Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 72: cont


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Tiếng quát tháo của trưởng khoa theo khe cửa chui ra, không có chút cố kị che giấu gì…

Lôi Dận nghe xong, trong lòng đột nhiên nghẹn một chút, ngay sau đó, cơn đau như đại hồng thủy bắt đầu lan ra. Dần dần, một suy nghĩ đáng sợ dâng lên, theo từng chân tóc của hắn thổi quét qua toàn thân, khiến hô hấp của hắn chợt có chút khó khăn, ngón tay thon dài cũng theo bản năng run rẩy…

“Bác sĩ, thân thể cô ấy rất tệ sao?”

Vị bác sĩ hừ lạnh một tiếng, “Đây chính là nguyên nhân tôi giữ anh ở lại văn phòng!”

Bà một lần nữa ngồi xuống. Bởi vì là người từng trải, không khó nhìn ra sự quan tâm chân thật của người đàn ông này đối với cô gái kia, vậy nên mới bỏ qua.

“Mạch tiểu thư thiếu máu nghiêm trọng, đây cũng là lí do khiến cô ấy ngất xỉu. Hơn nữa cô ấy còn đang mang thai, nếu dinh dưỡng không được chú ý tới sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của thai nhi, hơn nữa sẽ thiếu canxi. Tiên sinh, nếu anh thực sự quan tâm đến vợ mình, tốt nhất là nên chăm sóc cô ấy. Xem ra cô ấy vừa mới từ quán bar đi ra. Phụ nữ mang thai sao có thể đi đến những chỗ như thế? Dù cô ấy không uống rượu không hút thuốc lá, nhưng như vậy còn ảnh hưởng của khói thuốc lá thì sao? Anh là đàn ông, không bao giờ có thể hiểu được khói thuốc lá đối với phụ nữ có bao nhiêu tác hại!”

Lôi Dận nghe xong, bộ mặt anh tuấn hơi hơi co lại, đôi môi mỏng mím chặt, lộ ra một vẻ nghiền ngẫm. Hắn lập tức hỏi bác sĩ...

“Tình trạng hiện giờ của cô ấy thế nào rồi?”

“May mắn là tuổi bệnh nhân còn trẻ, tuy thể chất kém một chút, nhưng chỉ cần chú ý dinh dưỡng sẽ không thành vấn đề. Nhưng, tiên sinh, tôi phải nhắc nhở anh, nếu anh còn sơ ý một lần nữa, vợ anh và cả thai nhi trong bụng sẽ rất nguy hiểm. Cô ấy không phải là thiếu máu bình thường đâu, mà là thiếu máu nghiêm trọng, hiểu chưa?” Vị bác sĩ nói xong, trên giấy viết thêm vài dòng chữ.Lôi Dận cảm thấy như bị đao cắt, loại cảm giác không rõ ràng này thực sự khiến hắn không thoải mái…

“Khi nào cô ấy có thể chuyển viện?” Hắn quyết định công việc kế tiếp, dù sao đây là bệnh viện công, không thể bằng bệnh viện tư. Hắn không tin tưởng được.

Nữ bác sĩ dừng bút, giương mắt nhìn thoáng qua, “Tiên sinh nếu có tiền, như vậy thì nên mua chút đồ ăn dinh dưỡng cho vợ mình thì hơn. Nếu anh kiên quyết muốn chuyển viện như vậy, tôi vẫn sẽ ký tên. Nhưng vẫn là câu nói kia, hy vọng anh chăm sóc tốt vợ mình một chút! Đàn ông lớn như vậy rồi, chăm một cô gái không khó chứ?”

“Không khó không khó, cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý!” Lôi Dận lần đầu tiên hợp tác như vậy, ngay cả chính hắn cũng thấy kỳ quái. Theo như bình thường, nếu có người dám lớn tiếng ra lệnh với hắn, kết quả duy nhất chỉ có thể là gặp máu; nhưng mà, hôm nay, hắn lại ngồi trong văn phòng này nghe bác sĩ quở trách hơn nửa ngày?

Bác sĩ thấy hắn phối hợp như vậy, khẽ hừ một tiếng rồi đưa tờ giấy cầm trong tay cho hắn...

“Đây là một ít cách kết hợp các loại thức ăn dinh dưỡng, ngay cả bác sĩ phụ sản giỏi nhất cũng sẽ kê như vậy. Còn nữa, vợ anh sẽ không nhanh tỉnh lại như vậy, vì thế để cô ấy nghỉ ngơi nhiều nhiều một chút, sau đó chuyển viện cũng không muộn. Cuối cùng có một vấn đề, cũng là vấn đề quan trọng nhất!” Bà nhìn gương mặt anh tuấn có thể so với người mẫu tây phương của Lôi Dận, “Không thể làm loại vận động kịch liệt!”

