Toàn Trí Độc Giả

Chương 31: Địa chủ (4)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Toàn Trí Độc Giả

Sau khi Bihyung biến mất, hàng tá người bình thường xuất hiện ở nhà ga số 3.

Vào lúc này, chỉ có duy nhất một phòng ở đây.

Không có kẻ nào mạnh ở đây, vì thế những người kia bắt đầu t·ấn c·ông lẫn nhau.

“C·hết đi! C·hết đi!”

[Còn 30 phút nữa cho đến khi kịch bản thứ ba bắt đầu]

Trong cái cảnh hỗn loạn này, tôi im lặng đọc Con đường Sinh tồn. Có lẽ kịch bản hôm nay sẽ diễn ra giống như những gì tôi nghĩ. Để có thể sống sót, tôi không được phép bỏ lỡ mất một từ nào.

[Ngươi đang làm gì thế?]

Cùng lúc với lời nói của Bihyung, tôi nghe thấy thông báo.

[Chòm sao ‘Tù nhân của Vòng kim cô’ đang tự hỏi về việc bạn làm]

Tôi tắt điện thoại theo phản xạ. Có điều tôi vẫn chưa hiểu. Vì lí do gì mà những chòm sao không hề đề cập đến việc tôi đọc ‘Con đường Sinh tồn’?

Trong nguyên tác, các chòm sao đã phát hiện ra rằng Yoo Jonghyuk là một trùng sinh giả và đặt câu hỏi về tính công bằng. Sẽ là điều bình thường nếu họ đặt câu hỏi về những dòng chữ tôi đang đọc đây.

[Ngươi đang làm gì với cái bản thảo trống trơn đó thế? Tất cả các chòm sao đang phát điên về thất vọng vì ngươi kìa!]

…Bản thảo trống?

Tôi bật điện thoại lên một lần nữa. Con đường Sinh tồn hiện lên.

“Ý anh là về cái này à?”

[Tất nhiên! Ngươi định làm gì với cái trang đó thế? Ngươi sẽ c·hết nếu cứ ở yên một chỗ. Ha, ta đã tin tưởng và kí hợp đồng với một kẻ thế này cơ đấy.]

Tôi nổi hết cả da gà.

Dokkaebi không thể nhìn thấy những “dòng chữ” này. Nếu đến cả dokkaebi, những kẻ được giao quyền quản lý hệ thống, không thể đọc được thì các chòm sao chắc chắn cũng thế.

Vậy thì người đã cho tôi những dòng chữ này… Anh ta là thứ tồn tại thế nào đây?

“Kuaack!”

Tiếng la cuối cùng vang lên. Cuối cùng, chủ nhân của khu vực thứ 3 này đã được xác định.

[Khu xanh 1/1]

“…Đừng đến gần đây”.

Một cậu nhóc chĩa dao vào tôi. Ngạc nhiên thay, chủ nhân ở đây lại là cậu bé đã dẫn đường cho chúng tôi một lúc trước. Tôi vẫn chưa biết tên cậu ta nữa.

“Đừng lo, tôi không c·ướp phòng của cậu đâu”.

Tôi nói thế để trấn an cậu nhóc. Vào khoảnh khắc tôi có suy nghĩ đó.

“Thật sao? Anh trong có vẻ khá thoải mái đấy Ahjussi. Anh muốn c·hết à?”

Tôi không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai.

“Cô trông có vẻ rảnh rỗi nhỉ”.

“Chẳng ai động vào phòng của tôi cả. Tôi sẽ đưa bất cứ kẻ nào dám làm thế xuống địa ngục”.

Lee Jihye xoay thanh kiếm màu xanh sẫm vòng vòng. Dựa trên chỉ số thì có thể thấy rằng, chẳng ai ở nhà ga này có thể đánh lại cô ấy, trừ ra Yoo Jonghyuk và những gã đến từ Liên minh Địa chủ. Lee Jihye quan sát tôi một cách cẩn thận và mở miệng.

“Tôi không muốn anh c·hết, Ahjussi. Anh đã gây kha khá ấn tượng với sư phụ vào lúc trước”.

“Đừng lo. Tôi không c·hết đâu, kể cả khi không tìm được phòng cho mình đi nữa”.

Đó là sự thật. Tôi chẳng cần phải c·hết kể cả khi không tìm được phòng. Điều này đã được chứng minh bởi một người đàn ông của sự bất khả thi nào đó. Điều này mới chỉ diễn ra ba ngày trước thôi.

