất.

Không sai, nam thần toàn năng Sở Tịch không chỉ có một thân trù nghệ siêu phàm, mà tay nghề những phương diện khác cũng tốt cả.

Lúc Lô Ác Ác khoan thai bước vào hốc cây, Sở Tịch đã làm xong một cái áo may ô bằng da thú, cùng quần cộc da thú, và anh đang suy nghĩ nên chọn chất liệu thích hợp để làm qυầи ɭóŧ.

Thân hình anh cao lớn, vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài thẳng tắp mạnh mẽ, cơ bắp và thịt trên người săn chắc, lúc mặc quân phục thì uy nghiêm lạnh lùng ẩn bên trong là khí tức cấm dục, lúc để trần thân trên để lộ tám múi cơ bụng thì cả người đều tràn đầy mùi vị nam tính mê người, mà bây giờ mặc áo may ô da thú sặc sỡ như vậy thì nhiều thêm mấy phần khí tức cuồng dã khiêu gợi.

"Ó óc ~" há hốc mỏ, Lô Ác Ác khẽ kêu một tiếng, tạo ra một âm thanh nhộn nhạo cong cong quẹo quẹo.

HẾT CHƯƠNG 13.

********

Ác Ác mode mê giai bật hết cỡ rồi quý vị =)) trùi ui chưa gì mà hai người đã ngọt muốn ê răng tui gòi OTL

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê, truyện Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê, đọc truyện Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê, Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê full, Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top