Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tranh Đoạt Quyền Năng
Phan Mai Linh, cô bé có thân hình nhỏ nhắn, gầy gò đến mức như thể cô thường xuyên phải nhịn ăn. Cô bé duỗi thẳng hai tay, và dù cánh tay có phần run rẩy, cô bé vẫn kiên cường đứng trước mặt Trạng Vĩ Hải.
Nước mắt nặng trĩu lưu luyến trên hàng mi đẹp đẽ, Phan Mai Linh nức nở, từng từ cầu xin:
“Xin chú, xin đừng đánh anh cháu nữa, cháu xin chú.”
Người chú, bị hành động bất ngờ của Mai Linh làm cho giật mình, dừng lại một nhịp. Sự xuất hiện không mong muốn của cô bé càng khiến ông ta nổi giận.
Ông ta gầm lên:
“Còn mày nữa, thứ bị bỏ rơi, mày với thằng anh mày đều là lũ phế thải của xã hội.”
“Mày đã muốn đỡ, thì để tao đánh luôn cả mày với thằng anh rác rưởi này nữa.”
Cây gậy rơi xuống vai Phan Mai Linh, nhưng bất ngờ Trạng Vĩ Hải đứng phắt dậy, ôm lấy cô bé, và dùng thân mình đỡ lấy đòn đánh.
Mỗi cú đập mang lại cảm giác đau đớn tột cùng, nhưng cậu bé không hề kêu lên, lặng lẽ chịu đựng mọi thứ, bất chấp tiếng khóc cầu xin của cô bé.
Người ta thường nói, “Khi bạn cảm thấy tuyệt vọng nhất, anh hùng của đời bạn sẽ xuất hiện.”
BỘP!
Ông chú càng đánh càng trở nên cuồng nộ, nhưng đột nhiên, cú đánh tiếp theo của ông ta bị chặn lại. Gã ta ngỡ ngàng, quay lại thì thấy Lạc Tiên Minh đã nắm chặt lấy cây gậy.
Nhìn người lạ mặt dám can thiệp vào chuyện của mình, cơn tức của người chú càng tăng lên.
Khuôn mặt ông ta méo mó, quát lớn:
“Mày là tên khốn nào? Mày dám can dự vào chuyện của tao à?”
Đối diện với lời chửi bới, Lạc Tiên Minh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, giọng điệu nghiêm túc:
“Hai đứa chỉ là những đứa trẻ, ông không cảm thấy nhục nhã khi dùng b·ạo l·ực với chúng hả?”
Ngay khi Lạc Tiên Minh mở lời, người chú liền đánh giá anh từ đầu đến chân. Ông ta khẳng định rằng anh không phải là dân khu vực này. Nội tâm ông trở nên nặng trĩu với sự khó chịu khi một kẻ sống trong nhung lụa bên ngoài lại dám bước vào đây và giáo huấn mình, khiến máu ông sôi lên.
Ông ta cảnh cáo với giọng đầy độc địa:
“Biến khỏi đây, đây là chuyện của tao. Nếu mày cứ nhúng tay vào, mày có tin tao sẽ g·iết mày không, hả thằng khốn! Mày tưởng mày là ai mà dám chất vấn tao.”
Lạc Tiên Minh nhận ra rằng không thể giải quyết vấn đề bằng lời nói nữa.
Anh ta không nói gì, tay phải nắm chặt cán gỗ, đột ngột đẩy mạnh vào mặt người chú, khiến ông ta choáng váng. Lợi dụng thời cơ, tay trái của anh siết chặt thành nắm đấm, với phần khớp ngón tay nhô cao.
Lạc Tiên Minh tung một cú đấm mạnh vào sườn người chú, khiến ông ta la hét trong đau đớn. Anh không dừng lại, tiếp tục với một cú đầu gối thẳng vào bụng.
Nên để mọi chuyện đi kết thúc, anh ta dùng sức mạnh toàn bộ cánh tay phải đập vào sau gáy người chú, khiến ông ta ngã xuống đất b·ất t·ỉnh.
Bất chấp những ánh mắt kinh hãi xung quanh, Lạc Tiên Minh ngồi xổm xuống, trước hết anh lau nước mắt cho cô bé, sau đó nhẹ nhàng an ủi:
“Đừng khóc nữa, mọi chuyện đã qua rồi.”
“Anh ơi, anh xem anh em, anh ấy…” Cô bé Phan Mai Linh, nắm chặt bàn tay Lạc Tiên Minh, nói một cách nghẹn ngào.
“Được rồi, để anh xem xét.” Lạc Tiên Minh vỗ về cô bé, rồi nhìn xuống cậu bé đang nằm gục.
Anh nhẹ nhàng đỡ cậu bé dậy, hỏi han:
“Em có ổn không? Có cần phải đến bệnh viện không?”
Cậu bé Trạng Vĩ Hải với vết bầm dưới mắt, nhìn lên Lạc Tiên Minh. Cậu bé cố gắng lắc đầu, với giọng yếu ớt:
“Không, em không sao cả.”
Nhìn vào tình trạng của cậu bé, Lạc Tiên Minh không thể tin tưởng và không hỏi thêm. Anh quay sang Phan Mai Linh và hỏi:
“Nhà em ở đâu? Anh sẽ đưa anh trai em về nhà.”
“Ở ngay phía kia.” Cô bé chỉ tay về một hướng, nói một cách chân thành.
“Được, em hãy dẫn đường cho anh.”
