Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tranh Đoạt Quyền Năng
Chiếc xe màu đen của nhóm Lạc Tiên Minh dừng lại trước cửa tòa nhà có treo tấm biển “Quầy Cơm Giang Quyết” lấp lánh dưới ánh đèn.
Vì khu vực này chủ yếu là các quán ăn, và vào thời điểm này đã ngừng hoạt động, nhóm Lạc Tiên Minh có thể tự do hành động mà không lo ngại.
Đứng trước cánh cửa kính kín mít, Nguyễn Xuân Cường nhìn Đàm Thị Nga và nói:
“Nhờ đến chị rồi.”
Đàm Thị Nga tiếp cận cánh cửa với dáng vẻ uyển chuyển, đôi cánh tay dang rộng ngang vai, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay mình lên bề mặt phẳng lạnh của tấm kính. Cô áp dụng một lực nhẹ nhàng từ cổ tay, như thể đang mời gọi một điều kỳ diệu nào đó. Bàn tay cô ấn chặt lên kính, và từ điểm tiếp xúc, một làn sóng nhờ ảo bắt đầu lan tỏa, như nước chảy trên mặt hồ phẳng lặng.
Trong ba chu kỳ ngắn của thời gian, tấm kính bắt đầu rung động, như thể nó đang hồi đáp lại lời mời gọi của cô. Từ trạng thái trong suốt, nó dần chuyển sang mờ đục, rồi như chịu sức mạnh của một phép thuật không tên, nó bắt đầu tan biến.
Tấm kính phân rã thành từng đường nét mảnh mai, rồi từ từ rơi xuống, biến mất và để lại sau lưng mình hàng ngàn hạt cát nhỏ, chúng nhẹ nhàng đổ xuống nền đá hoa cương
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt, khiến Trạng Vĩ Hải không khỏi thốt lên:
“Thật là kỳ diệu!”
“Năng lực của cậu cũng không tầm thường đâu” Nguyễn Hoàng Long nói.
Trạng Vĩ Hải ngước lên, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên:
“Ông biết năng lực của cháu à?”
“Ta không biết, chỉ là đoán mò thôi. Nhưng là người siêu phàm, năng lực của ai cũng thường rất đặc biệt” Nguyễn Hoàng Long sờ vuốt bộ râu và tiếp tục hỏi:
“Vậy năng lực của cậu là gì?”
Trạng Vĩ Hải cảnh giác, do dự không trả lời. Nguyễn Xuân Cường và Lạc Tiên Minh đứng bên cạnh cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
Nguyễn Xuân Cường quay lại, nhíu mày:
“Có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Hoàng Long lắc đầu:
“Tôi không rõ, chỉ hỏi thằng bé về năng lực của nó thôi mà.”
Nguyễn Xuân Cường ngờ vực nghĩ không đơn giản như thế, ánh mắt anh chuyển sang cậu bé, ân cần hỏi:
“Em có sao không? Có mệt mỏi gì không?”
“Em…” Cậu bé lúng túng không biết nói gì.
Lạc Tiên Minh chú ý tới, trong lòng anh nhanh chóng đã hiểu ra vấn đề. Anh lên tiếng giải thích:
“Tổ trưởng, tôi đã dặn cậu bé không được tiết lộ năng lực của mình cho người khác, trừ khi đó là người mình tin tưởng.”
“À, ra là vậy. Cậu Minh, tính cách cậu thật giống lão Vũ” Nguyễn Hoàng Long nhận xét.
Nguyễn Xuân Cường gật đầu một cách sâu sắc, ánh mắt anh ta phản chiếu sự hiểu biết sâu rộng khi anh ta chia sẻ suy nghĩ của mình:
“Lời Minh nói quả thật không sai, tuy nhiên, nó phải tùy thuộc vào hoàn cảnh. Bây giờ chúng ta đều là một đội, nếu ai cũng giấu kín năng lực của mình thì làm sao có thể tin tưởng và phối hợp hoàn thành nhiệm vụ chung.”
