Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 44: Ngoan ngoãn không nên cử động, người ta muốn hôn một cái.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chung Minh ồn ào xong thì cúp điện thoại, Bạch Cẩn Niên nắm di động, sau mấy giây không ý kiến, nhận mệnh mặc thêm áo khoác đi ra ngoài.


Trần Tịnh Nhất nằm trên sô pha xem TV thấy Bạch Cẩn Niên đi ra ngoài hỏi: "Đã trễ thế này cậu còn muốn đi làm a?"


"Đi tìm ngu ngốc tính sổ."


"Ngu ngốc?" Trần Tịnh Nhất vừa mới nghi hoặc, Bạch Cẩn Niên đã dùng lực đóng cửa lại.


Lúc Bạch Cẩn Niên lái xe tới nhìn thấy Tống Thạch Sơn lay lay thân mình Chung Minh: "Tiểu Chung, Tiểu Chung, em dậy đi."


Bạch Cẩn Niên hít thật sâu, đem cơn thịnh nộ nén xuống. Bạch Cẩn Niên đi qua cũng không liếc Tống Thạch Sơn một cái, kéo Chung Minh, vỗ nhẹ mặt của nàng: "Này, cô dậy đi. Tôi đến rồi."


Chung Minh nghe thấy giọng Bạch Cẩn Niên thật sự mở to mắt, đột nhiên nở nụ cười, mềm yếu như không có xương vòng lấy cổ Bạch Cẩn Niên, mặt cọ tới cọ lui trên mặt Bạch Cẩn Niên, dùng giọng điệu làm nũng không giống bình thường nói: "Cô đến thật nha? Thật vậy sao..... Tôi nghĩ cô không cần tôi..."


Bạch Cẩn Niên không chống đỡ được Chung Minh say không còn biết gì, sắp không đứng thẳng được, đành phải miễn cưỡng tựa vào lưng sô pha. Không một câu oán giận ngược lại thật ôn hòa nói, "Không phải không cần cô, tôi không phải đã đến sao."


Tống Thạch Sơn nhìn hai người trước mặt đối thoại cực kì mờ ám, thở cũng không dám thở mạnh.


Đây là truyền thuyết..... Bách hợp sao?


"Tỉnh rồi, ừ? Tôi đưa cô về nhà." Bạch Cẩn Niên giống như đang dỗ dành đứa trẻ Chung Minh.


"Không muốn về nhà." Chung Minh nói.


"Không muốn về nhà sẽ không về nhà, cô muốn đi đâu tôi cũng cùng cô đi." Trấn an xong, Bạch Cẩn Niên cũng không thể thuận lợi nâng Chung Minh dậy, dù sao là một nữ nhân, muốn lấy sức lực nữ nhân để đỡ một nữ nhân đang say rượu là chuyện khó khăn.


Vì thế, Bạch Cẩn Niên đưa mắt nhìn người vẫn bị xem nhẹ - Tống Thạch Sơn.


"Làm phiền." Bạch Cẩn Niên mở miệng, "Có thể giúp tôi đỡ Chung tiểu thư lên xe của tôi không?"


Bạch Cẩn Niên ngữ khí khiêm tốn lễ phép, Tống Thạch Sơn chỉ có thể gật đầu.


Tống Thạch Sơn phí hết sức mới có thể đem Chung Minh bỏ vào ghế phía sau, Bạch Cẩn Niên hướng hắn nói cám ơn, đem cửa xe đóng lại, chiếc xe chạy đi, để lại một mình Tống Thạch Sơn đứng tại chỗ.


Kì quái, Tống Thạch Sơn cảm thấy việc này có điểm gì là lạ.


Xem a, việc này có điểm không đúng phải không. Tống Thạch Sơn đem chuyện tối hôm nay sắp xếp lại trong lòng một lần: Hôm nay là sinh nhật của tôi, sau đó Tiểu Chung theo tôi đi ăn cơm, kết quả tôi không uống nhiều cô ấy lại uống rất nhiều, sau đó cô ấy lại gọi tổng giám có scandal với cô ấy tới, tiếp theo thì tôi giúp tổng giám đem Tiểu Chung đang cùng tôi hẹn hò đưa đến xe của tổng giám, tiếp theo nữa tổng giám chở "Chuẩn bạn gái" của tôi rời đi.