Lee Jihye nheo mắt lại.

“Ahjussi, anh có biết mình vừa nói gì không?”

“Có”.

“Ahjussi, anh mạnh không? Bằng sư phụ chứ?”

Sau đó, Yoo Jonghyuk xuất hiện sau lưng Lee Jihye.

“Dừng lại và trở về phòng của mình đi.

“Ah… yup. Thưa sư phụ”.

Lee Jihye ngoan ngoãn rời đi và Yoo Jonghyuk quay về phía tôi.

“Ngươi đang định chiến đấu với lũ quái vật à?”

Tôi nhún vai.

“Ngươi sẽ c·hết, và cả đồng đội của ngươi nữa”.

“Cái đó thì còn phải xem lại”.

Có một biểu cảm bất định xuất hiện trên gương mặt của Yoo Jonghyuk. Tôi k·hông k·ích hoạt Quan điểm của Toàn trí Độc giả. Không phải biểu hiện nào cũng có thể miêu tả bằng lời.

[Còn 20 phút cho đến khi kích bản chính thứ 3 bắt đầu]

Có tiếng mọi người xuống cầu thang. Lee Hyunsung, Lee Gilyoung và Yoo Sangah. Nhìn vào biểu cảm tối tăm của họ, kết quả đúng như tôi dự đoán. Yoo Sangah mở miệng với biểu cảm ảm đạm trên khuôn mặt.

“Phòng… Không còn…”

“Ổn thôi. Quan trọng hơn, Heewon-ssi đâu rồi?”

“Cô ấy đang thương lượng ở trên kia”.

Vừa dứt lời, Jung Heewon nhảy từ trên xuống với một tiếng la lớn.

“2.000 xu một đêm? Chúng đang đùa đấy à? Tôi thực sự muốn cho chúng một trận”.

Jung Heewon, người đang bị kích động, khịt mũi và nói.

“Dokja-ssi, anh có biết chuyện gì đang diễn ra trên kia không? Không–”

“Họ bất ngờ tăng giá phải không?”

“Eh… Anh biết rồi sao?”

Điều này hoàn toàn có thể đoán trước được. Những người thuê nhà sẽ c·hết nếu họ không tìm được phòng trong vòng 20 phút nữa. Chẳng có gì lạ nếu những tên địa chủ tăng giá lên.

“Dokja-ssi có tìm được gì không?”

“Không”.

“Ah…”

Tôi nhìn mặt từng người trong số họ. Cuối cùng, thời điểm tôi chờ đợi đã đến.

“Tôi có hai cách”.

Mắt họ sáng lên khi nghe thấy thế. Tuy nhiên, phương pháp của tôi sẽ phản bội lại với mong ước của họ.

“Cách đầu tiên sẽ giúp cho chúng ta sống sót một cách dễ dàng”.

Mắt Jung Heewon nheo lại.

“Thường thì cách thứ hai… Nó là gì?”

“Phương pháp thứ hai rất khó khăn. Khả năng cao là một trong số chúng ta sẽ c·hết”.

“Eh… Không thể nào như thế được. Tôi chọn cách đầu tiên”.

“Những người còn lại thấy thế nào?”

Lee Hyunsung là người đầu tiên đáp lại.

“Cách đầu tiên rất tốt nếu mọi người đều có thể sống”.

Lee Gilyoung gật đầu. Chỉ còn Yoo Sangah là do dự.

“…Tôi có thể biết nó là gì không?”

Tôi gật đầu và đưa họ đến khu quá cảnh ở đường thứ 4.

“Đây là cách đầu tiên”.

Những người đồng đội nhìn vào nơi tôi chỉ. Có năm người bao gồm đàn ông và phụ nữ đang run rẩy ở đó.

[Khu xanh 5/5]

“Phòng họ đang ở có chính xác 5 chỗ. Năng lực cá nhân của họ cũng không cao. Nếu năm người chúng ta…”

“Đợi đã, Dokja-ssi…”

“Phải, g·iết họ và chiếm lấy căn phòng đó”.

Sự run sợ tăng lên trước lời nói bình tĩnh của tôi. Jung Heewon làm một biểu cảm bị tổn thương nghiêm trọng.

“…Ai mà không biết phương pháp đó chứ?”

“Nếu Hyung nói thế, em sẽ làm”.

Lee Gilyoung là người đầu tiên lên tiếng.