“Dĩ nhiên, chúng ta không ép buộc ai phải tiết lộ hết khả năng của mình, chỉ cần biết đôi chút để hiểu được tác động của nó là đủ. Chẳng hạn như tôi, cánh cửa của tôi mang đến khả năng cường hóa thể chất, còn lão Long thuộc về cánh cửa phụ trợ, kỹ năng do thám. Cuối cùng là chị Đàm Thị Nga, cánh cửa phân tách như chúng ta vừa chứng kiến.
“Nhân đây, tôi cũng muốn biết năng lực cánh cửa của cậu Lạc Tiên Minh là gì, để khi cần đến năng lực đó trong nhiệm vụ, tôi có thể phân công cho cậu.”
Lạc Tiên Minh lắng nghe và cảm thấy thuyết phục, anh trả lời:
“Cánh cửa của tôi mang lại khả năng kiểm soát, còn cậu bé, cánh cửa mở ra khả năng hoán đổi vật phẩm.”
“Cảm ơn cậu đã tin tưởng, thông tin đó đã đủ. Chúng ta hãy tập trung trở lại với nhiệm vụ hiện tại” Nguyễn Xuân Cường nói một cách quả quyết, không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện không cần thiết.
Đàm Thị Nga không xen vào cuộc đối thoại giữa bốn người, cô lẳng lặng quan sát sau khi phá hủy cánh cửa và nhẹ nhàng vén tấm rèm, bước vào tòa nhà.
Dù ánh trăng rải rác vẻ đẹp của mình xuống quán cơm, không gian bên trong vẫn ngập trong bóng tối mịt mờ, chỉ có thể tan biến khi lánh xa vùng ảnh hưởng ba mét phạm vi từ cánh cửa, nơi màn đêm dày đặc lại ôm trọn lấy mọi vật.
Bỗng nhiên, lão Long giơ cây gậy lên cao và đập xuống sàn nhà hai cái thật mạnh, ánh sáng phát ra từ đỉnh gậy, lan tỏa khắp nơi, xua tan bóng đêm, khiến mọi thứ trong tầm mắt hiện rõ như ban ngày.
Nguyễn Xuân Cường quan sát tứ phía một lượt, rồi anh cúi mặt xuống hỏi Trạng Vĩ Hải:
“Người đàn ông nhóm áo đen mà em đã gặp, hắn đã đứng ở đâu khi mua cơm? Khi đó là khoảng lúc mấy giờ?”
Trạng Vĩ Hải suy tư rồi nói, vươn tay chỉ về phía dãy quầy ở bên phải:
“Ngay tại chỗ đó, mấy giờ, chắc khoảng bảy rưỡi tối, em không để ý lắm.”
Nguyễn Xuân Cường đối Lão Long gọi: “Đến lúc nhờ ông rồi.”
“Đã rõ” Nguyễn Hoàng Long đáp lại, tiến nhanh về phía cậu bé đang chỉ dẫn.
Lão Long siết chặt hai tay quanh chiếc gậy, mắt nhắm chặt, đưa cơ thể mình vào trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối, như thể cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài. Lão tập trung tinh thần một cách cao độ, dẫn dắt dòng chảy năng lượng mạnh mẽ từ tâm trí xuống lòng bàn tay, hướng về đỉnh gậy.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, từ đỉnh gậy, ánh sáng rực rỡ bắt đầu sinh sôi, rồi như một dòng lũ vỡ đê, tràn ngập ra xung quanh. Ánh sáng lan tỏa cực kỳ nhanh chóng, chiếm lấy mọi ngóc ngách trong phạm vi năm mét, rồi mới chậm rãi dừng lại.