Lạc Tiên Minh bế cậu bé Trạng Vĩ Hải vào lòng, theo sau cô bé Phan Mai Linh rời khỏi hiện trường, để lại người chú nằm lăn lóc trên mặt đất.
...
Trong ngôi nhà bé nhỏ, nơi bức tường đã phai màu theo thời gian, được ghép lại từ những miếng ván đã mục rỗng. Mọi đồ vật, từ dụng cụ nấu ăn đến các món đồ gia dụng, đều chất đống một cách lộn xộn. Không có chiếc giường nào, chỉ một tấm đệm cũ kỹ, tả tơi, bị nấm mốc phủ kín, là nơi duy nhất để nghỉ ngơi.
Lạc Tiên Minh, bế trên tay một cậu bé, đứng im lặng ngay cửa, ánh mắt anh dõi theo Phan Mai Linh, cô bé chậm rãi phủ những bộ quần áo đã qua sử dụng lên tấm đệm, che đi những vết hằn và rách rưới.
Anh quan sát căn phòng, cảm nhận sâu sắc niềm đồng cảm dành cho số phận của những mảnh đời kém may mắn trong xã hội. Anh thường xuyên mong muốn giúp đỡ những người gặp khó khăn, nhưng bản thân mình không phải là người hùng, không có đủ khả năng để mở rộng vòng tay hỗ trợ mọi người.
Anh kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi cô bé hoàn tất công việc của mình, sau đó nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống. Anh quay sang và hỏi cô bé:
“Nhà em có Quỳ Hồng hay bất cứ loại thuốc giảm đau nào không?”
“Thuốc? Đó là thứ gì vậy anh?” Phan Mai Linh hỏi một cách ngây thơ.
Lạc Tiên Minh cảm thấy bối rối trước câu hỏi của cô bé, nhưng khi nhìn lại hoàn cảnh sống của gia đình cô, anh bắt đầu hiểu ra.
Anh ngồi xuống, nhẹ nhàng dặn dò cô bé:
“Em hãy ở đây chăm sóc anh trai, anh sẽ đi mua thuốc.”
“Nhưng mà, thuốc là cái gì hả anh?” Cô bé lại hỏi.
Lạc Tiên Minh mỉm cười, từ tốn giải thích:
“Thuốc là thứ có thể giúp anh trai em nhanh chóng hồi phục. Em có muốn anh trai mình sớm khỏi bệnh không?”
“Thật ư anh? Vậy thì anh đi mua đi, em sẽ chăm sóc anh Hải.” Phan Mai Linh nói với ánh mắt lấp lánh niềm tin.
Lạc Tiên Minh mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc của cô bé, rồi đứng dậy và bước ra khỏi ngôi nhà.
Do điều kiện khu vực nơi đây quá thiếu thốn, không có hiệu thuốc nào gần nhà cô bé Phan Mai Linh. Lạc Tiên Minh buộc phải rời khỏi khu ổ chuột, đến nhà thuốc gần nhất, tự bỏ tiền túi mua số thuốc cần thiết và một số thuốc dự phòng.
Anh không phải là người giàu có, nhưng ít nhất anh đủ lòng hảo tâm mà không tiếc vài đồng bạc lẻ.
Thời điểm anh trở về, cậu bé Trạng Vĩ Hải đã ngủ th·iếp đi vì cơn đau t·ra t·ấn, trong khi cô bé Phan Mai Linh đang chuẩn bị chút đồ ăn thừa để bên cạnh cậu bé, chờ cậu tỉnh dậy để ăn bồi bổ.
Cô bé ngẩng đầu, nhìn về phía cửa và phát hiện Lạc Tiên Minh trở về, cô bé vui vẻ chạy ra đón.
Cô bé bắt đầu kể:
“Nãy giờ anh Hải tỉnh dậy, anh ấy nói cảm ơn anh và muốn được nghỉ ngơi, mong anh không cần phải lo lắng nhiều.”
Ngay khi cô bé nói xong, bụng cô bé bắt đầu kêu đói. Lạc Tiên Minh mỉm cười, đưa cho cô bé chiếc túi đựng bánh mà anh đã tiện mua trên đường.
Lạc Tiên Minh nhắc nhở:
“Em hãy ăn tạm ba cái, phần còn lại để dành cho anh trai em.”
Cô bé nhận lấy chiếc túi, phấn khởi gật đầu:
“Vâng anh.”
Lạc Tiên Minh ngồi xuống bên cạnh Trạng Vĩ Hải, anh nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết cắt chảy máu trên người cậu bé.
Trong quá trình chữa trị, anh vô tình chạm phải một chiếc đồng hồ trong túi quần cậu bé. Ban đầu anh nghĩ đó chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường, nhưng khi quan sát kỹ hơn, anh giật mình nhận ra đó là một chiếc đồng hồ đắt tiền của thương hiệu Gia Cô, có giá trị ước chừng ba, bốn yan, tương đương với mức lương hàng tháng của anh.
Cậu bé lấy chiếc đồng hồ này từ đâu? Nó có phải của người đàn ông kia không? Nếu đúng là vậy, không lạ gì người đàn ông đó đã tàn nhẫn đ·ánh đ·ập cậu bé… Lạc Tiên Minh bỗng nhớ lại cuộc xô xát trước đó.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tranh Đoạt Quyền Năng,
truyện Tranh Đoạt Quyền Năng,
đọc truyện Tranh Đoạt Quyền Năng,
Tranh Đoạt Quyền Năng full,
Tranh Đoạt Quyền Năng chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!