“Em không sợ. Em sẽ làm”.

“Không được, Gilyoung!”

Yoo Sangah nắm lấy vai của Lee Gilyoung. Tôi cố tình trưng ra một vẻ mặt không quan tâm.

“Họ cũng đã g·iết người khác để có được căn phòng đó. Nói thật, chúng ta chẳng thể vượt qua được những kịch bản trong tương lai nếu không làm được việc này”.

“Dokja-ssi”. Jung Heewon ngập ngừng. “Tôi đã g·iết người khi ở ga Geumho. Tôi làm thế vì tôi muốn và sẽ không hối hận. Nhưng”.

Jung Heewon có một biểu cảm đau đớn trên khuôn mặt.

“Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tiếp tục g·iết chóc. Không ai muốn trở thành quái vật cả”.

“…”

“…Dokja-ssi, tôi muốn nghe về cách thứ hai”.

Tôi nhắm mắt lại một chút với câu nói của Lee Hyunsung.

“Tôi hiểu suy nghĩ của anh”.

Đúng, thế này là đủ rồi.

“Hãy thực hiện phương án hai nào”.

Biểu cảm của những người đồng đội có vẻ đã sáng sủa lên một chút. Thực tế thì, tôi đã định dùng cách thứ hai ngay từ ban đầu.

Giết chóc là cách đơn giản nhất để sống sót. Tuy nhiên, tôi không thể nào thu hút được sự chú ý của các chòm sao nếu chọn cách dễ dàng.

Tuy nhiên, cách thứ hai cần một sự quyết tâm đáng kể. Tôi cần kiểm tra sự quyết tâm của những người đồng đội. Tôi phải biết họ đang thực sự nghĩ gì.

Jung Heewon cười lớn.

“…Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu anh đã định thực hiện phương pháp thứ hai, vậy anh còn nói về cách kia làm gì?”

“Tôi không định thử thách mọi người. Bất kể mọi người chọn phương pháp nào, tôi cũng sẽ không phản đối”.

Tôi xoa đầu Lee Gilyoung, người đang nhìn tôi với ánh mắt khó chịu. Yoo Sangah thở dài và mở miệng.

“Dokja-ssi thực sự rất phiền đó”.

“Xin lỗi vì tôi không phải là người tốt nhá”.

“Vậy phương pháp thứ hai là gì?”

“Cách này thì không cần g·iết ai cả. Tuy nhiên, nó cực kỳ khó khăn”.

Cùng với tông giọng nặng nề của tôi, những người đồng đội trở nên kiên định.

“Nếu theo cách thứ hai thì mọi người phải nghe lời tôi một cách vô điều kiện. Làm ơn tin tưởng tôi, kể cả khi nó có vô lí đến mức nào. Nếu dù chỉ một người không tin tưởng tôi thôi…”

“…”

“Chúng ta sẽ c·hết hết”.

Ai đó nuốt nước bọt. Tất cả mọi người gật đầu gần như cùng lúc. Lee Hyunsung nói.

“Tôi tin anh. Tôi vẫn còn sống được là nhờ Dokja-ssi”.

[Còn năm phút nữa cho đến khi kịch bản thứ ba bắt đầu]

“Vậy thì đi theo tôi”.

Tôi và đồng đội di chuyển dọc theo đường ray số 3. Chúng tôi vượt qua cái cửa kính vỡ và đứng trước đường hầm dẫn đến ga Euljiro-3.

Bên trong cái đường hầm tối tăm đó, tôi nhìn thấy một “khu đỏ” đang toả sáng. Có lẽ quái vật sẽ được tạo ra ở đó. Chúng sẽ quét qua ga thứ 3 và dần đi lên trên mặt đất.

Lee Hyunsung hỏi một cách lo lắng.

“…Chúng ta sẽ chiến đấu với quái vật ở đây sao?”

“Không. Nếu chúng ta chiến đấu với quái vật ở đây, chúng ta sẽ c·hết chắc”.

Chiến đấu với lũ quái vật ở đây cho tới lúc bình minh mà không có khu xanh chính là việc bất khả thi.

Lần này, Jung Heewon là người hỏi.

“…Vậy chúng ta sẽ chạy thẳng đến khu Dongdea?”

“Như thế cũng không được. Khi kịch bản bắt đầu, chúng ta sẽ c·hết lập tức khi rời Chungmuro”.

