Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tranh Đoạt Quyền Năng
Trụ sở Liên Vũ hiên ngang đứng vững giữa lòng quận Ba Kiếm, một trong những quận sầm uất bậc nhất của thành phố Minh Tinh, nơi cuộc sống nhộn nhịp và đắt đỏ không kém gì một thế giới thu nhỏ.
Ban đầu, Đỗ Trúc Nguyệt có ý định thuê cho gia đình ba mẹ con Trạng Vĩ Hải một căn nhà gần trụ sở để tiện việc đi lại.
Tuy nhiên, khi suy nghĩ về điều kiện sống khó khăn mà họ đã trải qua, cô quyết định chọn một nơi ở tại quận Hoàng Mi - một khu vực giáp ranh với lối sống bình dân hơn.
Ngược lại, người mẹ của hai đứa trẻ lại mong muốn tìm một nơi trọ giá rẻ, chỉ để sống qua ngày, chờ đợi cho đến khi họ làm quen được với cuộc sống mới mẻ này.
Cuối cùng, Đỗ Trúc Nguyệt quyết định tôn trọng quyết định của người mẹ. Dù sao, nhiệm vụ của cô chỉ là hỗ trợ gia đình họ, không phải can thiệp sâu vào cuộc sống riêng tư của họ. Sau nhiều lần tìm kiếm, họ đã tìm thấy một phòng trọ ở tầng hai của một dãy nhà cao tầng, phù hợp với điều kiện chung của Đỗ Trúc Nguyệt và người mẹ.
Căn phòng nhỏ nhưng đủ rộng để chứa hai chiếc giường, một tủ quần áo, một bàn làm việc và một góc bếp nhỏ. Ngoài ra, còn có một khoảng trống nhỏ cho trẻ em chơi đùa và một phòng tắm riêng biệt.
Phòng trọ không có nhiều đồ đạc, ngoại trừ một bộ bàn ghế cơ bản.
Cô bé Phan Mai Linh đứng bên cửa sổ với ánh mắt hào hứng và tò mò, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài - một thế giới mà cô bé chưa từng được chứng kiến.
“Xin lỗi anh, giá thuê mười tan mỗi tuần có phải là quá đắt không? Hay chúng ta nên tìm một nơi rẻ hơn? Gia đình chúng tôi có thể chịu đựng được” Người mẹ thấp giọng hỏi Lạc Tiên Minh, ánh mắt cô đỡi theo Đỗ Trúc Nguyệt, người đang thương lượng hợp đồng với quản lý nhà trọ.
Đắt? Phòng mình thuê còn không lớn như này, mà giá còn gấp đôi nữa. Đây là tác hại đã nghèo còn không có kinh nghiệm sống sao?... Lạc Tiên Minh lòng buồn phiền.
Khác với nội tâm, vẻ mặt anh bình thản, trả lời gọn:
“Không, không đắt.”
Người phụ nữ, có chút xấu hổ, im lặng trong giây lát trước khi lấy hết can đảm hỏi tiếp: “Anh ơi, tiền trợ cấp cho cậu b là bao nhiêu? Tôi lo rằng mức lương của mình không đủ để chỉ trả cho cuộc sống ở khu vực này.”
“Mức lương của chị là bao nhiêu mỗi tuần?” Lạc Tiên Minh hỏi cách tự nhiên.
Người phụ nữ do dự một chút trước khi trả lời: “Tôi làm công việc giặt quần áo, và được trả sáu xen.”
Lạc Tiên Minh nhíu mày, sau đó thư giãn, hỏi lại:
“Mỗi ngày à?”
“Không, mỗi tuần ạ” Người phụ nữ nhỏ giọng trả lời.
Lạc Tiên Minh giật mình khó tin.
Sáu xen mỗi tuần? Làm sao có thể sống được với mức lương như vậy?... Anh tự hỏi trong lòng.
Anh quan sát người phụ nữ, sau đó ánh mắt chuyển sang cô bé và nhó lại cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ. Anh có thể đoán được cuộc sống khó khăn mà họ đã trải qua.
Anh nhẹ nhàng nói với người mẹ:
“Chị đừng lo lắng, với tài năng của cậu bé, việc nhận được trợ cấp từ hai mươi đến ba mươi tan mỗi tuần là điều hoàn toàn có thể.”
Người phụ nữ run rẩy, mắt trợn tròn không thể tin: “Thật ạ?”
“Đúng vậy” Lạc Tiên Minh khẳng định một cách tự tin.