Gì cũng chưa lưu lại.


Này! Đây là lừa con nít sao! Tống Thạch Sơn lúc này mới kịp phản ứng hắn đã phạm phải sai lầm ngu xuẩn động trời như thế nào.


Chung Minh vốn là yên ổn nằm ở ghế sau, lái xe đến nửa đường thì Chung Minh bắt đầu ồn ào phải dừng xe. Bạch Cẩn Niên thong thả thở một hơi, dừng xe lại. Thấy Chung Minh muốn mở cửa xe đi, Bạch Cẩn Niên nghĩ Chung Minh muốn nôn, nhanh chóng đậu xe ven đường, lao xuống đỡ lấy tiểu tổ tông. Tiểu tổ tông dựa vào người Bạch Cẩn Niên đi xuống xe, Bạch Cẩn Niên hỏi: "Muốn nôn sao?"


Chung Minh lắc đầu.


Không đợi hỏi thêm Chung Minh liền hôn Bạch Cẩn Niên. Bạch Cẩn Niên không dự đoán được sẽ bị hôn, biểu tình dại ra một chút, Chung Minh liền thừa cơ ôm hông Bạch Cẩn Niên lắc lắc lắc lắc. Bạch Cẩn Niên dường như đem hết khí lực mới chống đỡ được, cảm giác Chung Minh lại muốn hôn, Bạch Cẩn Niên né qua một chút vỗ vỗ lưng Chung Minh ôn nhu khuyên giải: "Đây là trên đường lớn, không nên như vậy."


"Về nhà sẽ không cho hôn!" Chung Minh còn ầm ĩ cáu kỉnh.


Bạch Cẩn Niên nhìn lên trời trầm mặc một hồi, lại cúi đầu mở cửa xe ra, đem bạn nhỏ liều lĩnh này nhét vào, bản thân ngồi vào ghế lái. Xe vừa chạy Chung Minh liền nằm trên đùi Bạch Cẩn Niên, bất động, không biết là ngủ hay chưa. Bạch Cẩn Niên thật tình hi vọng Chung Minh là đang ngủ, như vậy mới có thể đem Chung Minh về nhà.


Bạch Cẩn Niên lo lắng một mình không thể đem Chung Minh xuống xe, không chừng Trần Tịnh Nhất có thể giúp được, vì thế Bạch Cẩn Niên lái xe trở lại nhà mình, gọi Trần Tịnh Nhất xuống lầu chuyển người.


"Ô, Tiểu Chung Tử tại sao lại say thành thế này? Bạch Bạch cậu đem con người ta về như vậy là sai nha." Trần Tịnh Nhất cảm thán.


Bạch Cẩn Niên lười cùng Trần Tịnh Nhất biện giải, ra lệnh một tiếng: "Khiêng!"


Chuyển người là cả quá trình chật vật, thật vất vả đem con ma men lên giường, con ma men tỉnh lại.


"Bạch Cẩn Niên." Chung Minh gian ác cười cười, hình tượng này hết sức không ổn, làm cho hai người đang đứng ở đây phải cứng đờ.


"Cô lại đây!" Chung Minh rõ ràng còn say.


Bạch Cẩn Niên ngoan ngoãn đi qua: "Cô lại làm sao vậy?"


Chung Minh trò cũ diễn lại, ôm cổ làm Bạch Cẩn Niên ngã xuống giường, hai người liền dây dưa đan vào nhau.


"Chung Minh...." Bạch Cẩn Niên thấy Trần Tịnh Nhất đứng ở một bên sắc mặt trắng bệch. Hai tay đỡ lấy bả vai Chung Minh trừng lớn mắt nhìn Trần Tịnh Nhất nói:


"Không nên hiểu lầm."


Trần Tịnh Nhất thiện lương cười: "Mình đêm nay đến khách sạn ở đây."


"Cậu ít ở đây bỏ đá xuống giếng!" Bạch Cẩn Niên sắp bị Chung Minh ép tới không thở nổi.