Lôi Dận giật mình, lập tức phản ứng lại lời nói của bác sĩ, sắc mặt có một chút xấu hổ, gật gật đầu, “Cảm ơn!”

Trời mới biết, cái dạng này của hắn nếu để thuộc hạ nhìn thấy thì có bao nhiêu khiếp sợ…

Mà ngay cả hắn cũng khiếp sợ mình!

—————————

Trong phòng bệnh, trên chiếc giường trắng noãn là một cô gái như tiên đương lẳng lặng nằm ngủ. Mặc bộ quần áo bệnh nhân, cô nhẹ nhàng nhắm chặt hai mắt, che khuất đi đôi mắt trong veo. Bộ dạng cô như vậy càng khiến người đàn ông kia thêm đau lòng…

Lôi Dận ngồi bên cạnh cô, tròng mắt xanh lục vẫn luôn khắc nghiệt nay lại lóe ra một chấm ánh sáng nhỏ lộng lẫy, dường như đang chậm rãi chuyển động. Bàn tay lớn nắm chặt lại, vây bọc hoàn toàn lấy bàn tay nhỏ bé của cô …

Thì ra…

Cảm giác làm cha là như thế này!

Vui sướng, hưng phấn, hơn nữa có một chút khủng hoảng…

Khủng hoảng là, hắn không biết nên làm như thế nào để trân trọng cốt nhục của bản thân mình…

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng dừng trên bụng Mạch Khê. Nơi này, con hắn đang từng ngày lớn lên, đứa con nối dõi của hắn. Về điều này, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua.

Tuy nói rằng hắn có không ít phụ nữ, nhưng cho tới bây giờ hắn sẽ không bao giờ để phụ nữ cơ hội mang thai con của hắn, nhưng chỉ với mình cô nhóc này hắn lại mất đi phòng ngự. Người luôn cẩn trọng khi trên giường như hắn, lại chưa từng để cô dùng biện pháp tránh thai nào…

Nghĩ tới đây, khóe môi cương nghị lạnh lùng vốn có của Lôi Dận lại hơi hơi nhếch lên, gợi nên một độ cong đẹp đẽ…

Cô nhỏ này, luôn luôn đơn thuần như một tờ giấy trắng vậy. Cho tới bây giờ cũng không biết dùng biện pháp tránh thai, nhưng hắn thì khác, hắn biết được. Tối thiểu hắn cũng hiểu, đây là chuyện tất nhiên phải xảy ra. Là một người đàn ông trưởng thành như vậy rồi, hắn lại không phát hiện thân thể Mạch Khê có sự thay đổi…

Có thai gần hai tháng…

Đáng chết, hắn phải biết điều này mới đúng!

Trong chớp mắt, đôi con ngươi lạnh lẽo của hắn hiện lên vẻ đau lòng, nhất là khi nhìn khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt như thế, tâm càng co rút đau đớn…

Bắt đầu từ khi nào thì, cô dần dần vây quanh hắn? Từ khi nào cô ảnh hưởng đến suy nghĩ cùng quyết định của hắn? Đơn giản là vì cô ấy là con gái Bạc Tuyết sao? Mà hắn, không một chút cố kỵ nào để cô mang thai như vậy, rốt cuộc mục đích là gì?

Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi…

Từ trong giây phút đầu tiên hắn muốn cô, hắn đối với cô có phải hay không chỉ đơn giản là trả thù?

Đôi mắt hắn chợt trở nên hơi mềm mại chút ít, Lôi Dận nhìn Mạch Khê thật lâu, không hề chớp mắt. Thậm chí, ngay cả khi Phí Dạ gõ cửa bước vào hắn cũng không phát hiện ra.

“Lôi tiên sinh…”

Phí Dạ nhìn tình cảm lan tràn trên gương mặt Lôi Dận, trong lòng chấn động không thôi. Người luôn có sự cảnh giác cao độ như Lôi tiên sinh lại không nghe thấy tiếng bước chân của hắn?

Lôi Dận lúc này mới có phản ứng lại, cũng ý thức được bản thân mình hơi khác thường một chút, nhíu nhíu mày, thấp giọng mệnh lệnh...

