Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tọa Hoài Bất Loạn
Đỗ Hâm cẩn thận đưa quà đến tận tay Mạnh Thanh. Đó là một khẩu súng lục Browning hàng Đức mô phỏng, tuy chỉ là hàng mô phỏng thôi nhưng không kém hàng Mỹ xịn chút nào.Sau khi cửa xe mình bị bắn thủng mấy lỗ ở cổng Trung Ương, Phó Ngọc Thanh tức lắm. Cục cảnh sát thì sống chết mặc bay, anh đoán ngay là do nhà họ Lục làm. Anh biết là xé to chuyện thì chẳng đem lại lợi ích gì cho cả nhà họ Phó lẫn cho mình, thế là đành nhịn xuống, cả lão gia anh cũng giấu luôn, không cho người nhà biết.Anh có một anh bạn tên là Diệp Hãn Văn, hiện đang là vệ sĩ quân đội nhất đẳng trong phủ Tổng thống. Sau khi biết được vụ bê bối tình cảm này của anh, anh chàng đã cười anh một trận thối mũi, rồi nhân dịp sang Đức mua cho anh hai khẩu súng lục bán tự động cho anh mang theo người.Mạnh Thanh đã bảo muốn mời anh ăn cơm thì anh không thể tay không đi dự tiệc được. Nghĩ tới nghĩ lui, muốn gãi ngứa đúng chỗ thì chỉ có thuốc lá, rượu, với gái thôi. Khổ nỗi tặng mấy thứ này thì lại chẳng khác gì mọi người cả, bèn dứt khoát một mình một kiểu chọn súng.Nhìn thấy khẩu súng, khỏi phải nói Mạnh Thanh bất ngờ vô cùng, song lại hơi khó hiểu, “Tam gia, ngài đây là…”Phó Ngọc Thanh bèn cười: “Ông chủ Mạnh, tôi hiểu, người tập võ các ngài trước giờ vốn coi thường mấy mánh khóe lòe bịp của người Tây. Tôi cũng biết công phu ngài lợi hại nên chắc chẳng dùng gì đến cái món này đâu. Nhưng Phó Ngọc Thanh tôi là người thô thiển, nghĩ hoài nghĩ mãi mà chẳng thấy trong tay có thứ gì lọt được mắt ông chủ Mạnh. Cái này là tôi nhờ người mang từ Đức về để phòng thân, tổng cộng có hai khẩu, tôi giữ một khẩu cho mình, khẩu này cho ngài. Nếu ngài bằng lòng nhận tấm chân tình này của tôi thì xin hãy mang theo bên mình nhé.” Phó Ngọc Thanh nói rồi nâng chén kính hắn, uống cạn xong mới tiếp tục, “Ông chủ Mạnh, ngài cũng không cần phải đối xử với tôi như ân nhân đâu. Hôm nay tôi đến uống rượu với ngài là vì muốn kết bạn với ngài, nếu ngài bằng lòng làm bạn với tôi thì đừng khách khí như thế nữa, ngài xem có phải không?”Như có dự cảm trong lòng, Mạnh Thanh ngẩng lên nhìn anh, đáp cực kỳ trịnh trọng: “Tam gia, ngài quả là người có tâm. Khẩu súng này tôi xin nhận, cũng sẽ luôn mang theo bên mình.” Nói tới đó hắn dừng giây lát, rót đầy chén rượu xong nâng lên, đáy mắt hơi ánh lên, nghiêm túc nói, “Mạnh Thanh có đức có tài gì mà lại có thể kết bạn cùng với tam gia? Tam gia đã nể mặt tôi như thế, nếu tôi còn không biết ý thì chẳng phải là tự vả mặt mình sao? Hôm nay tôi rất phấn khởi, không thể không uống nhiều chút đỉnh, chốc nữa tam gia đừng cười tôi nhé!”Hắn dốc một hơi cạn nhẵn chén rồi cẩn thận cất khẩu súng đi.Lúc này đã có người dọn bát đũa và món nguội lên, Đỗ Hâm cũng đã được người khác dẫn đi, chắc là xuống bếp ăn cơm. Mạnh Thanh thấy mặt anh hơi đỏ thì bỗng cười: “Tam gia cứ uống từ từ thôi, tôi không phải người ngoài, tam gia không cần phải xã giao với tôi đâu, cứ ăn thật ngon là được rồi.”Đương nhiên Phó Ngọc Thanh biết mình hễ uống rượu vào là lại dồn hết lên mặt, bèn cười cười sờ sờ mặt: “Ông chủ Mạnh oách thật đấy nhé, mời tôi đến hẳn nhà Triệu ăn cơm luôn. Hồi trước tôi ăn ở nhà Triệu có một lần thôi mà nhớ mãi, mỗi tội chẳng có cơ hội đến ăn lần nữa, trùng hợp thế nào mà hôm nay lại hẹn nhau ở đây, ông chủ Mạnh biết chọn chỗ thật.”Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tọa Hoài Bất Loạn, truyện Tọa Hoài Bất Loạn, đọc truyện Tọa Hoài Bất Loạn, Tọa Hoài Bất Loạn full, Tọa Hoài Bất Loạn chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!