Như một biển sao lấp lánh, một tấm dải lụa ánh sáng mềm mại từ từ hiện lên, tạo nên những hình ảnh mờ ảo, không quá rõ nét. Chúng không ngừng biến đổi, từ hình này sang hình khác, như những linh hồn đang thực hiện một điệu múa rối bí ẩn, múa trong không gian huyền bí.
Bên cạnh Trạng Vĩ Hải đang mải mê đắm chìm trong vẻ đẹp huyền ảo trước mặt, Nguyễn Xuân Cường mở miệng kéo cậu bé về thực tại và nhắc nhở:
“Hãy tập trung vào Lão Long. Khi nào hình ảnh hiện hình giống hệt kẻ chúng ta tìm, em hãy báo ngay.”
“Dạ, thưa tổ trưởng” Trạng Vĩ Hải đáp, ánh mắt cậu bé đầy quyết tâm, dõi theo từng chuyển động.
Càng nhiều hình ảnh xuất hiện, nguồn sinh lực của lão như đang rút đi một cách điên cuồng, khiến sắc mặt Lão Long càng tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Đôi tay ông giữ chặt lấy gậy cổ bắt đầu run rẩy, dường như sắp không thể kiểm soát được sức mạnh đang trỗi dậy.
Đứng từ xa, Nguyễn Xuân Cường và Đàm Thị Nga không khỏi lo lắng khi chứng kiến tình trạng của Lão Long. Họ biết rằng lão đã gần đến giới hạn của mình.
“Thấy chưa?” Đàm Thị Nga hối thúc Trạng Vĩ Hải.
Nguyễn Xuân Cường lập tức nhắc nhở:
“Đừng quấy rầy thằng bé.”
Vừa dứt lời, Trạng Vĩ Hải đã thốt lên:
“Kẻ đó đây rồi!”
Cậu bé trông thấy hình bóng mờ ảo biến hóa thành một gã đàn ông cao lớn, có quả đầu trọc lóc, mặc một chiếc áo sơ mi. Cậu ngay lập tức xác nhận đó kẻ bản thân bắt gặp bên tối, rồi mới báo cho tổ trưởng.
Nguyễn Xuân Cường không do dự, giọng vang lên mạnh mẽ:
“Lão Long, có thể dừng được rồi!”
Tiếng hô vừa vang lên, đã hòa mình vào không gian tĩnh lặng, ánh sáng ma thuật từ chiếc trượng phép cũng dần tắt lịm. Lão Long, với vẻ mặt tái nhợt, sụp đổ xuống đất, chiếc trượng gỗ trượt khỏi tay, nằm lăn lóc bên cạnh, hơi thở của ông cấp bách và đứt quãng.
Đàm Thị Nga, với những bước chân nhẹ nhàng và thần tốc, tiến về phía Lão Long. Từ chiếc túi da đeo bên hông, cô lấy ra một chai nước suối. Nhưng chưa kịp trao tận tay, vỏ chai bỗng nứt vỡ và dòng nước đổ xuống sàn. Tuy nhiên, cả Đàm Thị Nga và Lão Long đều không mảy may quan tâm, như thể đó là một cảnh quen thuộc.
Mà không hề chậm trễ, Đàm Thị Nga nhanh chóng rút ra một chai khác và đưa cho Lão Long. Không như chai đầu, lão Long mở nắp chai, và từ từ hưởng thụ từng ngụm nước nhỏ, làm dịu đi cơn mệt nhoài trong người
Nguyễn Xuân Cường, với ánh mắt đầy ưu tư, theo sát phía sau.
Anh ta bày tỏ khích lệ:
“Ông đã làm rất tốt, hãy nghỉ ngơi chút đi. Chúng ta sẽ còn cần đến sức mạnh của ông lần nữa.”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tranh Đoạt Quyền Năng,
truyện Tranh Đoạt Quyền Năng,
đọc truyện Tranh Đoạt Quyền Năng,
Tranh Đoạt Quyền Năng full,
Tranh Đoạt Quyền Năng chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!