“Phí Dạ, cậu lập tức đi làm việc này cho tôi!” Tầm mắt của hắn không một chút nào rời khỏi Mạch Khê. “Lập tức thu mua một bệnh viện phụ sản, tôi muốn bác sĩ chuyên khoa nhi, chuyên gia dinh dưỡng, bác sĩ tâm lý giỏi nhất. Tóm lại tất cả các loại bác sĩ, đều phải giỏi nhất cho tôi!”

Phí Dạ nghe vậy xong, nao nao...

“Lôi tiên sinh, ý của ngài là..."

“Mở một bệnh viện riêng cho Mạch Khê và đứa bé.”

Lôi Dận trực tiếp nói thẳng. Ánh sáng từ đèn điện chiếu trên từng đường nét cương nghị của khuôn mặt hắn, phác họa sự anh tuấn cứng rắn, ngay cả hai tròng mắt cũng không còn thấy vẻ như thường ngày.

Phí Dạ kinh ngạc nhìn Lôi Dận, khóe môi giật giật, lại không thể nói được câu gì thêm.

Lôi Dận nhìn hắn, trong lòng biết rõ hắn đang suy nghĩ gì, lãnh đạm giải thích, “Cho dù là trong bệnh viện tư cũng sẽ có người khác nhập viện. Nếu muốn bảo đảm tuyệt đối, tất nhiên ở đó chỉ có thể có một mình Mạch Khê!”

“Vâng, Lôi tiên sinh. Như vậy có thể bảo đảm an toàn cho tiểu thư Mạch Khê.” Phí Dạ cúi đầu nói.

Một tia sáng phức tạp lướt qua đáy mắt Lôi Dận, như tia sao băng vụt sáng…

“Cậu sai lầm rồi, tôi chỉ muốn bảo đảm cho đứa bé được an toàn!”

Giọng điệu hắn đột nhiên có chút lạnh lẽo, đường chân mày anh tuấn cũng hơi hơi nhíu lại, như thể đang tận lực tránh thoát khỏi cảm giác không thể hiểu được đó. Cảm giác kia đối với hắn rất xa hạ, khiến hắn không thoải mái…

Phí Dạ sửng sốt, ngay sau đó hướng đến Lôi Dận hỏi, giọng nói cũng không kiên định như lúc trước nữa...

“Lôi tiên sinh, ngài…muốn bảo vệ cho đứa bé này?”

Ưng mâu màu lục lạnh ngắt của Lôi Dận co lại, con ngươi thâm trầm phát ra ánh sáng như một loại đá quý. Hắn nâng tay, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve trên khuôn mặt bé nhỏ nhợt nhạt của Mạch Khê, như đang vuốt ve một khối nhuận ngọc. Sau đó ngón tay chậm rãi di chuyển xuống, dừng trên bụng cô, nơi đang bảo vệ cốt nhục của hắn…

“Đứa bé này là của tôi, tôi đương nhiên muốn!”

“Nhưng là…”

Giọng nói Phí Dạ càng thêm chần chờ, ngay cả mi tâm cũng hơi hơi nhíu lại, “Tiểu thư Mạch Khê là con gái nuôi của ngài, mối quan hệ này nếu để người ngoài biết đến, có lẽ..."

“Đây đều là luân lý rườm rà của loài người!”

Giọng nói lạnh như băng của Lôi Dận cắt ngang lời Phí Dạ nói, bên môi hắn lại dấy lên một độ cong khiến người ta không thở được, như ma vương không gì cản nối, có thể nắm giữ Càn Khôn vận mệnh, xoay thiên chuyển địa trong lòng bàn tay...

“Tôi muốn cô ấy là con gái tôi, cũng là...người phụ nữ của tôi!”

“Lôi tiên sinh, chuyện này nếu bị lão gia biết được sẽ rất khó khăn.” Phí Dạ cảm thấy nên nhắc nhở điều này một chút.

Lôi Dận nở nụ cười, khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo, đủ để có thể đóng băng bất cứ thứ gì, lại chỉ nói một câu ngắn gọn, trầm ổn hữu lực...

“Phí Dạ, đứa bé này là người thân duy nhất của tôi!”

Thân mình Phí Dạ run lên, ánh mắt ngưng trọng lộ ra sự thấu hiểu rõ ràng cùng...đau lòng!

Không sao, trong lòng hắn đang đau đớn vì Lôi tiên sinh. Người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, giờ khắc này lại làm hắn đau lòng!