Anh bù thêm: “Chị có thể hỏi quản lý Đỗ Trúc Nguyệt để biết rõ hơn.”
Ngay lúc đó, giọng nói của Đỗ Trúc Nguyệt vang lên: “Có chuyện gì cần hỏi tôi à?”
Cô bước vào, tay cầm tệp hợp đồng vừa ký kết với quản lý nhà trọ.
Lạc Tiên Minh trả lời: “Mẹ Vĩ Hải muốn biết tiền trợ cấp cho cậu bé mỗi tuần là bao nhiêu.”
Người phụ nữ gật đầu xác nhận: “Vâng, tôi muốn biết để tính toán chỉ tiêu.”
Đỗ Trúc Nguyệt gật đầu và nói: “Tiền trợ cấp cho em Vĩ Hải, hiện tại chúng tôi chưa thể thống nhất, nhưng chắc chắn sẽ không dưới bốn mươi tan.”
Câu nói “bốn mươi tan” từ miệng Đỗ Trúc Nguyệt nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng khi lọt tai người phụ nữ và cả Lạc Tiên Minh thì rất nặng.
“Mình chiến đấu tại chiến tuyến nhiều năm trời, thực hiện bao nhiêu nhiệm vụ hiểm trở mới tích được mức lương năm mươi ba tan mỗi tuần, còn thằng bé, a, khoảng cách người phàm và người siêu phàm thật lớn a...” Lạc Tiên Minh cảm thán sâu tận nội tâm.
Sau khi bàn giao hợp đồng cho người phụ nữ, Đỗ Trúc Nguyệt trình bày một số vấn đề:
“Để chuẩn bị những nhu yếu phẩm cần thiết, chúng tôi sẽ ứng trước cho chị hai mươi tan từ tiền hỗ trợ thằng bé. Số tiền này sẽ được khấu trừ vào khoản trợ cấp của tuần sau.”
Kết thúc lời nói, Đỗ Trúc Nguyệt đặt chiếc túi xác lên bàn, lấy ra hai mươi tờ tiền mặt và trao trực tiếp vào tay người phụ nữ.
Lần đầu tiên trong đời sở hữu một số tiền lớn đến vậy, người phụ nữ vội vàng siết chặt tờ tiền, lo lắng rằng nó có thể bị gió thổi bay mất.
Chuyển hướng sang Lạc Tiên Minh, Đỗ Trúc Nguyệt hỏi:
“Cậu bé đâu rồi?”
“Trời đã tối, tôi đã nhờ cậu ấy đi mua đồ ăn tối” Lạc Tiên Minh đáp lại.
“Tại sao anh không tự đi? Cậu bé không quen thuộc với nơi này, nếu lỡ lạc thì sao?” Đỗ Trúc Nguyệt tỏ ra lo lắng.
“Tôi...” Lạc Tiên Minh lúng túng, không biết phải nói gì.
“Không sao đâu” Người phụ nữ can thiệp: “Thằng bé rất lanh lợi và nhanh nhẹn, chắc chắn sẽ nhanh chóng làm quen với đường xá ở đây. Anh chị cứ yên tâm.”
Chỉ vài phút sau, Trạng Vĩ Hải trở về với ba túi đồ lớn. Phan Mai Linh chạy ra đón cậu.
Đỗ Trúc Nguyệt mở túi thức ăn ra và bày biện lên bàn: năm hộp cơm trắng, hai tô canh thịt đầy ắp và một ít rau sống để ăn kèm.
“Ôi, có thịt kìa!” Phan Mai Linh reo lên, ánh mắt sáng rỡ.
Người phụ nữ không. khỏi nuốt nước bọt, nhưng vẫn quay sang cậu bé với giọng điệu hơ: trách móc:
“Sao con lại mua những. thứ đắt đỏ thế này?”
Trạng Vĩ Hải cúi đầu, phản bác:
“Con chỉ mua theo hướng dẫn của anh Minh mà thôi.”
Lạc Tiên Minh gật đầu xác nhận:
“Đúng vậy, chị đừng trách thằng bé. Nó đã làm theo lời dặn của tôi.”
“Thôi được, hãy ăn nhanh còn nóng” Đỗ Trúc Nguyệt thúc giục.
Mọi người không nói thêm gì nữa, tất cả đều tập trung vào hộp cơm trước mặt. Người phụ nữ giúp cô bé gắp thịt vào hộp.
Lạc Tiên Minh nhai thức ăn một cách từ tốn, quan sát ba mẹ con. Anh bỗng chú ý đến biểu cảm kỳ lạ của Trạng Vĩ Hải.
