Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tọa Hoài Bất Loạn
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn sẽ thề nghiêm trọng tới vậy, đến lúc hoàn hồn muốn ngăn lại thì đã muộn mất rồi.Anh hối hận quá đỗi, sao mới vừa rồi còn đang bực dọc mà chưa chi đã bay biến là thế nào, anh vội vàng nói: “Ông chủ Mạnh, ngài nói thế là xem nhẹ tôi rồi! Vợ bạn sao dám khinh? Chẳng nhẽ đến điều đó mà Phó Ngọc Thanh tôi còn không hiểu ư?”Mạnh Thanh toan mở miệng, Phó Ngọc Thanh lại ngăn hắn lại, nghiêm túc nói: “Cô Lạc rất tốt, nhưng tôi không có cái ý ấy với cô ấy,” nói đến đây anh nở một nụ cười, không để tâm đến chuyện này nữa mà quay sang rầu rĩ: “mấy chuyện bê tha mất mặt của tôi ông chủ Mạnh đã chứng kiến tận mắt rồi. Người khác thì thôi cũng đành, nhưng nếu cả ông chủ Mạnh cũng bảo tôi thích Hồng Hoa thì oan cho tôi quá. Tôi nào có suy nghĩ đấy đâu?”Mạnh Thanh nghe câu đầu thì vui hẳn, đáy mắt cũng có hồn hơn rất nhiều, có điều nghe nốt câu sau thì tự dưng lại im lặng, mặt mày cũng có vẻ hơi xanh xao, khó coi vô cùng. Phó Ngọc Thanh chẳng biết mình vừa nói sai cái gì nữa, liệu có phải chuyện giữa anh với Lục công tử quá lố bịch nên Mạnh Thanh nhớ lại mới khó chịu ra mặt như vậy chăng.Mạnh Thanh không nói gì, bầu không khí tức thì trở nên gượng gạo. Có lẽ hắn cũng nhận ra, đành cười gượng: “Mạnh Thanh đang nói thật, nếu tam gia thích Hồng Hoa thì cũng không sao. Tôi với Hồng Hoa giống như anh em vậy, nếu tam gia thích, cần tôi giúp đỡ… thì kỳ thực cũng không phải không thể. Tóm lại xin tam gia đừng nghĩ nhiều, hôm trước là tôi khiếm nhã, tôi…” đến đây thì hắn mắc họng một lúc lâu, rồi cuối cùng đành dừng luôn lại ở đó, biểu cảm vô cùng chật vật.Vừa rồi Mạnh Thanh thề trịnh trọng như thế là đủ để thấy sự chân thành của hắn rồi, tuy Phó Ngọc Thanh không tin khi hắn bảo mình với Lạc Hồng Hoa giống anh em, song cũng không tức giận mà chỉ còn băn khoăn, anh tự nhủ, đừng vì mình mà hai người bọn họ phải xa cách nhé. Rồi anh lại nghĩ, chắc là có việc thật nên mới đi Thường Châu, tuy trong lòng vẫn còn chút ngờ vực, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa.Phó Ngọc Thanh đáp, “Cũng là tại tôi nữa. Tôi thực sự không nên đùa với ngài như vậy, ông chủ Mạnh rộng lượng thật đấy, chắc ngài không giận tôi đâu nhỉ, chứ không thì có khi vừa thấy mặt tôi đã quay đi luôn rồi ấy chứ.”Mặt Mạnh Thanh căng lên đỏ bừng, hắn vội vàng nói: “Tam gia, hôm đó nói thật tôi… tôi cũng không biết sao lại thế nữa, tôi thấy ngại quá chừng, tôi không nên xen vào chuyện của tam gia, tam gia muốn làm gì cũng nào có đến lượt tôi nói ra nói vào? Tôi…” hắn nói năng loạn xị ngậu mất một lúc, Phó Ngọc Thanh không nghe nổi nữa, mới vội cười cắt ngang hắn: “ngài về sao không đến tìm tôi? Quanh co lòng vòng tìm Hà Ưng Mẫn làm gì?”Bị anh chọc một cú không nương tay, Mạnh Thanh đành phải ngượng ngùng thừa nhận: “Tôi nghe nói mấy hôm nay ngài Hà hay đi xem hí với tam gia nên mới đi tìm anh ta.”Phó Ngọc Thanh vừa buồn cười vừa giận, nghĩ bụng, không muốn trở mặt với mình, cũng đã quay về Thượng Hải rồi, thế mà còn không đi tìm mình? Mặc dù không biết chỗ mình ở thì vẫn có thể đến nhà Phó hỏi mà, sao còn phải bắc cầu qua Hà Ưng Mẫn làm gì. Ai không biết còn tưởng hai chúng ta to tiếng banh chành luôn rồi đấy.Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tọa Hoài Bất Loạn, truyện Tọa Hoài Bất Loạn, đọc truyện Tọa Hoài Bất Loạn, Tọa Hoài Bất Loạn full, Tọa Hoài Bất Loạn chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!