“Vậy…”

“Việc này cần nhiều người thực hiện. Jung Heewon-ssi, Yoo Sangah-ssi và Lee Hyunsung-ssi. Ngay khi lũ quái vật xuất hiện, hãy chạy thẳng đến chỗ xuất phát của chúng”.

“Huh…”

“Hiểu chứ? Hãy chạy thẳng đến chúng, và ngay trước khi chạm trán thì hãy nhìn sang bức tường bên trái. Khi đó, mọi người sẽ hiểu ý tôi”.

Mọi người vẫn chưa hiểu những gì tôi nói. Tuy nhiên, không còn nhiều thời gian để giải thích nữa.

“Tin tôi hoặc tất cả sẽ c·hết. Và đừng quên nhìn vào bức tường bên trái”.

“Tôi hiểu rồi, Dokja-ssi”. Yoo Sangah có vẻ đã hiểu ý tôi và trả lời đầu tiên.

“Tôi đã nói rồi đấy. Mọi người cần phải chạy ngay khi lũ quái vật bắt đầu xuất hiện”.

Tôi cầm một viên đá và ném vào đường hầm. Nó chạm vào gì đó và toé lửa. Jung Heewon và Lee Hyunsung gật đầu như đã hiểu.

“Còn Dokja-ssi thì sao?”

“Tôi sẽ tìm cách khác cùng Lee Gilyoung”.

Phương pháp này không thể thực hiện trừ khi đồng đội tin tưởng vào tôi. Ai sẽ đi ngược lại thường thức và thực hiện một cuộc t·ấn c·ông t·ự s·át bằng cách lao thẳng vào lũ quái vật chứ.

Thứ còn lại chính là sự quyết tâm của họ.

[Kịch bản thứ 3 đã được khởi động]

Rào chắn ở đường hầm dẫn đến Euljiro-3 đã biến mất.

“Chạy!”

Cả ba người bắt đầu chạy đi ngay khoảnh khắc tôi hét lên.

Grrr.

Quái vật bắt đầu được tạo ra trong khu đỏ. Chúng chủ yếu là chuột đất hạng 9. Sau đó, phần còn lại được lấp đầy bởi quái vật được xếp ở trung bình của hạng 9, lũ ‘grool’.

“Kuoooooh!”

Một loại quái vật với cái bờm màu đen và hình dáng như một con gấu. Thứ giống cái sừng trên trán chúng trông đầy vẻ đe doạ”.

Một con thì khá dễ xử lý. Vấn đề chính là số lượng. Những hàng quái vật kia vốn đã không phù hợp để được gọi là một ‘nhóm’ rồi. Chúng tôi sẽ c·hết nếu đối đầu với làn sóng đó.

Khoảnh khắc Lee Hyunsung chạm trán với con groll đầu tiên, tôi hét lên.

“Lúc này!”

Yoo Sangah là người đầu tiên thấy nó. Ô màu xanh lục đang toả sáng lung linh trên tường.

“Ah–”

Ánh sáng chỉ xuất hiện trong phút chốc. Khoảnh khắc Yoo Sangah chạm vào bức tường, nó toả ra ánh sáng rực rỡ.

[Khu xanh 1/3]

Jung Heewon nhanh chóng chạm vào ô màu xanh phía sau cô ấy.

[Khu xanh 2/3]

Tuy nhiên, Lee Hyunsung đã canh giờ thất bại. Đó là vì lũ chuột đất đã bám vào tấm khiên của anh ấy.

“Lee Hyunsung-ssi! Bắt lấy!”

Lee Hyunsung nắm lấy “sợi chỉ” mà Yoo Sangah ném ra. Nhờ vào sức mạnh của hai cô gái, Lee Hyunsung bay trong không khí và chạm được vào bức tường.

[Khu xanh 3/3]

Tốt.

Grrrrrrr!

Lũ quái vật lườm họ, nhưng khi họ tiến vào khu xanh thì chúng không t·ấn c·ông nữa.

“Dokja-ssi!”

Yoo Sangah hét về phía tôi nhưng không còn thời gian mà nhìn lại nữa. Tôi đã chuẩn bị để chạy cùng với Lee Gilyoung trên lưng rồi.

「 …Trong kịch bản chính thứ ba, có những khu xanh ẩn. Chúng được kích hoạt trên những bức tường đặc biệt và chỉ xuất hiện khi kịch bản bắt đầu… Nếu bạn nghĩ về việc này, con người là những kẻ duy nhất áp đặt khái niệm ‘phòng’ lên chúng. 」

Trong Con đường Sinh tồn, Yoo Jonghyuk đã phải trải qua nhiều lần trùng sinh mới có thể tìm được vài khu xanh bị ẩn ở Chungmuro.