Trái ngược với niềm vui rạng rỡ của hai mẹ con, cậu bé cúi đầu ăn một cách chậm rãi, ánh mắt không phản ánh niềm vui mà dường như đang lo lắng về điều gì đó.
Anh không hỏi ngay lập tức mà quyết định chờ đợi một lúc sau.
Bữa cơm tối kết thúc, Đỗ Trúc Nguyệt trở về trụ sở, còn Lạc Tiên Minh và Trạng Vĩ Hải đi vứt rác, rồi cùng nhau về nhà trọ.
Hai người dạo bước trên vỉa hè công viên, Lạc Tiên Minh nhận thấy cậu bé vẫn giữ im lặng từ khi ăn tối.
Không cần chờ Lạc Tiên Minh hỏi, Trạng Vĩ Hải mở lời:
“Em vừa gặp một người trong nhóm áo đen.”
Lạc Tiên Minh mất vài giây để tiêu hoá lời nói của cậu bé. Khi hiểu rõ, anh quay sang và hỏi gấp:
“Em gặ gãi _- p người đó ở
Vừa hỏi Lạc Tiên Minh vừa phân tích nhanh trong đầu: Tổ chức mà tổ trưởng đánh giá là nghiêm trọng, chắc chắn là rất nguy hiểm. Chúng là mấy kẻ săn lùng những kẻ có khả năng siêu nhiên mà.
Trạng Vĩ Hải rõ ràng trong giọng nói, bắt đầu thuật lại:
“Ngay tại quầy cơm, em đã phát hiện hắn cùng một người khác đang mua cơm.”
“Em có chắc người đó là thành viên của nhóm áo đen không?” Lạc Tiên Minh tỏ ra hoài nghỉ.
“Chắc chắn,” cậu bé đáp lại một cách quả quyết.
Cậu bé tiếp tục:
“Dù chỉ nhìn qua khe hở của thùng rác, hình ảnh của năm kẻ kia đã khắc sâu vào trí nhớ của em.”
Cậu bé ngước mắt, ánh nhìn đầy lo âu:
“Anh ơi, em lo lắng rằng chúng có thể đang ẩn náu ngay gần đây. Nếu không may khả năng đặc biệt của em vô tình tác động lên chúng, thì…”
Hơi thở của Trạng Vĩ Hải trở nên gấp gáp, cậu không thể tiếp tục. Lạc Tiên Minh tâm ý, vỗ nhẹ vai cậu và nói:
“Hãy bình tĩnh, Hải. Em phải nhớ rằng, em giờ đây là một phần của Liên Vũ, và sự an toàn của em cùng gia đình luôn được tổ chức coi trọng.”
“Em cảm thấy tốt hơn chưa?”
Trạng Vĩ Hải gật đầu một cách lặng lẽ.
“Tốt lắm” Lạc Tiên Minh tiếp tục với vấn đề chính:
“Em có thể mô tả hình dáng của người mà em vừa gặp được không?”
Trạng Vĩ Hải gật đầu nhẹ nhàng, hít một hơi sâu trước khi mô tả:
“Người đó là một gã đầu trọc, cao gần mét chín, với khuôn mặt đầy vẻ hung ác và lạnh lùng.”
“Có điểm gì khác biệt để nhận diện người đó không?” Lạc Tiên Minh hỏi thêm.
“Có” Trạng Vĩ Hải chỉ vào cổ mình:
“Ngay tại đây, hắn có một vết sẹo dài nổi lên, chạy ngang qua cổ.”
“Xuất sắc, em làm tốt lắm” Lạc Tiên Minh mỉm cười và khen ngợi:
“Với thông tin này, anh sẽ báo cáo ngay lập tức cho trụ sở. Nếu chúng ta bắt được hắn, em sẽ ghi một công rất lớn cho đội.”
Sau đó, anh vỗ nhẹ lên lưng cậu bé và nói:
“Giờ chúng ta về thôi, đêm đã khuya. Có thể ngày mai anh sẽ đến thăm em, hoặc có người từ trụ sở sẽ đến.”
“Vâng” Trạng Vĩ Hải đồng ý một cách nhẹ nhàng.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tranh Đoạt Quyền Năng,
truyện Tranh Đoạt Quyền Năng,
đọc truyện Tranh Đoạt Quyền Năng,
Tranh Đoạt Quyền Năng full,
Tranh Đoạt Quyền Năng chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!