"Yên tâm, mình tuyệt đối là một người bạn trung thành." Trần Tịnh Nhất nói đi là đi, mặc thêm áo khoác cầm ví lên, thật có khí phách biến mất.


"Này, này...." Bạch Cẩn Niên tuyệt đối không phải có ý này a! Nhưng con ma men nằm trên người rốt cuộc là có ý gì thì Bạch Cẩn Niên không dám chắc. Một giây sau khi Trần Tịnh Nhất đem cửa phòng đóng lại liền bị Chung Minh đè ép, môi Bạch Cẩn Niên bị giày xéo. Bạch Cẩn Niên nằm trên giường, từ từ nhắm hai mắt không phản kháng, cũng không có động tác hùa theo, chỉ mặc cho người phía trên hôn.


Chung Minh hôn nửa ngày, mê mang ngẩng đầu, thấy rõ dưới thân đúng thật là Bạch Cẩn Niên.


"Ngu ngốc?" Chung Minh cố gắng mở mắt thật to muốn mình tỉnh táo một chút, xác định không phải là mình nhìn nhầm.


"Làm sao vậy?" Thanh âm Bạch Cẩn Niên rất thấp, nhưng ánh mắt là ôn nhu.


"Khẳng định đúng là cô sao!" Uống nhiều nói chuyện không logic vẫn có thể tha thứ.


"Đúng vậy là tôi."


"Vậy đúng rồi. Không nên cử động nha, tôi muốn hôn cô." Chung Minh lại hôn, hơi thở càng lúc càng ngọt ngào, làm cho ý thức của Chung Minh dần dần rời xa. Môi Bạch Cẩn Niên giống như kẹo ngọt mềm mại ăn rất ngon, làm Chung Minh luyến tiếc vứt bỏ.


Thời điểm Chung Minh lấy lại ý thức là sáng ngày hôm sau.


Ánh nắng buổi sáng chiếu vào mắt cùng với cái đầu đau nhức, Chung Minh "A hừ" xoay người ôm con chim cánh cụt nhồi bông lớn. Ôm lấy lúc sau mới mơ mơ màng màng cảm thấy chim cánh cụt của mình hôm nay có điểm gì là lạ a, lông thú mịn màng đâu? Tại sao lại không có chút nào vậy? Hơn nữa cái bụng béo cũng không có? Biến thành gầy thế này ôm không tốt chút nào.....


"Ây a?" Chung Minh cố hết sức mở mắt ra, chim cánh cụt của nàng hiển nhiên biến thành Bạch Cẩn Niên mặc áo ngủ. Bạch Cẩn Niên vẫn không biểu tình mặc Chung Minh ôm trong lòng.


"A!?" Chung Minh lập tức tránh khỏi Bạch Cẩn Niên, men say bị dọa biến đâu mất.


Nơi này là phòng của Bạch Cẩn Niên! Chờ một chút, tối hôm qua xảy ra chuyện gì! Chung Minh cực lực lục lọi trí nhớ tìm bằng chứng để chứng minh hôm qua cả hai không làm chuyện gì hoang đường, đáng giận chính là Chung Minh lại giống trong phim uống rượu xong trở thành mất trí nhớ hoàn toàn, cái gì cũng không nhớ rõ, nghĩ nghĩ cuối cùng nhớ tới cảnh tượng đêm qua mình ôm hôn Bạch Cẩn Niên.


Chờ chút, hôn môi thật sự đã xảy ra, như vậy sau đó thì thế nào? Chung Minh cực lực hồi tưởng chi tiết quan trọng nhất của bức tranh, có rất nhiều nhưng không nhớ đó là chi tiết nào.


Chung Minh còn chưa tỉnh hồn, Bạch Cẩn Niên lại lười biếng đứng dậy. Bạch Cẩn Niên kéo lại dây áo bị tụt, kéo tóc rối loạn trước trán qua một bên, vẻ mặt ủ rũ nhưng vẫn như trước rất động lòng người.


"Sớm, đau đầu sao?"