Ở thềm nhà ga số 3, có hai khu xanh giống thế nữa.

Kiiiii!

Những con chuột đất bám theo và cắn vào đùi tôi. Những đòn t·ấn c·ông yếu ớt đó không nghiêm trọng do thể chất rất cao của tôi, nhưng việc tích tụ lại là cả một vấn đề.

Kwack!

Lee Gilyoung t·ấn c·ông vài con chuột từ lưng tôi. Tuy nhiên, chúng quá đông. Thêm nữa, lũ groll quá đông.

Vài mét phía trước, có một cậu nhóc nhìn tôi với ánh mắt kinh hãi.

[Khu xanh 1/1]

Trong khoảnh khắc, tôi đã bị cám dỗ bởi ý muốn chọn cách dễ dàng.

[Hahahaha! Tình huống này thật thú vị. Vậy thì như hôm qua, nên có một h·ình p·hạt chứ nhỉ?]

Lời nói của con Dokkaebi được theo sau bởi tin nhắn hệ thống.

[Một h·ình p·hạt đã được thêm vào]

[Một số khu xanh vốn có đã biến mất]

“K-Không! Uack, aaaaack!”

Những tiếng la hét vang vọng khắp ga Chungmuro này. Và nguồn phát gần nhất chính là cậu nhóc phía trước tôi đây.

Kwajijijik!

“Aaaaack!”

Ngay khi khu xanh biến mất, cơ thể nhỏ bé của cậu nhóc bị lũ chuột đất nghiền nát.

Nhờ vào cơ thể cậu nhóc mà tôi đã có đủ thời gian để chạy qua hành lang. Tuy nhiên, lũ quái vật ở phía sau cánh cửa kính vỡ kia đã chặn toàn bộ con đường.

Tôi giấu Lee Gilyoung phía sau và lấy ra thanh Vẹn Tín. Lưỡi kiếm được cấu tạo từ Bạch Tinh Thuần Năng nhanh chóng đẩy lùi lũ quái vật đang lao đến.

Tuy nhiên, số lượng của chúng không hề giảm xuống. Kẻ duy nhất có thể chiến đấu với lũ này đến khi bình minh lên, Yoo Jonghyuk quả là 1 con quái vật. Tôi không nghĩ rằng mình có thể làm thế, kể cả khi đầu tư toàn bộ xu của mình vào chỉ số.

Vào lúc này, Lee Gilyoung lên tiếng.

“Hyung, anh biết đấy…”

“Để sau đi, anh đang bận”.

“Anh có thể bỏ em lại mà”

“…Gì cơ?”

“Em thực sự không hiểu. Tại sao anh lại cứu em, Hyunsung hyung và các Noona? Nếu chỉ có 1 mình… anh sẽ sống sót được một cách dễ dàng”.

Cậu nhóc nói một cách bình tĩnh như thể đang trăn trối vậy. Mà có lẽ tâm trí cậu nhóc đ·ã c·hết từ lâu rồi.

“Ừ, em nói đúng”. Một con chuột đất nữa ngã xuống đất mà thiếu mất cái đầu. “Đúng là sống, ăn và sinh tồn một mình thì thoải mái thật, nhưng…”

Tại sao tôi lại hành động thế này? Nếu ai đó hỏi tôi như thế, thì tôi cũng không thể trả lời một cách chính xác. Tuy nhiên, có một điều mà tôi dám chắc.

“Anh biết một cuốn tiểu thuyết có nội dung đi theo hướng đó và bị hủy hoại”.

“Huh?”

Tôi đã nghĩ nhiều về việc này, nhưng tôi không phải là một vị cứu tinh. Tôi cũng chẳng phải anh hùng hay gì đó tương tự thế. Nhưng…

Cặp mắt của Lee Gilyoung run rẩy. Tôi bế cậu nhóc lên lưng lần nữa và nói.

“Bám chắc nhé”.

Tôi sẽ không để Lee Gilyoung phải c·hết, ít nhất là hôm nay.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Toàn Trí Độc Giả, truyện Toàn Trí Độc Giả, đọc truyện Toàn Trí Độc Giả, Toàn Trí Độc Giả full, Toàn Trí Độc Giả chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top