Bên cạnh Lôi tiên sinh nhiều năm như vậy, hắn chưa từng gặp qua người đàn ông này có một nụ cười thật sự. Trong thế giới của ngài ấy cho tới bây giờ cũng chưa có được chữ “vui vẻ”, làm bạn cũng chỉ có sự giết chóc cùng máu tươi, nhất là quá khứ kinh hoàng kia không giống với bất kỳ điều gì người bình thường từng trải qua, đã sớm khiến hắn mất đi tình người, chết lặng tình cảm. Mà tiểu thư Mạch Khê mang thai con của Lôi tiên sinh, là con của Lôi tiên sinh, như chính lời ngài ấy nói, đứa trẻ này là của ngài ấy, thậm chí toàn bộ...sinh mệnh!

Người đàn ông chưa từng biết đến tình thân này, giờ đây lại dâng lên một khát vọng gia đình, hoàn toàn tự nhiên…

Có lẽ, đúng là bởi vì đứa trẻ này đã thực sự dạy cho hắn biết “vui vẻ”!

“Tôi hiểu được, Lôi tiên sinh. Ngài yên tâm, tôi sẽ nghe theo hết thảy!”

Phí Dạ nhận mệnh lệnh này tự đáy lòng, hai tròng mắt căng thẳng đảo đến Mạch Khê đang nằm trên giường, đáy lòng có những cơn đau khó hiểu đánh úp lại.

Hắn biết rõ vì sao lại như vậy!

Cho tới bây giờ, hắn cũng không dám đoán tâm tư của bản thân mình. Chính hắn không nghĩ mình cũng sẽ miệt mài theo đuổi hình dáng tươi cười như hoa của Mạch Khê, lúm đồng tiền của cô ấy…

Hắn làm sao hiểu được niềm vui bình thường của một người đàn ông?

Hắn với Lôi Dận giống nhau, hắn cũng chỉ có những vết thương nát lòng mà thôi.

Vì thế ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ Mạch Khê, hắn yêu sự yếu đuối của cô, yêu sự thanh thuần đó, yêu nụ cười xinh đẹp kia, vì thế cho nên...yêu thương người con gái ấy!

Tâm Phí Dạ chua xót…

Hắn, yêu một người con gái không nên yêu!

Có lẽ, đến lúc này, là lúc hắn phải buông tay, bởi vì hắn nhìn thấy được tình cảm trong đáy mắt Lôi tiên sinh, tình cảm của người đàn ông kia không hề thua kém hắn…

Lôi tiên sinh từ khi bắt đầu cho tới bây giờ chưa từng tuân thủ theo luân lý của con người, cũng chỉ có hắn mới dám ngông cuồng nói ra những lời như vậy...muốn cô ấy là con gái mình, cũng muốn cô ấy là người phụ nữ của mình. Có lẽ, người đàn ông như vậy mới có thể mang đến cho Mạch Khê hạnh phúc…

Chỉ là...

Hai người bọn họ đều giống nhau…

Là một loại đàn ông, không hiểu “vui vẻ”.

Lôi Dận đưa tay kéo chăn trên người Mạch Khê lên, sau đó nhìn về phía Phí Dạ...

“Hôm nay vất vả cho cậu, từ khi làm Nghi trượng cho tới bây giờ hình như là lần đầu tiên bị bắt đánh nhau.”

Phí Dạ hiểu rõ ý tứ trong lời của hắn. Có một số việc căn bản không thể lừa được ánh mắt của Lôi Dận, hơn nữa, hắn cũng thực sự không muốn giấu giếm điều gì.

“Bảo vệ sự an toàn của tiểu thư Mạch Khê là điều tôi phải làm.”

“Nhưng cũng không phải dung túng cho nhóc con này quậy phá.”

Giọng điệu Lôi Dận hờ hững, ngoài miệng tuy nói vậy nhưng không một tia tức giận, ngược lại khi nhìn về phía Mạch Khê, trong mắt hắn tỏa ra hơn một tia dịu dàng…

“Tên bị con nhóc này quậy thế nào rồi?”

“Không có gì đáng ngại. Tiểu thư Mạch Khê dù sao cũng là con gái, sức lực không lớn bao nhiêu.” Phí Dạ vội vàng trả lời.

Lôi Dận gật gật đầu, đôi mắt khóa chặt gương mặt Mạch Khê, “Xử lý chuyện này một chút, cần thì cho phí bịt miệng, tóm lại không để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến cô ấy.”

“Vâng, Lôi tiên sinh!” Phí Dạ vâng mệnh.

Lôi Dận không nhắc lại nữa, trong mắt dần dần dịu xuống như một chấm nhỏ nhàn nhạt, sự ấm áp chậm rãi hòa tan hơi thở lạnh băng toàn thân hắn…

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời, truyện Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời, đọc truyện Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời, Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời full, Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top