Câu hỏi của Bạch Cẩn Niên như có ma lực, lúc nãy quên mất đau đầu, bị hỏi như vậy Chung Minh lại thấy đau đầu muốn chết, vì thế liều mạng gật đầu. Bạch Cẩn Niên hừ một tiếng, lấy tay chỉ chỉ lên trán Chung Minh: "Cho cô uống nhiều rượu như vậy a, có báo ứng đi. Lại đây tôi giúp cô mát xa một chút."


Chung Minh thấp thỏm đi qua, Bạch Cẩn Niên ngồi xuống để Chung Minh nằm lên đùi. Chung Minh do do dự dự nhìn đôi chân tuyết trắng bóng loáng, không biết có nên nằm xuống hay không, Bạch Cẩn Niên không phải nói suông, trực tiếp kéo Chung Minh nằm xuống.


"Một chút tôi đi pha cho mật ong cho cô." Ngón tay Bạch Cẩn Niên rõ ràng rất chuyên nghiệp, mát xa vài cái làm đầu Chung Minh giảm đau không ít.


"Không cần phiền như vậy, tôi..."


"Ngoan." Bạch Cẩn Niên dùng một chữ để nhận xét ý kiến của Chung Minh.


Trong phòng lâm vào trầm mặc kì quái.


Lòng Chung Minh bất an như trước, tối hôm qua rốt cuộc là ra làm sao? Theo lý mà nói, hôn môi rất dễ dáng dẫn đến cái kia, đúng không? Nhưng thái độ ngạo kiều của Bạch Cẩn Niên lại không giống như đã phát sinh cái gì. Nếu thật sự đã làm chuyện cầm thú với cô ta, cô ta có thể để cho mình sống đến hừng đông sao? Hẳn là đã sớm nhân lúc trời tối đem thi thể đi vùi lấp rồi?


Nói như vậy, thì cái gì cũng không phát sinh? Cũng không đúng? Chẳng lẽ thật sự có thể ôm nhau bình an vô sự trải qua một buổi tối? Vẫn là tình huống uống say..... Sau khi uống say không phải thường mất lí trí sao? Làm loạn thế nào còn chưa biết, nhưng vì rượu mà đầu đau nửa ngày không hết này?


Hai trường hợp đều có đủ lí do để thành lập, Chung Minh không biết nên tin bên nào mới tốt. Thật ra tiện nhất chính là trực tiếp hỏi đương sự, nhưng Chung Minh không dám....


Thật sự rất ngu ngốc.


"Có đỡ hơn chút nào không?" Bạch Cẩn Niên hỏi.


"Ừ ừ!" Chung Minh ngoan ngoãn trả lời.


Bạch Cẩn Niên nhéo nhéo mặt Chung Minh cười nói: "Nằm một chút đi, để tôi đi lấy nước."


Bạch Cẩn Niên xuống giường mở cửa đi ra ngoài, Chung Minh lui người nhìn bóng dáng Bạch Cẩn Niên. Bạch Cẩn Niên cũng không tính quá cao, nhưng bởi vì gầy mà chân lại dài, cho nên nhìn qua rất mảnh mai.


Bạch Cẩn Niên còn mặc váy ngủ đơn bạc, dù hệ thống sưởi trong phòng tốt thì cũng không đến mức mát mẻ như vậy chứ. Bạch Cẩn Niên đi pha mật ong, đem trở lại cho Chung Minh uống.


"Hôm nay không cần đi làm, tôi cho cô nghỉ. Nghỉ ngơi thật tốt." Bạch tổng giám lên tiếng.


"A? Vậy còn cô?" Chung Minh hỏi.


"Tôi phải đi. Hôm nay có hội nghị rất quan trọng."


"Vậy tôi muốn cùng đi với cô......" Thanh âm Chung Minh nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.


Bạch Cẩn Niên cười khẽ, gật đầu: "Ừ."


Tác giả: Chương 43 là do ta thao tác nhầm, mọi người quên nó đi.


Yên tâm, Chung tiểu thư sẽ "bị" thôi, Bạch tiểu thư cũng "bị" à, hỗ trợ lẫn nhau càng khỏe mạnh.


(Tác giả xóa nhầm chương 43.)

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế, truyện Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế, đọc truyện Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế, Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế full, Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top